Chương 569 : Núi Lạc Phách tổ sư đường - Truyen Dich
Kiếm Lai - Cập nhật ngày 3 Tháng 3, 2025
Thôi Đông Sơn cụt hứng, ngồi phịch xuống ghế, hai tay buông thõng, một tay lướt qua đỉnh đầu, tay kia đặt trên gối, nói: “Tề Tĩnh Xuân lấy đó làm hộ đạo, thì đã sao? Tiên sinh nay còn ở chỗ thấp, giữa chỗ cao và thấp này, họa phúc khôn lường, Đỗ Mậu chính là một ví dụ điển hình.”
Nói đến đây, Thôi Đông Sơn nhớ tới một tồn tại nào đó, bĩu môi: “Thôi được, Đỗ Mậu không tính. Coi như Tề Tĩnh Xuân có chút kế sách ứng phó. Nhưng nếu xuống thấp hơn nữa, tu sĩ Thượng Ngũ Cảnh dưới Phi Thăng Cảnh, như Ngọc Phác, Tiên Nhân, hoặc Nguyên Anh kiếm tu, đến cùng tiên sinh từng đôi chém giết, thì biết làm sao?”
Trần Bình An xoay người, cười đáp: “Ngươi nói nhảm gì vậy? Tu sĩ trong thiên hạ, trên đường tu đạo, há chẳng phải đều phải ứng phó với muôn vàn bất trắc? Đạo lý nếu đi vào cực đoan, thì chẳng còn là đạo lý. Ngươi không hiểu ư? Cái tính khí thua không nhận này của ngươi, phải sửa.”
Thôi Đông Sơn đáp: “Trong lòng chịu thua, ngoài miệng không phục, chẳng lẽ không được?”
Trần Bình An chỉ cười, không nói.
Thôi Đông Sơn thu lại vẻ mặt, nói: “Biết sớm như vậy, chẳng hay.”
Trần Bình An đáp: “Ta biết.”
Thôi Đông Sơn vò đầu, buồn bực nói: “Từ xưa đến nay, người tính không bằng trời tính, câu nói này có thể dọa chết những kẻ trên đỉnh cao. Lấy vô tâm tính hữu tâm, mới có phần thắng. Lẽ nào tiên sinh không rõ, trước kia thắng được Lục Trầm, phần lớn là nhờ may mắn? Nay nếu Lục Trầm lại nhằm vào tiên sinh, thoáng phân tâm, cam lòng mặt dày, tỉ mỉ bày bố một ván cờ, tiên sinh ắt thua không thể nghi ngờ.”
Thôi Đông Sơn ngừng tay, nhấn mạnh: “Ắt thua không thể nghi ngờ!”
Trần Bình An gật đầu: “Có lẽ vậy.”
Thôi Đông Sơn thở dài, ánh mắt phức tạp.
Từng cái nhận thức rõ ràng được hình thành, đều là tự chuốc lấy thù oán.
Quả thực là cùng thế hệ kết địch.
Cỏ dại dưới đất, ngược lại hơn hẳn cây cao, càng chống chịu được gió lớn bẻ gãy.
Trần Bình An ngồi lại xuống ghế, mỉm cười nói: “Không cần lo lắng những điều này, người ta không thể bị chính mình dọa chết. Ngõ Nê Bình bao năm qua, ta đều đã vượt qua, không có lý do gì càng đi lá gan lại càng nhỏ. Quyền không thể không luyện, người không thể sống uổng phí.”
Thôi Đông Sơn gật đầu: “Tiên sinh nghĩ được như vậy, rất tốt.”
Trần Bình An chậm rãi nói: “Cứ từ từ, đi một bước tính một bước, chỉ có thể như thế. Lúc trước ở trên thuyền, ngươi có thể nhường ta mười hai quân cờ, mà vẫn nắm chắc phần thắng, vậy mười năm sau thì sao? Nếu ta sống được trăm năm thì sao?”
