Chương 1129 : Hai mươi người cùng dự khuyết đám (7) - Truyen Dich

Kiếm Lai - Cập nhật ngày 9 Tháng 3, 2025

Trời đất như đôi uyên ương vĩnh hằng, treo ngược ngắm nhìn, tinh hà rực rỡ, muôn nhà thắp đèn. Mặt đất núi sông tựa như khung trang trí lộng lẫy.

Kiếm quang lóe lên, Trần Bình An vươn tay đón lấy phi kiếm truyền tin, xem qua nội dung, cười nói: “Đến sớm không bằng đến đúng lúc.”

Tạ Cẩu am hiểu Sơn chủ nhà mình, “Nhặt được tiền rồi à?”

Trần Bình An đưa phong thư cho Tạ Cẩu, gật đầu cười: “Coi như vậy đi, chuyện tốt song thành.” Thì ra là, Vân Nham Thủy Quốc nơi dựng tạm Tổ Sư Đường, cuối cùng đã có tin tức tốt không nhỏ. Vất vả khai sông lớn đổ ra biển, thế lực khắp nơi dời núi bạt đèo, tiểu quốc phiên thuộc Ngu Thị Vương Triều, mấy ngày nay vô tình khai quật được một tòa Long Cung di chỉ vượt quá lễ chế. Khí tượng hùng vĩ tráng lệ, gần như sánh ngang Tứ Hải Long Cung ba nghìn năm, cất chứa mấy rừng san hô vạn năm hiếm thấy, vật ấy giá trị liên thành, là một tòa bách bảo các tự nhiên, có thể treo linh bảo, luyện thành kiếm thế, diệu dụng khó lường.

Nếu không nói đến giá trị tiền tài, thì việc Long Cung này thuộc về ai cũng đáng để suy ngẫm.

Tạ Cẩu xem xong thư Chủng Phu Tử tự tay viết, cười ha ha nói: “Không còn mấy kẻ ‘mặt xanh da vàng’ quấy rối, vận thế Đồng Diệp Châu thoáng cái tốt lên hẳn.”

Nàng lập tức hỏi trọng điểm: “Trong minh ước ký với Ngọc Khuê Tông, có điều khoản xử trí tình huống ‘khai quật trước’ này không?”

Trần Bình An gật đầu: “Đương nhiên có, phải có một khung sườn đại khái mọi người đều chấp nhận, bằng không tiền tài động lòng người, nói tiền lại nói tình cảm, chẳng phải tổn thương tình cảm sao. Tính cả động thiên phúc địa, các loại đạo tràng thượng cổ, di tích tiên phủ trên đất nước, có thể chiếm hai thành lợi nhuận, xem như sản nghiệp tổ tiên của họ. Nếu ở khu vực khế đất rõ ràng của tiên phủ môn phái nào, cũng được chia hai thành. Thực ra, lúc đầu Thôi Tông Chủ thấy chia hai thành là đủ nghĩa khí rồi, để nước sở tại và môn phái tự thương lượng. Đại Tuyền Diêu Thị và Bồ Sơn Diệp Thị không đồng ý. Ngọc Khuê Tông muốn tranh giành, thấy Thanh Bình Kiếm Tông ta không ý kiến, thì thôi. Còn lại, cứ theo độ mạnh yếu đầu tư của Thanh Bình Kiếm Tông, Ngọc Khuê Tông và Diêu Thị, căn cứ tỉ lệ chiếm đoạt mà chia hoa hồng. Đương nhiên, nước nào, tiên phủ nào, có thể bán ngay hai thành lợi nhuận của mình, tìm nhà dưới đổi lấy tiền mặt.”

Tạ Cẩu nhếch miệng cười, nói đến tiền, Sơn chủ nhà mình tinh thần phấn chấn hẳn ra.

Tạ Cẩu xoa xoa tay hỏi: “Long Cung cấm chế trùng trùng điệp điệp, nếu từ chúng ta ‘mở cửa’, có được chia thêm chút không?”

Trần Bình An hiểu ý cười, Thứ tịch Cung phụng nhà mình rất để tâm đến chuyện kiếm tiền. Bởi Long Cung sơn thủy cấm chế luôn là khó phá giải nhất trong các di tích, bí cảnh, nên Ngu Thị Vương Triều không dám hành động thiếu suy nghĩ, tùy tiện “mở cửa”, sợ một sơ suất sẽ gây ra địa mạch chấn động, biến thành tai họa. Vì vậy, tạm thời chưa thể định giá chính xác. Thế gian ẩn cư đắc đạo chi sĩ, mở đạo tràng, nhưng thừa nhận đại đạo vô vọng, vì không muốn đứt đoạn đạo thống, hoặc mong đợi đời sau có người đức hạnh, hữu duyên giúp truyền pháp mạch. Hoặc trong lòng còn tia hy vọng, nghĩ đến binh giải chuyển thế, có ngày du ngoạn chốn cũ, lại nói duyên, lên núi tu đạo, thành công thì “thân nay” trên con đường tu hành sẽ bớt phiền toái. Vì vậy, đạo tràng vô chủ thường lưu lại manh mối, không đến mức là đường cùng.

Ngược lại, Long Cung lớn nhỏ được công nhận là nơi chứa bảo tàng, mang ý nghĩa chôn vùi quá nặng. Trong lịch sử, tự tiện mở Long Cung bỏ hoang, gây ra sơn thủy chấn động, tai họa một phương không hiếm.

Như Long Cung Bạch Đăng ẩn thân, nếu không phải Trần Bình An vừa vặn ở gần, lại có Lục Trầm khai lộ, Đại Ly Vương Triều quốc lực hùng mạnh cũng không dám lơ là.

Trần Bình An nói: “Chắc không đến lượt chúng ta động thủ, Phùng Tuyết Đào và Non Đạo Nhân đều ở kinh thành.”

Một người là Cung phụng ký danh Ngọc Khuê Tông, một người thích khoe khoang, hai vị Phi Thăng Cảnh là thí sinh tốt nhất để mở Long Cung trùng trùng điệp điệp.

Thực ra một Phi Thăng Cảnh là đủ, chỉ là Cảnh Điêu hiệu lực Diêu Thị hoàng thất, đã rời kinh thành, hẳn là Tạ Cẩu hiện thân ở biên giới Vân Nham Thủy Quốc khiến đại yêu này kinh động, chọn cách tránh mặt.

Món nợ này rất dễ tính, Tiểu Mạch thêm Bạch Cảnh, Cảnh Điêu coi như có Chu Yếm trợ chiến, cũng chỉ có đường chạy, thậm chí lo chạy không thoát.

Lúc này, hướng Nam Bà Sa Châu có đạo khí ngút trời, hào quang vạn trượng, không trung xuất hiện xoáy tím, kim quang từ từ bay lên.

Tiên nhạc mờ mịt, ngọc khánh vang lên, thiên nữ rải hoa, tiên quan giáng phúc, điềm lành khí tượng.

Lại có người chứng đạo phi thăng!

Đạo tràng người này có hàng ngàn đệ tử, ngẩng đầu nhìn bức họa mỹ lệ, ánh mắt mê ly, si mê say sưa.