Thôi Đông Sơn nói nhỏ: “Nếu bàn cờ vẫn là tung hoành mười chín đạo, học trò không dám nói vài chục năm sau, vẫn có thể nhường tiên sinh mười hai quân cờ, nhưng nếu bàn cờ lớn hơn một chút…”
Trần Bình An nhìn về phía trước, mỉm cười: “Ngậm miệng!”
Thôi Đông Sơn cười nói: “Tiên sinh lúc không nói đạo lý, cực kỳ có phong thái.”
Học trò này của hắn, mỏi mắt mong chờ.
Rất chờ mong.
Trần Bình An nói một tiếng đi ra ngoài, không thèm để ý Thôi Đông Sơn.
Thôi Đông Sơn liền ở lại tổ trạch, ngồi xổm trên mặt đất, nhìn hai vòng tròn lớn nhỏ kia, chẳng phải nghiên cứu thâm ý, đơn giản là vì buồn chán mà thôi.
Trong thế gian, ngàn vạn học vấn mênh mông, nhưng có thể khiến Thôi Đông Sơn này suy tư sâu xa từ những điều nhỏ nhặt nhất, lại chẳng có bao nhiêu.
Trần Bình An đến trước mộ phần cha mẹ, đốt đi rất nhiều trang giấy, trong đó còn có những tờ mua được từ Long Cung động thiên, sau đó ngồi xổm ở đó bồi đất.
Thôi Đông Sơn kiễng chân, ghé lên tường, nhìn sang sân bên cạnh, phong thủy ngõ hẻm này, quả thực rất tốt.
Tống Tập Tân đã thành Đại Ly phiên vương, Trĩ Khuê thì khỏi phải bàn, cả tòa Lão Long thành đã là sân sau của nàng, Phù gia là gia đinh hộ viện của nàng.
Thôi Đông Sơn trèo lên tường, nhảy về phía trước hai bước, làm bụi đất rơi lả tả.
Kiếm tiên Tào Hi đã từ Bắc Câu Lô Châu trở về Nam Bà Sa châu, tòa Hùng trấn lâu này dù sao cũng cần người trông coi, chỉ để lại Tào Tuấn, kẻ có chút gập ghềnh trên con đường tu hành, ở lại Đại Ly quân ngũ lăn lộn.
Về chuyện nữ quỷ áo cưới, kỳ thực tiên sinh không phải không có đáp án.
Chẳng qua Thôi Đông Sơn hắn cố ý nói phức tạp, chính là muốn xác định một việc, tiên sinh hiện nay nghiêng về loại học vấn nào.
Kết quả lại tự làm tự chịu, Thôi Đông Sơn hiện tại rất hối hận.
Thôi Đông Sơn duỗi hai tay, mười ngón xòe ra, run run cổ tay.
Nếu không có chuyện vừa rồi, kỳ thực Thôi Đông Sơn rất muốn cùng tiên sinh trò chuyện một môn “việc nhỏ” khác, một môn học vấn cần đan kết từ vô số sợi tơ nhỏ bé.
Thôi Đông Sơn đương nhiên sẽ không dốc hết ruột gan, chỉ chọn ra một vài “đoạn” có ích cho việc tu hành.
Kẻ nặn gốm.
Một đống mảnh vỡ nát vụn, làm sao ghép lại thành một con người hoàn chỉnh, tam hồn lục phách, thất tình lục dục, rốt cuộc hình thành như thế nào?
Học vấn như cây, đang giăng lưới.
Vấn đề lớn nhất hiện tại, chính là việc này có thành phẩm quá cao, học vấn quá sâu, cửa ngõ quá cao, ngay cả Thôi Đông Sơn cũng không tìm ra bất kỳ phương pháp phá giải nào.
Một khi thành công, mối lo bên ngoài lớn nhất của Hạo Nhiên thiên hạ, Yêu tộc xâm lấn quy mô lớn, cùng với việc Thanh Minh thiên hạ chế tạo Bạch Ngọc Kinh để chống lại tử địch, cũng khó tránh khỏi kết cục bị diệt vong hoàn toàn.