Đến khi vị đắc đạo chi sĩ trở về đạo tràng, họ mới hoàn hồn, cùng hô lớn, cung kính chúc mừng lão tổ phi thăng…

Trần Bình An chỉ có thể dùng Vọng Khí Thuật xem khí tượng đại khái.

Tạ Cẩu không biết dùng bí thuật gì, nhìn ra mùi vị ngon.

Thiên kì bách quái, ùn ùn kéo đến. Điềm lành thần tích, linh bảo cơ duyên, đúng thời mà sinh, nhiều như nấm mọc sau mưa.

Bắc Câu Lô Châu, thiên quân Tạ Thực, ngồi loan phi thăng lên trời. Lục Trầm chân truyền đệ tử Tào Dong, giữa ban ngày bạch nhật cũng phi thăng trên biển. Lão Long thành Phù Huề, vừa xuất quan, liền thành Tiên Nhân.

Đồng Diệp châu bên này, nữ quan Hoàng Đình, phản hồi Hạo Nhiên chưa bao lâu, không vướng mắc tu đạo bình cảnh, nàng không hiểu sao phá cảnh, trở thành một vị đạo môn nguyên quân.

Tạ Cẩu không khỏi lẩm bẩm: “Tương tư đơn phương tựa như đau răng.”

Trần Bình An hỏi: “Lại là lão đầu bếp nói?”

Tạ Cẩu oán giận: “Đừng lúc nào cũng mở miệng ‘lão đầu bếp’, đối với Chu tiên sinh chút tôn trọng đi chứ.”

Trần Bình An cười nói: “Ngươi cũng không cần quanh co lòng vòng, nói bóng gió làm gì. Ngươi cùng Tiểu Mạch kết thành đạo lữ, ta đương nhiên là mừng rỡ thấy chuyện thành. Có thể giúp đỡ, khẳng định giúp đỡ.”

Tạ Cẩu mặt mày hớn hở, cười đến rất nịnh nọt, rất chân chó, giơ tay nắm đấm: “Chu tiên sinh nói, về chuyện nam nữ tình yêu, sơn chủ mới là một vị đại tông sư thâm tàng bất lộ. Tay nắm chắc phần thắng!”

Trần Bình An cười ha ha: “Tiên Tra tiền bối tin cái này, ngươi cũng tin?” Năm đó ở Quế Hoa đảo, Trần Bình An ta còn là thiếu niên, số ít lần chém gió không cần bản nháp. Lúc ấy đã hù Cố Thanh Tung ngây người như phỗng.

Tạ Cẩu hỏi: “Sơn chủ hình như rất sợ Bích Tiêu động chủ?”

Trần Bình An đáp: “Đương nhiên kính sợ. Huống chi ta đây là sơn chủ, còn phải vì Ngụy Tiện bọn họ lo lắng, cân nhắc. Nói chuyện làm việc, liền câu nệ rồi.”

Tạ Cẩu nói: “Lo lắng bọn họ là giật dây con rối? Vậy trực tiếp mở miệng nói thẳng, có Tiểu Mạch ở đó, Bích Tiêu đạo hữu sao cũng nể mặt ngươi. Hay là sơn chủ cảm thấy cầu người, mất mặt không chịu được?”

Trần Bình An đáp: “Nếu có thể làm vậy, ta đã sớm nói rồi, mặt mũi đáng giá mấy đồng tiền. Nhưng vấn đề là lão quan chủ chưa chắc đã muốn nhận, lại mang tiếng hiểu được tiện nghi còn khoe mẽ, ta sợ lại thành phản tác dụng.”

Tạ Cẩu gật đầu: “Cũng phải, Bích Tiêu đạo hữu tính khí quái thật.” Không thu đồ, không truyền pháp, một thân một mình, tri kỷ lác đác. Lại ví như Man Hoang thiên hạ công phạt Hạo Nhiên, khói lửa nổi lên, nàng lưu lại không đi. Đợi đến Hạo Nhiên thiên hạ thái bình, ngược lại muốn đến Thanh Minh thiên hạ đang loạn tượng.

Ý đồ gì đây? Ghét bỏ đạo lực quá mạnh mẽ? Cố ý tiêu hao đạo hạnh để đùa bỡn à?

Kỳ thật còn một nguyên do rất mấu chốt, Bích Tiêu động chủ dường như đối với sơn chủ nhà mình, có phần xem trọng?

Tạ Cẩu đề nghị: “Sơn chủ, dù sao cũng nhàn rỗi, hay là chúng ta qua đỉnh núi bên cạnh cọ chút rượu uống?”

Trần Bình An đáp: “Theo chân bọn họ cũng không có gì để nói, không phải là nhàm chán.”

Chỉ là Tạ Cẩu đã triệt bỏ thủ thuật che mắt, Trần Bình An cũng liền tùy ý, không tận lực bổ sung trận pháp che lấp hành tung.

Bên kia, từng người một trong mắt đều tràn ngập vẻ đề phòng, rừng núi hoang vắng này, bên cạnh đột nhiên toát ra hai người, ai mà chẳng khẩn trương. Tạ Cẩu từ trong tay áo ném ra một dải lụa gấm ngũ sắc dài hơn một trượng, lướt về phía đỉnh núi liền kề, như cầu vồng vắt ngang trời cao, không ngừng kéo dài. Thiếu nữ mũ lông chồn đi trên “cầu gấm”, dáng tươi cười rạng rỡ, ôm quyền hô lớn: “Chư vị đạo hữu chớ hoảng sợ, ta cùng sư huynh đều là người chính đạo quang minh lỗi lạc!”

Nàng đã nghĩ sẵn lời rồi, mình là thiên chi kiêu tử của một môn phái nhỏ vô danh nào đó, cùng sư huynh cùng nhau tìm kiếm đồng đạo, tiện thể chém yêu trừ ma, đoạn đường này đi tới, thu hoạch cũng khá…

Biên chuyện xưa ư, ai mà chẳng biết!

Ôi, sơn chủ đâu rồi?

Mọi người chỉ thấy vị thiếu nữ cổ quái, không rõ lai lịch kia, đột nhiên dậm chân một cái, mới đi đến nửa đường đã quay đầu chạy như điên, thu hồi lụa gấm phẩm chất không tầm thường, hốt hoảng vội vã nói: “Sư huynh đợi ta!”

Nàng có một loại trực giác trời sinh, xấp xỉ Thiên Nhãn Thông của Phật gia, có thể thấy rõ chân thân, pháp tướng của đại tu sĩ, không chút chướng ngại.

Một bóng xanh mơ hồ trên ngọn núi kia, dù chỉ là thoáng nhìn kinh hồng, nàng cũng đã đạo tâm bất ổn. Chỉ là thân ảnh kia chợt lóe rồi biến mất, nàng không kịp nhìn kỹ.

Nhưng mà cái “thiếu nữ” hóa thành cầu gấm kia, trong mắt nàng, tựa như một vị nữ thần mười sáu tay, ẩn chứa khí tức Man Hoang kinh khủng, khiến nàng không thở nổi.

Mà khi thiếu nữ mũ lông chồn quay người rời đi, rõ ràng còn nhìn nàng một cái, gật gật đầu, tựa cười mà không phải cười.

Đuổi kịp vị sơn chủ đã ở ngoài trăm dặm, Tạ Cẩu nói: “Là một phôi thai tu đạo được khai thông, đáng tiếc tiên duyên kém một chút, không thể tiến vào danh môn đại phái tông tự đầu.” Tạ Cẩu nói “được khai thông tư chất,” chắc chắn là Địa Tiên trở lên. Lúc trước nghe bọn hắn nói chuyện trên núi, những tiên trưởng được bọn hắn kính như thần minh, những tiền bối đức cao vọng trọng, cũng chỉ mới là Kim Đan, những tuấn tài trẻ tuổi khiến bọn hắn khao khát, cái gọi là đại tài tu đạo, cũng chỉ là Quan Hải cảnh.

Tạ Cẩu kỳ thật có nhiều hình thái. Dung mạo thiếu nữ mũ lông chồn hiện tại là một loại, thuộc về loại tự mình áp chế.

Một loại khác, chính là khi nàng đối mặt Quỷ Tiên Trịnh Đán ở Kiếm Khí Trường Thành. Bạch Cảnh thường dùng thân này để hiện thế, đi lại trên mặt đất vào những năm tháng viễn cổ.

Tối nay bị nữ tu kia nhìn thấy là loại hình thái thứ ba, càng giống như pháp tướng của Tạ Cẩu. Loại thứ tư, đương nhiên là yêu tộc chân thân của Tạ Cẩu.

Ngoài ra còn một loại Tạ Cẩu chỉ bộc lộ khi liều mạng với người khác.

Tiểu Mạch thích cùng cường giả hỏi kiếm như vậy, khi đối mặt Bạch Cảnh, chẳng phải chỉ có thể chạy trốn đến Lạc Bảo Than?

Ánh mắt lão mù lòa cao ngạo, đánh giá Bạch Cảnh, cũng không hề thấp.

Trần Bình An hỏi: “Ngồi ngà voi chiếu là nữ tu kia?”

Tạ Cẩu lắc đầu: “Mặt đầy tàn nhang mới là, người kia chỉ làm nền thôi.”

Trần Bình An nhớ lại lần gặp gỡ bên bờ sông, nhớ lại vị nữ tiên áo xanh tay thon, mũ vàng kia trọng bên này khinh bên kia, cười đùa tự giễu: “Ta đúng là “trông mặt mà bắt hình dong”.”

Tạ Cẩu hỏi: “Ta trở về nói với Thôi Tông Chủ một tiếng, bảo hắn lưu ý?”

Trần Bình An gật đầu: “Cũng được.” Ở trên núi, không nhất thiết phải thay đổi gia phả mới có thể đến đạo tràng khác tu luyện. Tựa như nữ tu Châu Sai đảo thuộc Ngao Ngư Bối, cũng có thể đến Liên Ngẫu Phúc Địa tu luyện, các nàng vẫn còn ở trên thuyền rồng Phiên Mặc, có Ngưu Giác Độ và Bao Phục Trai giúp đỡ, giống như quan trường điều tạm, hoặc là “hành tẩu” ở nha môn nào đó. Luyện khí sĩ có tư cách rèn luyện như vậy, thường là đệ tử đích truyền được tổ sư đường của các môn phái nhỏ tỉ mỉ bồi dưỡng, đại tiên phủ cũng nguyện ý đối đãi lễ ngộ, vui vẻ may áo cưới, để rồi sau này, trên con đường tu đạo, các nàng sẽ coi nơi đó là nửa nhà mẹ đẻ.

Việc Vu Huyền chủ động đưa Đinh Đạo Sĩ đến núi Lạc Phách là một ví dụ điển hình.

Đương nhiên, còn có cả cái tên thở phì phì chạy đến, vui vẻ ở lại Linh Phi Cung – Ôn đại tông sư.

Hôm nay, Ôn Tử Tế đã chẳng xem mình là người ngoài. Không biết hắn nghĩ gì nữa, Lạc Phách Sơn cũng có phát lương cho hắn đâu, ngược lại bị Trịnh Đại Phong hết lần này đến lần khác đánh cho quen tay, nợ ân tình viết mãi không hết. Ấy vậy mà Ôn Tử Tế lại “lấy oán báo ân”, tốn bao tâm tư, tỉ mỉ biên soạn một bộ quyền phổ, lừa gạt đám nhóc tập võ, bảo rằng đây là bí kíp nhập môn trên giang hồ, thuộc hàng căn bản của căn bản. Nếu cái này mà học không được, thì rõ ràng các ngươi không phải người luyện võ. Hắn còn đề nghị với Trịnh Đại Phong, bảo hai tốp nhóc của Oanh Ngữ Phong và Hoa Hình Phong đánh nhau, mỗi tháng hai trận quần ẩu. Dù sao có hắn nhìn chằm chằm, cùng lắm chỉ trầy da tróc thịt, chẳng tổn hại đến căn bản. Đến Khiêu Ngư Sơn rồi, học được bao nhiêu quyền, ngộ ra bao nhiêu tiên pháp, có bao nhiêu cân lượng, cũng nên lôi ra mà xem thử. Trịnh Đại Phong, làm đại sư phụ của Oanh Ngữ Phong, dĩ nhiên là nhất nhất chấp nhận. Còn Tạ Cẩu, thân là tổng giáo đầu của Hoa Hình Phong, cũng chẳng có dị nghị gì, chỉ là âm thầm sai khiến Cam Bình, tranh thủ thời gian giúp đỡ tám đứa học gì cũng không xong, làm gì cũng dở, mở một “bếp nhỏ”, dạy mấy môn thân pháp tốc thành, phép tiên chớp nhoáng.

Kết quả là, những thiên tài tu đạo của Hoa Hình Phong, chống lại đám thiên tài võ học ra tay tàn nhẫn lại thiện chiến phối hợp, thua tan tác.

Cảm thấy mất mặt, Tạ tổng giáo đầu liền bỏ đi giải sầu.

Cam Đường, vốn chỉ định đến Khiêu Ngư Sơn làm công ngắn hạn, xem như một chuyện sai vặt khổ sai, giờ thì dứt khoát dựng lều tranh ở Hoa Hình Phong, chẳng thèm về Bái Kiếm Đài nữa. Trịnh Đại Phong đích thân xuống bếp, bày ba bàn tiệc ăn mừng, hỏi bọn chúng đánh cho đám luyện khí sĩ kia sướng không? Ôn Tử Tế liền nhắc nhở, thắng không kiêu, bại không nản, cố ý nhấn mạnh chữ “bại không nản”. Đám nhóc liền cười ha hả. Trịnh Đại Phong cùng Ôn huynh đệ nâng ly cạn chén, bảo có thể đại hoạch toàn thắng, một nửa công lao phải thuộc về Ôn huynh đệ. Thì ra, trận giao đấu nhìn như đùa giỡn này, Ôn Tử Tế cực kỳ để tâm, trước đó đã giúp vẽ bản đồ chính xác, thiết lập địa điểm mai phục, dụ địch xâm nhập thế nào, khi nào người nào chỗ nào triển khai bọc đánh… đều dùng đến binh pháp cả rồi.

Xem ra Ôn đại tông sư ở Lạc Phách Sơn sống thật vui vẻ a.