Xét theo một nghĩa nào đó, con người xuất hiện, chính là “gốm sứ nhân” sơ khai nhất, chỉ khác nhau về chất liệu mà thôi.
Thôi Đông Sơn cũng hy vọng tương lai có một ngày, có thể khiến bản thân thành tâm thành ý tin phục một người, có thể khi hắn sắp đại công cáo thành, nói cho hắn biết lựa chọn của hắn, rốt cuộc là đúng hay sai, không chỉ thế, còn phải nói rõ sai ở đâu, đúng ở đâu, sau đó Thôi Đông Sơn hắn liền có thể đường hoàng hành sự, không tiếc sinh tử.
Sẽ không giống như lão tú tài năm đó, chỉ nói kết quả, không nói nguyên do.
————
Một chiếc thuyền lớn của quân đội Đại Ly chầm chậm cập bến đò núi Ngưu Giác, đi cùng là một chiếc thuyền rồng khổng lồ được Bắc Nhạc Ngụy Bách và Trung Nhạc Tấn Thanh, hai đại sơn quân, trước sau thi triển phép che mắt.
Lưu Trọng Nhuận, Lô Bạch Tượng, Ngụy Tiện, ba người bước xuống thuyền rồng.
Võ tướng Lưu Tuân Mỹ cùng kiếm tu Tào Tuấn không có rời thuyền, một đường hộ tống thuyền rồng đến tận đây, coi như đại công cáo thành. Lưu Tuân Mỹ còn cần đến chỗ Tuần thú sứ Tào Bình bẩm báo kết quả công tác.
Lưu Tuân Mỹ khẽ hỏi: “Thiếu niên áo xanh kia, chính là Trần Bình An, sơn chủ núi Lạc Phách? Cùng tổ tiên ngươi giống nhau, đều xuất thân từ ngõ Nê Bình?”
Tào Tuấn ngồi trên lan can, gật đầu: “Là một thiếu niên rất thú vị, theo ta thấy, còn thú vị hơn cả Mã Khổ Huyền.”
Lưu Tuân Mỹ cười nói: “Trần Bình An còn là bạn thân của Quan Ế Nhiên, năm ngoái tại phố Trì Nhi, từng hàn huyên về vị sơn chủ núi Lạc Phách này. Quan Ế Nhiên từ nhỏ tính tình trầm ổn, ít nói, nhưng ta nhìn ra được, hắn rất coi trọng người này.”
Đây là lần đầu tiên Tào Tuấn nghe nói việc này, nhưng lại không hề thấy kỳ quái.
Lưu Tuân Mỹ có chút hoài niệm: “Phó Ngọc xuất thân từ ngõ Ý Trì, hình như nay đang làm Thái thú ở Bảo Khê quận, coi như tiền đồ rộng mở. Bất quá ta không thân thiết với Phó Ngọc lắm, chỉ nhớ khi còn bé, hắn rất thích lẽo đẽo theo sau đám bọn ta. Lúc ấy, đám bạn cùng lứa ở phố Trì Nhi, không thích chơi chung với đám trẻ con ngõ Ý Trì. Hai nhóm người, không hợp nhau lắm, hàng năm đều hẹn nhau, hung hăng đánh mấy trận gậy trượt tuyết, bọn ta nhiều lần lấy ít thắng nhiều. Phó Ngọc tương đối khó xử, hai bên đều không dựa dẫm được, vậy nên mỗi lần tuyết rơi, liền dứt khoát không ra khỏi cửa. Về vị quận trưởng đại nhân ấn tượng mơ hồ này, ta cũng chỉ nhớ được bấy nhiêu. Chẳng qua kỳ thật ngõ Ý Trì và phố Trì Nhi, mỗi nơi đều có sơn đầu riêng, rất náo nhiệt, lớn lên rồi, liền không còn chút khí lực nào. Ngẫu nhiên gặp mặt, ai nấy đều tươi cười.”