Kỳ thật, lúc ở trên tiệc ăn mừng, Trịnh Đại Phong còn chỉ ra một vài khuyết điểm nhỏ nhặt, cảm thấy bọn chúng thiếu chút diễn kỹ, bảo phải biết rằng ở cái tuổi của các ngươi, sơn chủ của chúng ta đã như thế nào như thế nào rồi…

Dưới mái hiên, hai bàn đầy ắp thiếu niên thiếu nữ, bỗng chốc im phăng phắc. Từng người một vểnh tai, cúi đầu ăn cơm.

Mấu chốt là ở cửa ngồi cạnh cái tên tóc trắng đồng tử, đang múa bút thành văn, ghi chép lại năm tháng ngày nào, Khiêu Ngư Sơn võ tướng đầu Trịnh Đại Phong, đối với sơn chủ đưa ra công khai tán dương, nguyên văn như sau…

Trịnh Đại Phong cười gượng gạo, ra vẻ trấn định, vung tay lên, ha ha, uống rượu uống rượu, ăn thịt ăn thịt.

Gượng cười, Trịnh Đại Phong gọi một tiếng “không hầu muội tử”, muốn hòa giải chút. Tóc trắng đồng tử đứng lên, thu hồi giấy bút, xì một tiếng khinh miệt, mắng một câu “buồn nôn!”, mang theo chứng cứ nghênh ngang rời đi.

Mang theo Tạ Cẩu cùng nhau tiến vào khu vực Vân Nham, đi không nhanh không chậm, một đường phong cảnh hữu tình, non xanh nước biếc, liễu rủ hoa tươi.

Đi ngang qua một tòa hồ sen hoang phế tạm thời vô chủ, gió nam ấm áp thanh lương, lá sen cao vút, nghĩ đến trước đây, đã từng che lấp vòng eo mỹ nhân.

Tin rằng thiếu niên thiếu nữ trên mảnh đất Đồng Diệp Châu này, đều sẽ càng ngày càng xinh đẹp hơn.

Có những người…

Cẩn thận từng li từng tí đi trên thế đạo, vất vả nịnh nọt cái thế giới này.

Chúng ta đều rất sợ hãi sẽ làm tổn thương đến mọi người trong thế giới này.

—- Bên trong một quán ăn ruồi muỗi Ngư Lân Độ, có một thiếu niên áo trắng mi tâm có nốt ruồi son, cùng một cô gái trẻ búi tóc thành cục, đang cùng nhau ăn khuya, gọi một phần cá nướng, lại muốn hai cân hàng rời thổ nhưỡng ý tửu. Thiếu niên chẳng có dáng vẻ gì, ngồi xổm trên ghế dài, tay cầm chén rượu, lải nhải không ngừng, nói huyên thuyên. Cô gái kia thì lại rất có khí độ, nhai kỹ nuốt chậm, trầm mặc ít nói, chỉ là lắng nghe cái miệng thiếu niên kia nói dông dài, dù cho ý tửu và mỹ thực cũng không thể ngăn được.

Mà thiếu niên kia lôi hết cả chuyện trên trời dưới đất, khẩu khí còn to hơn cả trời, chẳng khác gì mấy gã ở quán rượu phố phường, bàn chuyện mua bán động đến mấy trăm vạn bạc.

“Nhai Nha Châu Lưu tài thần, cùng nhà buôn lão tổ Phạm tiên sinh, thật ra con đường hai bên đi, vốn chẳng có cao thấp hơn kém. Một người thì đạo ở việc tán tiền, một người thì đạo ở việc tụ tiền, đều nằm trong phạm trù nhân hòa.”

“Nghe đồn mỗi một viên Tuyết Hoa Tiền được chế tạo và chi tiêu, đều khắc ấn một tia tâm niệm của Lưu tài thần. Đương nhiên chỉ là nghe đồn thôi. Nếu như tin chuyện này là thật, thì quá dọa người rồi.”

“Lưu tài thần hợp đạo như thế nào, khi nào ở đâu hợp đạo, Văn Miếu không quản nổi đâu. Phạm tiên sinh chỉ là chơi cờ kém một chút, hết cách rồi, Lễ Thánh quy củ nặng nề, dù sao chư tử bách gia đều do ông ta quản.”

“Lúc trước Phạm tiên sinh ném rất nhiều tiền ở Bảo Bình Châu, chính là một loại dò xét vi diệu của nhà buôn, nói cho đúng, là một loại thủ đoạn khám nghiệm của nhà buôn. Đương nhiên, chúng ta không nhất thiết phải hoài nghi ước nguyện ban đầu và tâm tư của Phạm tiên sinh, ông ta tự nhiên là tâm hướng Hạo Nhiên rồi, chính ông ta đối đãi với tiền tài càng là bàng quan. Nhưng mà gánh không nổi Lễ Thánh hư hỏng, Phạm tiên sinh cùng nhà buôn tán ra vô số tiền, hầu như đem một nửa số vốn liếng đều chuyển ra, rõ ràng là có công lớn với Hạo Nhiên, kết quả đợi đến khi đại chiến chấm dứt, đến lúc theo công phong thưởng, lại mở ra chiến sự ở Man Hoang, được ăn cả ngã về không, đè lên chuyện hợp đạo của Phạm tiên sinh, tốt thì một trận nước lên thì thuyền lên, một người đắc đạo gà chó cũng thăng thiên, kết quả lại đánh cho nước trôi nổi, nửa điểm động tĩnh cũng không có, Văn Miếu chỉ là nâng cao địa vị của nhà buôn, vì vậy toàn bộ nhà buôn liền bối rối. Rõ ràng con đường này là đi không thông rồi, vậy ở chiến trường Man Hoang, đệ tử nhà buôn đến cùng có còn muốn tiếp tục ném tiền hay không? Cái này chỉ còn là một câu hỏi rất đau đầu. Phạm tiên sinh không nói gì, đám quản sự của nhà buôn kia, không giữ quy tắc, kế sách nếu không phải là cho ra một nửa số vốn liếng còn chưa đủ, vậy thì đánh cược một ván lớn hay sao? Lấy hết toàn bộ vốn liếng, như vậy mới có thành ý chứ? Trong chư tử bách gia, còn có nhà nào, có thể so sánh với nhà buôn chúng ta phúc hậu hơn không?”

Nói đến đây, Thôi Đông Sơn cười tủm tỉm hỏi: “Đại sư tỷ, ngươi đoán xem thế nào?”

Bùi Tiền lắc đầu, “Ta đoán không ra.”

Thôi Đông Sơn chậm rãi nói: “Từ khi bước chân vào hàng Chư Tử Bách Gia, nhà buôn chưa từng nếm mùi nghèo khó. Nay lại ra vẻ thiết diện vô tư, một lòng vì nghĩa, hai tay áo thanh liêm, xót thương kẻ nghèo hèn… chuyện này truyền ra, ai mà tin cho được? Nhưng Lễ Thánh còn chưa điểm đầu, Phạm tiên sinh kia một ngày còn chưa qua được cửa ải. Tiền bạc nhà buôn đã tiêu tốn không ít, suýt chút nữa vì chuyện này mà ầm ĩ náo loạn, oán than dậy đất. Đánh cược một ván, đừng nói thắng đậm, ngay cả vốn liếng cũng khó mà thu hồi, ai mà không nghẹn khuất? Vì thế, nhà buôn đã có dấu hiệu phân thành mấy phe, kẻ thì đỏ mắt vì cờ bạc, không tin Văn Miếu không gật đầu, kẻ lại muốn tranh thủ thời gian tìm cách dừng lỗ, chỉ muốn trên thương trường nói chuyện làm ăn với Văn Miếu. Cũng có kẻ muốn thừa cơ tự lập môn hộ, như Kế Nhiên gia, mấy đạo mạch pháp chế bên trong chẳng hạn.”

Bùi Tiền hỏi: “Vậy vị Phạm tiên sinh kia, thái độ thế nào?”

Thôi Đông Sơn đáp: “Chỉ cần ngươi cầu lợi, dù chỉ một chút không thuần túy, ắt đã định trước thất bại. Nhưng mà, không có lợi thì ai dậy sớm? Trên đời nào có thương gia không kiếm tiền, đúng không, Đại sư tỷ?”

Bùi Tiền lơ đãng đáp: “Chắc vậy…”

Thôi Đông Sơn cười hì hì nói: “Trước đó không lâu, Lưu U Châu bị ma quỷ ám ảnh, chạy tới lăn lộn cùng Cố Xán rồi. Nếu không, hắn nhất định đã đến bên cạnh Đại sư tỷ lắc lư vài cái.”

Bùi Tiền nghi hoặc: “Hắn thật sự thích ta? Không phải các ngươi ồn ào mù quáng đấy chứ?”

Thôi Đông Sơn cười: “Thích Đại sư tỷ ngàn tốt vạn tốt, chẳng lẽ không phải chuyện thường tình sao?”

Bùi Tiền lắc đầu, thần sắc chân thành: “Không bình thường.”

Thôi Đông Sơn bất đắc dĩ: “Đại sư tỷ ơi, tỷ không thể cứ mãi cảm thấy mình là một cục than đen chứ?”

Bùi Tiền liếc mắt.

Thôi Đông Sơn đổi lý do: “Dù xấu xí đến đâu, nữ tử vẫn có người thích.”

Bùi Tiền gật đầu: “Lý do này còn đáng tin.”

Thôi Đông Sơn tranh thủ bồi thêm một câu: “Mễ đại kiếm tiên nói, ta chỉ là mượn dùng một chút thôi.”

Cá nướng ăn được một nửa, Đại sư tỷ cùng tiểu sư huynh cùng nhau động đũa lật con cá trắm cỏ. Thôi Đông Sơn cầm đũa lảm nhảm một hồi.

Bùi Tiền nhấp một ngụm ý rượu, lại bắt đầu thần du vạn dặm. Thôi Đông Sơn nói: “Tòa Lục Địa Long Cung này, trước khi mở ra, nếu không liệt kê một cái danh sách, là không thể định giá chính xác được.”

“Nói vậy, chỉ cần chúng ta không tranh giành quyền sở hữu tòa tiên phủ di chỉ phía nam kia, Ngọc Khuê Tông cũng sẽ không động đến Long Cung này, như vậy mới gọi là ‘có đi có lại’. Nói ngắn gọn, chúng ta có cơ hội bao trọn tòa Long Cung.”

“Rồi qua tay bán lại, đảm bảo đầy bồn đầy bát!”

Bùi Tiền nghe tai trái ra tai phải. Đúng lúc này, một nam tử trung niên bước vào quán, đi thẳng vào vấn đề: “Thôi tiên sinh, cái chén rượu này, bán không?”

Thôi Đông Sơn cười hì hì không nói, chỉ cần gã này mở miệng hỏi, giá cả không thành vấn đề.

Nhưng Thôi Đông Sơn như cố ý làm khó: “Dù ta chịu bán, Phạm tiên sinh chưa chắc mua được.”

Phạm tiên sinh mỉm cười: “Vậy quân tử không chiếm thứ tốt của người khác.”

Thôi Đông Sơn thoáng cái nổi giận, nhích mông, dọn ra một chỗ ngồi cho Phạm tiên sinh, mời đối phương ngồi xuống. Phạm tiên sinh cũng không khách khí, gọi tiểu nhị mang một bộ bát đũa.

Bùi Tiền đặt đũa xuống, chủ động chào hỏi vị tổ sư gia của giới nhà buôn đối diện. Phạm tiên sinh cười gật đầu đáp lễ: “Danh sư xuất cao đồ, Trần sơn chủ có thể nói là bậc tông sư cả luyện quyền lẫn dạy quyền.”

Thôi Đông Sơn tặc lưỡi kêu lên kỳ lạ, “Người làm ăn, cái này mới là người làm ăn chứ! Đi ra ngoài, là muốn giảng một chút nhãn duyên đó.”

Còn nhớ tiểu hắc than Bùi Tiền, năm xưa đi theo Ngỗng Trắng lớn du lịch Kiếm Khí Trường Thành. Trên đầu thành cao ngất, nàng cũng không dám nhìn nhiều vị lão đại kiếm tiên kia, nhìn nhiều sợ ánh mắt sẽ đau. Lần đầu tiên, vẫn còn ở quê hương Ngẫu Hoa phúc địa, Bùi Tiền đứng bên miệng giếng, ngẩng đầu nhìn lão đạo sĩ vóc người hùng vĩ. Về sau nàng mới biết, vị lão quan chủ này chính là ông trời danh xứng với thực của Ngẫu Hoa phúc địa.

Có Tửu Tuyền Bôi rồi, người sành uống, sẽ không cần cất rượu, mua rượu nữa. Chẳng khác nào kẻ nghèo hèn không cưới được vợ, lại có thể đêm đêm mộng thấy thần nữ, còn gì khác hơn?

Phạm tiên sinh gắp một đũa thịt cá, cười hỏi: “Thật không bán?”

Thôi Đông Sơn thở dài, “Ngươi tới ta đi mặc cả, đương nhiên là được, nhưng mà bán thì thực sự không bán.”

Năm đó Thôi Đông Sơn từng trộm đạo qua Tôn Cự Nguyên tư trạch một chuyến, hai bên cũng đã có một trận tâm sự. Có được Tửu Tuyền Bôi, Tôn Cự Nguyên phong lưu tao nhã, chưa từng đến quán rượu đang nổi danh này, dĩ nhiên là không có ghi vô sự bài. Còn việc Tôn Cự Nguyên có mua hơn trăm kiếm tiên, ép kiếm tiên đóng dấu sưu tập hay không, thì không ai biết. Hắn và Thôi Đông Sơn, cái gã người ngoài này, nói chuyện lại rất hợp ý.

“Ta là Đông Sơn a.”

“Ta còn là Tây Hà đây.”

Một người duy nhất dám đứng trước mặt tranh luận anh hùng hảo hán. Chỉ cần đi qua Kiếm Khí Trường Thành, chắc chắn sẽ có một vài người hoặc sự việc khắc sâu trong tâm trí.

Đối với Hạo Nhiên thiên hạ không có chút hảo cảm nào, Tôn Cự Nguyên đã từng có một câu “nhưng mà” ngoài dự liệu của Thôi Đông Sơn.

“Nhưng mà…”

“Muốn qua đầu tường, ta có đồng ý sao?”