Tào Tuấn cười nói: “Qua một hai trăm năm nữa, ta nếu nhớ tới Lưu tướng quân, phỏng chừng cũng không khác biệt lắm.”
Lưu Tuân Mỹ bất đắc dĩ nói: “Đúng là kẻ không biết nói chuyện.”
Tào Tuấn đáp: “Ta nếu biết nói chuyện, đã sớm thăng quan phát tài.”
Lưu Tuân Mỹ lắc đầu: “Nếu không vì quân công là thật, ngươi không biết nói chuyện như vậy, ta còn lâu mới phản ứng ngươi?”
Tào Tuấn cười ha hả: “Ngươi biết nói chuyện?”
Lưu Tuân Mỹ ghé vào lan can: “Bất luận ta là chết trận sa trường, hay chết già trên giường bệnh, sau này ngươi có đi ngang qua Bảo Bình châu, nhất định phải đến trước mộ ta.”
Tào Tuấn nhìn về phía xa: “Ai nói người tu đạo, liền nhất định sống lâu? Giữa ta và ngươi, ai viếng mộ tế rượu cho ai, còn khó nói lắm.”
Lưu Tuân Mỹ cười khổ: “Có thể nói lời nào dễ nghe chút không?”
Tào Tuấn suy nghĩ một chút: “Mong ước Lưu tướng quân sớm ngày vinh dự trở thành Tuần thú sứ?”
Lưu Tuân Mỹ gật đầu: “Câu này được!”
Lưu Tuân Mỹ cười nói: “Vậy ta cũng mong ước Tào kiếm tiên sớm ngày bước chân vào thượng ngũ cảnh?”
Tào Tuấn hai tay dùng sức xoa xoa mặt: “Việc này khó.”
(Lặp lại)
Lưu Tuân Mỹ cười nói: “Vậy ta cũng mong ước Tào kiếm tiên sớm ngày bước chân vào thượng ngũ cảnh?”
Tào Tuấn hai tay dùng sức xoa xoa mặt: “Việc này khó.”
Trần Bình An chỉ dẫn theo Bùi Tiền cùng Chu Mễ Lạp đến đây “tiếp giá”, đối với Tào Tuấn áo đen chói mắt, đeo trường kiếm và đoản kiếm, thấy rõ ràng, nhưng giả bộ như không phát hiện.
Ngụy Tiện gật đầu chào hỏi Trần Bình An, Trần Bình An cười đáp lễ.
Duy chỉ có khi gặp Bùi Tiền, Ngụy Tiện lần đầu tiên lộ ra nụ cười.
Đoạn văn trên được viết lại theo cú pháp và ngữ pháp tiếng Việt, giữ văn phong truyện tiên hiệp như sau:
Than đen nhỏ này, lớn thật nhanh. Bùi Tiền một đường nhảy nhót tới bên Ngụy Tiện, nghênh ngang lượn quanh hắn một vòng, “A Khoát, càng ngày càng đen như than rồi.”
Ngụy Tiện mặt mày sa sầm, quát: “Càn rỡ.”
Bùi Tiền nổi giận: “Thôi đi! Lại ở trước mặt ta lên mặt phải không? Lừa ai chứ, nhà ngươi có cái đòn gánh bằng vàng chắc?”
Ngụy Tiện đáp: “Hôm nay ta là Đại Ly Vũ tuyên lang, đã là đại quan rồi.”
Nam Uyển quốc khai quốc hoàng đế Ngụy Tiện, xuất thân từ ngõ hẻm thôn dã, phất lên từ chốn sa trường quân ngũ.
Bùi Tiền giơ ngón tay cái, chỉ chỉ Chu Mễ Lạp đang vác hai cây gậy leo núi bên cạnh, “Bao nhiêu? Có lớn bằng nàng ta không?”
Ngụy Tiện không hiểu Bùi Tiền trong hồ lô bán thuốc gì, “Có ý gì?”
Bùi Tiền hô lớn: “Chu Mễ Lạp!”