Phạm tiên sinh đột nhiên hỏi: “Ta vẫn luôn tìm không thấy hợp đạo đường, Thôi tiên sinh có cao kiến gì không?”

Thôi Đông Sơn thần sắc cổ quái, “Một kẻ Phi Thăng cảnh, hỏi thăm Tiên Nhân cảnh, làm sao hợp đạo?”

Phạm tiên sinh nhíu mày nói: “Ngươi là thực sự đã quên, hay là giả ngu?”

Thôi Đông Sơn vẻ mặt tràn đầy nghi hoặc, “Nói thế nào?”

Khó trách hắn xưng hô ta là Thôi tiên sinh, mà không phải Thôi tông chủ. Thì ra là cái lão vương bát đản kia nợ hắn một khoản tiền lớn, lúc này chủ nợ tìm tới cửa rồi? Dễ thôi, quỵt nợ!

Phạm tiên sinh nói: “Ngày trước ở Đại Ly kinh thành, Thôi tiên sinh từng nói, Lễ Thánh tuyệt đối sẽ không để cho thương nhân có địa vị quá cao. Vĩnh viễn so với thiên thời có Âm Dương gia, địa lợi có nhà nông, nhân hòa có thi từ thiên chương các loại đạo mạch thấp hơn một bậc. Nói tóm lại, chỉ cần ta còn mang thân phận tổ sư gia của thương nhân, thì một ngày không thể bước vào mười bốn cảnh. Dù ta dùng biện pháp gì, Lễ Thánh cũng sẽ không ‘nhường đường’. Nhưng Thôi Sàm nói hắn có cách, có thể chỉ rõ cho ta một con đường hợp đạo.”

Thôi Đông Sơn trợn mắt, “Hắn thật sự nói vậy sao? Từ đầu đến cuối, một chữ không sai?”

Phạm tiên sinh bất đắc dĩ, “Thôi tông chủ, ngươi nghĩ ta sẽ đem chuyện này ra đùa giỡn sao?”

Thương nhân kiếm tiền, là thiên kinh địa nghĩa, nghề nghiệp chính đáng. Như vậy, Phạm tiên sinh muốn hợp đạo, chính là kiếm tiền, trở thành người giàu có nhất trên đời. Sự thật chứng minh, con đường này không thể thực hiện được. Vậy thì đi ngược lại, tán tiền như tán đạo, chẳng những kiếm tiền số một, tiêu tiền cũng là số một. Trong sự tụ họp và tản mát của tiền tài, nhân gian liền hiện ra vô số con đường tài lộc lớn nhỏ, hữu hình và vô hình, nhưng kết quả vẫn không được. Thực tế, Phạm tiên sinh đã sớm đoán trước chuyện này.

Thôi Đông Sơn vuốt cằm, nghĩ tới nghĩ lui, cẩn thận từng li từng tí nói: “Thực không dám giấu giếm, cái lão vương bát đản kia hồi trẻ bị thua thiệt trên bàn rượu, nên hận nhất là người làm ăn. Phạm tiên sinh, ngươi biết đấy, hắn bụng dạ hẹp hòi, thù dai lắm. Nên… có lẽ, đại khái, có khả năng, nói không chừng hắn cố ý gài ngươi đấy.”

Bùi Tiền nhìn Phạm tiên sinh đang cố gắng giữ vẻ mặt nghiêm túc, thấy rõ hắn muốn mắng người lắm rồi.

Nếu không còn gì để nói, Phạm tiên sinh liền cáo từ, không lãng phí nửa khắc.

Thôi Đông Sơn hỏi: “Phạm tiên sinh, đi đâu vậy?”

Phạm tiên sinh nhịn đi nhịn lại, cuối cùng cũng không chửi ầm lên, tức giận nói: “Đi kiếm tiền!”

Tốt cho ngươi Tú Hổ, thật sự cho là cướp của người giàu chia cho người nghèo hả?!

Thôi Đông Sơn thầm nghĩ: “Trước tiên đem sổ sách kết thúc chứ sao.”

Phạm tiên sinh hít sâu một hơi, quay đầu vẫy tay với thiếu niên áo trắng, cười ha ha nói: “Ngươi lại đây.”

Có lẽ giờ phút này, nhà buôn tổ sư gia cảm thấy giống như câu nói của Thôi Đông Sơn, thiếu niên lớn lên tuấn tú như vậy, đáng tiếc không phải là người câm.

Thôi Đông Sơn nói: “Ta không qua đâu, ngươi ném bạc qua đây là được.”

Bùi Tiền nhắc nhở: “Vừa vừa phải phải thôi đấy.”

Thôi Đông Sơn rung đùi đắc ý, tiểu sư huynh tài cao gan lớn, nổi tiếng không sợ trời không sợ đất.

Bùi Tiền nói: “Sư phụ hình như đang trên đường đến đây.”

Thôi Đông Sơn như bị lửa đốt đít, bật dậy chạy nhanh về phía cửa, “Đi cùng Phạm tiên sinh tản bộ một lát.”

Phạm tiên sinh đi trong hẻm nhỏ, cũng không trực tiếp rút ngắn khoảng cách, cho đỡ chướng mắt. Thôi Đông Sơn hai tay ôm sau gáy, cười đùa nói: “Trên có kẻ làm gương tốt, dưới ắt có người làm quá lố. Kẻ kiếm tiền giỏi nhất, rơi tiền vào mắt còn có thể moi ra được. Kẻ kiếm tiền tệ nhất, có lẽ đã không moi ra được nữa rồi. Giờ, đời sau, đám đồ tử đồ tôn thương nhân kiếm tiền thế nào, đều nhìn chằm chằm vào chân dung của các vị tổ sư gia các ngươi, học theo.”

Phạm tiên sinh nói: “Đạo lý ta hiểu.”

Thôi Đông Sơn mỉm cười nói: “Mấu chốt là ở chữ ‘tâm’. Kiếm tiền vốn dĩ là quân tử lấy của có đạo, lời nhiều lời ít là một chuyện, tâm ác hay không lại là chuyện khác. Gốc rễ của thương nhân, đơn giản là hai chữ ‘thành tín’. Vậy thành tín từ đâu mà có? Đơn giản là dựa vào việc rõ ràng có thể kiếm nhiều tiền, nhưng lại nguyện ý kiếm ít tiền hơn. Nhưng vấn đề là, trên con đường tài lộc này, thành tín có thể trở thành ước số chung lớn nhất hay không? Những vấn đề tương tự, còn rất nhiều. Thương nhân các ngươi, chỗ nào cũng thấy nghịch lý, trăm ngàn chỗ hở. Ngươi không thể điều hòa những mâu thuẫn này, thì đã định trước không thể hợp đạo.”

Phạm tiên sinh lắc đầu: “Không cần nói với ta những đạo lý thô thiển này.”

Thôi Đông Sơn cười lạnh: “Thô thiển?! Nếu ta là Lễ Thánh, các ngươi kiếm nhiều tiền hơn nữa, trong chư tử bách gia, cũng vĩnh viễn là hạng bét.”

Phạm tiên sinh im lặng.

Thôi Đông Sơn nhón chân lên, vỗ vai Phạm tiên sinh, “Lão Phạm à, kiếm tiền, không có gì đáng xấu hổ cả.”

Phạm tiên sinh cười khổ, không nói gì. Thôi Đông Sơn thu tay lại, run rẩy vuốt tay áo, rồi lại hai tay lồng vào nhau, lạnh nhạt nói: “Thôi Sàm chỉ rõ cho ngươi một con đường, quả thực không hề lừa gạt. Thực ra, không phải ở tương lai, mà ngay tại lúc ấy. Từ khắc ngươi được Thôi Sàm vun đắp, đã bước lên con đường ấy rồi. Từ lúc đó đến giờ, việc duy nhất ngươi cần làm là tài lộ cùng lòng dạ tương khế. Thế nhưng, hắn cũng đồng thời lừa gạt ngươi, cố ý dùng Lễ Thánh hù dọa. Chư tử bách gia, dù sao không giống tu sĩ thông thường, hợp đạo đưa thân mười bốn cảnh, lắm nghi quan, đâu dễ dàng như vậy? Lần trước văn miếu nghị sự, Lễ Thánh cố ý nâng toàn bộ nhà buôn, hết lần này đến lần khác không chừa cho ngươi một lối thoát, chẳng phải đang khảo nghiệm ngươi sao? Tú Hổ cho ngươi hết hy vọng, nếu trong lòng ngươi còn một tia may mắn, Lễ Thánh sẽ khiến ngươi chết tâm hoàn toàn. Phạm tiên sinh, ngươi tin chăng, khi bước ra khỏi con hẻm này, chính là mười bốn cảnh?”

Phạm tiên sinh như có điều suy nghĩ, nửa tin nửa ngờ.

Thôi Đông Sơn vươn tay.

Phạm tiên sinh lộ vẻ nghi hoặc.

“Nghe ta nói chuyện, không trả mấy đồng tiền?”

Thôi Đông Sơn giận dỗi: “Ta ăn nhậu bét nhè, không tính tiền, truyền ra ngoài, thành trò cười cho thiên hạ mất!”

Phạm tiên sinh cười, móc ra một thỏi bạc, đưa cho thiếu niên áo trắng.

Thôi Đông Sơn quay người bước vào quán ăn, Phạm tiên sinh một mình bước đi giữa ngõ hẻm.

Nhanh chóng vào quán, Thôi Đông Sơn ném mấy hạt bạc vụn lên bàn, liếc mắt ra hiệu cho Bùi Tiền.

Bùi Tiền hỏi: “Làm gì vậy?”

Thôi Đông Sơn truyền âm: “Ta sợ bị đánh, tranh thủ thời gian chuồn lẹ.”

Ánh trăng như nước, lan tỏa khắp nhân gian.

Lưu Hà châu, nơi xó xỉnh phía tây bắc, có một đám mây nước không lớn, kinh thành lại càng nhỏ bé. Đám mây này thuộc một tiểu quốc phiên thuộc một đại vương triều, theo lệ hằng năm phải cung phụng cống phẩm. Nhưng từ xưa, cống phẩm luôn ít ỏi, mà mẫu quốc lại ban cho nhiều, bởi ai cũng biết đám mây nước nghèo nàn, sản vật cằn cỗi. Tâm ý là chính, còn phải trợ cấp thêm. Cho nên, đoàn xe đặc phái của đám mây nước, nổi tiếng là lúc đến thì trống rỗng, lúc về thì đầy ắp.

Chim sẻ tuy nhỏ, ngũ tạng đều đủ, kinh thành nha môn lại nhiều vô kể, nghe nói còn khoa trương hơn cả mẫu quốc.

Như Mạc Chân trên sách ghi, chim sơn ca che chở triều đình nhỏ này, gần trăm năm qua, có thể nói là thời kỳ phong nhẫm, quốc thái dân an, chưa từng gặp nạn binh lửa, luôn mưa thuận gió hòa, cảnh đẹp tốt tươi. Kinh thành có Liễu Ấm Hồ, dương liễu rủ bóng, quanh năm du khách nườm nượp. Bờ hồ các loại lâu thuyền, thuyền hoa san sát, sênh ca yến vũ, ngày đêm không ngớt. Dọc theo hồ, phủ đệ Thượng thư, dòng dõi Các lão, biệt viện của các quý tộc, thế gia vọng tộc tụ tập, các nhà khoe khoang tài lực. Các đình viện tư nhân, viên lâm liền kề, nên mỗi ngày xe ngựa ồn ào, lời lẽ xô bồ, nhất là giờ tảo triều và tan triều, càng náo nhiệt, đường sá hỗn loạn. Các phu nhân tranh nhau khoe sắc, không chịu cô đơn lạnh lẽo, thường trang điểm lộng lẫy, ngồi kiệu cưỡi ngựa, xuyên qua hàng liễu, oanh thanh yến ngữ, người đẹp hơn hoa. Ở nơi phồn hoa bậc nhất này, lại có một hộ bộ quan viên trẻ tuổi nghèo khó. Tuy bổng lộc ít ỏi, nhưng dù sao cũng có chức vị, hơn hẳn những kẻ bụng đầy chữ mà không đổi được mấy đồng xu. Hắn thuê một căn nhà nhỏ ở đây, còn nuôi một tỳ nữ cao lớn thô kệch, quanh năm mang theo một bọc hành lý và nghiên mực. Đôi chủ tớ này, sở dĩ có thể nhặt được cái “mối hời” này, đơn giản vì căn nhà đó từng có ma. Tóm lại, chủ nhân quan không lớn, tỳ nữ không có sắc, cũng không dễ gây chú ý.

Tỳ nữ tên Nghiêm Qua, quan viên trẻ tuổi tên Thiệu Bản Sơ. Chủ nhân ở Thiên Ngung tiểu quốc này, làm hộ bộ quan viên, chủ sự, nghe thì oai phong, thực chất mũ quan rất nhỏ. May mà làm ở quyên nạp phòng, chuyên bán quan, nên mới có chút béo bở. Chân thân thì ở trong trạch viện, thường chìm vào giấc ngủ, đúng nghĩa “mộng du”. Đêm khuya lại thích thắp đèn đọc sách suốt đêm, xem đủ loại tạp thư, chẳng khác gì cú mèo. Một bộ dương thần hóa thân, đến hộ bộ nha môn điểm danh mỗi ngày, làm việc cực kỳ chăm chỉ, xử lý công vụ phức tạp đâu ra đấy, kinh nghiệm lão luyện đến khó tin, tiếc là trong triều không có ai chống lưng. Còn âm thần xuất khiếu, thì tu hành, tôi luyện chân thân, thần ý, hồn phách. Cho nên một ngày mười hai canh giờ, một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày, từng giây từng phút đều tu hành, làm chơi ăn thật.

Ở kinh thành, nơi thiên tử ngự, tu sĩ trên núi mà dùng âm thần đi lại, lại còn mang thân phận quan viên, ra vào nha thự, bận rộn công vụ, vẫn có chút kiêng kỵ của sơn thủy. Nàng, vị Thần Nữ Quải Nghiễn từ Bích Họa Thành đến Lưu Hà Châu, nói là hộ đạo trong trạch viện, thực ra mỗi ngày chẳng có gì làm. Thậm chí chủ nhân còn bảo nàng có thể dạo chơi kinh thành. Nhưng nàng đi vài lần, liền mất hứng, xem vài hội đèn lồng, thấy vị quốc sư kia đến Kim Đan cũng không phải. Với tu sĩ, đừng nói kinh thành, cả đám mây nước này cũng chỉ là một xó xỉnh, linh khí thiên địa bình thường, vận số sơn thủy tầm thường, quốc lực cũng chẳng ra gì. Vùng biên giới giáp mấy nước láng giềng, cũng thái bình lâu rồi, như mấy nhà hàng xóm hòa thuận, chơi bời qua ngày, nên trăm năm qua, đại thể bình an vô sự.