Tiểu cô nương áo đen dậm chân, ngẩng đầu ưỡn ngực: “Có mặt!”
Bùi Tiền hừ lạnh: “Nói, ngươi tên là gì!”
Chu Mễ Lạp nhíu chặt mày, kiễng chân, ghé tai Bùi Tiền nói nhỏ: “Vừa rồi ngươi gọi tên ta rồi, ta có phải nên tự xưng là Ách Ba hồ đại thủy quái, hoặc là Lạc Phách sơn Hữu hộ pháp không?”
Bùi Tiền thở dài, tiểu bí đao này có hơi ngốc nghếch một chút, ngoài ra đều rất tốt.
Ngụy Tiện cười thò tay, muốn xoa đầu than đen tiểu nha đầu, nào ngờ Bùi Tiền cúi người xoay một bước, nhẹ nhàng linh hoạt tránh thoát, Bùi Tiền chậc chậc nói: “Lão Ngụy à, ngươi già rồi a. Râu ria xồm xoàm, làm sao tìm được vợ đây, vẫn còn là lưu manh một gã, không sao, đừng thương tâm, hôm nay chúng ta Lạc Phách sơn, thứ khác không nhiều, chỉ có mấy kẻ ế vợ như ngươi là nhiều nhất. Hàng xóm Ngụy Bách a, Chu lão đầu bếp a, chân núi Trịnh Đại Phong a, xa xứ tiểu Bạch a, đỉnh núi lão Tống a, Nguyên Lai a, từng người một thảm hề hề.”
Ngụy Tiện cười nói: “Ngươi cũng có sư mẫu đâu?”
Bùi Tiền giật giật khóe miệng, liền “a” ba tiếng.
Chu Mễ Lạp theo sau “ha ha a”.
Trần Bình An vừa cùng Lô Bạch Tượng, Lưu Trọng Nhuận hàn huyên xong, liền cho hai cái đầu nhỏ kia mỗi người một cái cốc đầu.
Bùi Tiền đã quen, Chu Mễ Lạp từng đứng trong rương trúc lớn để Trần Bình An gõ đầu ăn no, liền muốn há miệng cắn Trần Bình An, kết quả bị Trần Bình An ấn đầu, Chu Mễ Lạp vừa muốn đại phát thần uy, liền nghe Bùi Tiền trùng trùng điệp điệp ho khan một tiếng, lập tức im thin thít.
Lưu Trọng Nhuận có Long Tuyền Kiếm Tông chế tạo một quả kiếm phù, trực tiếp cưỡi gió rời đi.
Món thủy điện kia, trọng bảo được tiên nhân luyện chế, tạm thời còn giấu trên thuyền rồng, trở về Lô Bạch Tượng sẽ mời sơn quân Ngụy Bách trực tiếp dùng thần thông mang đến Ngao Ngư bối, bằng không thủy điện to như một cỗ xe ngựa, mà nàng lại không có vật tùy thân chỉ xích trong truyền thuyết kia, không phải là không thể dùng thuật pháp vận chuyển thủy điện, mà là quá mức rõ ràng, bến đò người đông mắt nhiều, Lưu Trọng Nhuận cẩn thận có thừa, thật sự không muốn phức tạp.
Về phần chiếc thuyền rồng tên “Phiên Mặc” kia, đương nhiên đã là gia sản của Lạc Phách sơn, huống chi cả tòa Ngưu Giác sơn đều là Trần Bình An cùng Ngụy Bách cùng sở hữu, neo đậu ở chỗ này, đạo lý hiển nhiên.
Lô Bạch Tượng dẫn đường, đưa Trần Bình An đến chiếc thuyền rồng khổng lồ kia, ba tầng, cái này không đặc biệt, nhưng mà to lớn, phải bằng nửa chiếc vượt châu độ thuyền của Phi Ma tông, có thể chở hơn ngàn người, nếu là thu hoạch lớn hàng hóa, đương nhiên khó nói. Lạc Phách sơn có được một chiếc độ thuyền viễn cổ dị thường cứng cáp lớn như vậy, có thể làm rất nhiều chuyện. Trần Bình An nhịn không được khẽ dậm chân liên tục, vẻ mặt tràn đầy vui mừng không thể che giấu.