Bởi vậy, cảnh giới vị quốc sư kia, cũng chỉ là Long Môn cảnh. Tu hành không ra gì, đạo quán thì trông có vẻ khí phái.

Điều nàng hứng thú duy nhất, là cứ nửa năm một lần, cùng chủ nhân đến màn trời Lưu Hà Châu, bắt lôi điện, luyện hóa lôi trì. Căn nhà này không lớn, lại còn đi thuê, chỉ là cái sân nhỏ ba gian, theo thân thế và bổng lộc của chủ nhân, có lẽ hơi quá sức, nên chủ nhân thường viết chữ bán để kiếm thêm, tất nhiên không có dư dả để thuê nha hoàn tỳ nữ.

Nhưng trên chiếc Dạ Hàng thuyền kia, chủ nhân là thành chủ Dung Mạo Thành, tên hiệu Thiệu Bảo Quyển.

Lần trước bình chọn mười người trẻ tuổi tài năng nhất thiên hạ, lại không có tên chủ nhân, nàng có chút bất bình.

Chủ nhân lại nhìn thấu, an ủi nàng, rằng dưới núi quan trường, đức không xứng vị, cùng lắm là sử sách chê cười. Còn trên núi tu hành, thực lực không xứng vị, sẽ gặp tai ương.

Chủ nhân còn nói với cảnh giới giấy của hắn bây giờ, thực không thể chen chân vào bảng xếp hạng, gặp bất cứ ai, nổi lên đại đạo chi tranh, đều chết. Cùng lắm là chen chân vào mười người dự khuyết, tạm bợ mà thôi.

“Chủ nhân chí hướng là gì?” Thị nữ tò mò hỏi.

Thiệu bản nhấp một ngụm trà, thong thả đáp: “Làm quan mà nói, ta muốn trở thành một vị hàn tộc xuất thân, không có bối cảnh hiển hách. Đến khi đắc chí, có thể giúp thiên tử điều trị âm dương, trở thành một vị chấp chi thần.”

“Còn nếu tu hành?” Thị nữ tiếp tục truy vấn.

“Tu hành thì ta tranh thủ một ngày kia có thể phi thăng. Sau đó lại đến Thanh Minh thiên hạ xem thử, liệu có cơ hội tiếp tục làm quan hay không.”

Thị nữ có vẻ khó hiểu: “Chủ nhân thích làm quan đến vậy sao?”

Thiệu bản cười: “Còn nhớ khi còn bé, trò chọn đồ vật đoán tương lai, ta đã cầm lấy cái quan ấn rồi.”

Thị nữ bật cười: “Người mê làm quan.” Nàng thầm nghĩ, giống như tổ tông bậc cha chú của chủ nhân, đều chỉ làm đến chức quan nhỏ bé ở địa phương.

“Chủ nhân làm sao quen biết Hình quan Hào Tố?” Thị nữ lại hỏi.

“Một giấc mộng du thôi.” Thiệu bản đáp, rồi lật xem một phần sơn thủy công báo mới nhất. Hạo Nhiên các nhà công báo thường không ghi chép tình hình chiến đấu ở Man Hoang, nhưng Thiệu bản có con đường riêng, biết rõ trên chiến trường ấy xuất hiện một tu sĩ trẻ tuổi thuộc nhà tiểu thuyết, đạo hiệu Bại Quan. Người này vốn vô danh ở Hạo Nhiên thiên hạ, nhưng ở Man Hoang lại tỏa sáng rực rỡ, thu hút vô số ánh nhìn.

Nhà tiểu thuyết nhập môn đệ tử, thường bắt đầu bằng việc xây dựng một thôn trang, tự mình kiến tạo sơn thủy địa lý, phong cảnh tập tục, từ nhỏ đến lớn, từ đơn giản đến phức tạp. Bằng cách đó, họ luyện tập, quen tay hay việc, dần mở rộng địa bàn, từ phủ huyện châu đến tụ tập thành một quốc gia, đắp nặn thần núi thần sông, xây dựng miếu thành hoàng, văn võ miếu, Văn Xương các cùng chùa miếu đạo quán, tạo ra những đỉnh núi tiên gia và môn phái giang hồ. Cuối cùng, người, vật, sự tình trăm hoa đua nở, tùy theo sở thích riêng của mỗi nhà tiểu thuyết, “hạt cảnh” bên trong sẽ có những điểm nhấn riêng.

Tuy nhiên, điều duy nhất không hoàn hảo, chính là khi ở trong Bạch Chỉ phúc địa, dù là trích tiên nhân cũng không cảm nhận được thời gian trôi qua. Phương vị, thời gian, sức nặng đều cách “chân thật” một lớp ngăn cách. Nhà tiểu thuyết là một trong những đạo mạch xa rời hồng trần nhất trong chư tử bách gia.

Tu sĩ trẻ tuổi Bại Quan đã tự mình tạo ra một đội kỵ binh hơn mười vạn người. Tuy rằng những binh mã này quá chú trọng thiên thời địa lợi, khi rời khỏi Bạch Chỉ phúc địa sẽ suy giảm sức mạnh, lại dễ bị những tiên gia thuật pháp nhắm vào, gặp phải “gió táp mưa sa”, nhưng dù sao đi nữa, chiêu thức này của nhà tiểu thuyết cũng là một hành động vĩ đại chưa từng có ở Hạo Nhiên thiên hạ trong trận đại chiến trước đây, và rất thích hợp để dùng tạm thời trùng trận ở một số chiến trường tại Man Hoang.

Thiệu bản có chút tiếc nuối vì chưa từng đến Man Hoang.

***

Ở một hương dã trường làng, tiên sinh dạy học Khương Thượng Chân đang thắp đèn đọc sách, bên cạnh là một bát thổ thiêu và một đĩa củ lạc.

Trên núi Lạc Phách, tiểu Mễ Lạp mở quyển nhật ký “Thiên văn”, phần lớn thời gian chỉ ghi chép về thời tiết, mây trời, ánh trăng, hoặc những đóa hoa đỗ quyên nở rộ. Hôm nay, nàng vụng trộm ngủ lấy lại sức, khi tỉnh giấc thấy ánh nắng tươi sáng ngoài cửa sổ, lòng vui vẻ reo lên: “Ông trời tâm tình tốt oa!”

Quay lại truyện Kiếm Lai

Bảng Xếp Hạng

Chương 1145 : Binh gia vùng giao tranh

Kiếm Lai - Tháng 3 10, 2025

Chương 1144 : Hôm nay công

Kiếm Lai - Tháng 3 10, 2025

Chương 1143 : Chuyện xưa giống như dao hai lưỡi (2)

Kiếm Lai - Tháng 3 10, 2025