Bùi Tiền cùng Chu Mễ Lạp vừa nghe nói từ nay trở đi, chiếc tiên gia độ thuyền to lớn này chính là vật sở hữu của núi Lạc Phách nhà mình, cả hai đều trợn mắt há mồm. Bùi Tiền liền một tay nhéo má Chu Mễ Lạp, dùng sức nhéo một cái, tiểu cô nương kêu đau oai oái. Bùi Tiền “ừ” một tiếng, xem ra không phải nằm mơ. Chu Mễ Lạp gật đầu lia lịa, nói không phải, không phải. Bùi Tiền vỗ vỗ đầu Chu Mễ Lạp, nói: “Mễ Lạp à, ngươi đúng là một tiểu phúc tinh, có đau không?”. Chu Mễ Lạp nhe răng cười, đáp: “Đau cái chùy!”. Bùi Tiền vội bịt miệng hắn, nhỏ giọng dặn dò: “Sao lại quên rồi? Ra ngoài, không được tùy tiện để người ta biết mình là một con đại thủy quái, dọa người, tóm lại là chúng ta đuối lý.” Nói xong, áo đen tiểu cô nương vừa lo âu lại vừa vui sướng.
Độ thuyền có bao nhiêu tầng, Trần Bình An đều đi dạo qua, thỉnh thoảng đẩy ra những cánh cửa phòng gỗ đã ngâm nước mấy trăm năm mà vẫn còn nguyên mùi hương. Bởi vì những vật phẩm trang trí trên độ thuyền năm đó đã sớm được chuyển đi hết để sung vào quốc khố, chuẩn bị cho chiến tranh, cho nên ngày nay các gian phòng lớn nhỏ, bố cục tương tự, kỳ thực đều là cảnh tượng giống nhau. Thế nhưng Trần Bình An lại không hề cảm thấy nhàm chán, cuối cùng đi vào tầng cao nhất, đứng ở trong gian phòng lớn nhất. Không có gì bất ngờ, đây chính là gian phòng chữ Thiên sau này của “Phiên Mặc” độ thuyền. Trần Bình An đột nhiên thu liễm thần sắc, đi vào đài quan cảnh có tầm mắt rộng rãi.
Việc núi Đả Tiếu độ thuyền rơi vỡ tại Chu Huỳnh vương triều, rút dây động rừng.
Tất cả mọi người trên độ thuyền đều là quân cờ. Chẳng qua có kẻ còn sống, có kẻ đã chết. Về phần vị Kiếm Ứng tiên sinh ra tay phá hủy độ thuyền kia, đến tột cùng vì sao lại làm như vậy, là ân oán tình cừu gì, mới khiến cho hắn lựa chọn hành sự dứt khoát như thế, dường như cũng không còn quan trọng.
Trần Bình An suy nghĩ một vấn đề, hôm nay mình tu vi thấp, của cải mỏng, nhắc lại việc này, chính là lấy trứng chọi đá, vậy nên có thể tạm thời nhẫn nhịn.
Nhưng nếu núi Lạc Phách hôm nay đã là tông môn hàng đầu, mình đã là Nguyên Anh địa tiên, thậm chí là Ngọc Phác cảnh tu sĩ, có thể vì những uất ức trong lòng, vì Xuân Thủy, Thu Thực các nàng mà gặp chuyện, lên tiếng một phen, có thể nói, nhưng tất nhiên phải trả một cái giá cực lớn. Tỷ như mình cùng Đại Ly vương triều triệt để trở mặt, kết thù với thiên quân Tạ Thực, họa quyển bốn người lần lượt chết trận, núi Lạc Phách mưa gió bão bùng, tất cả mọi người trên núi đều biến thành chuột chạy qua đường ở Bảo Bình châu, Trần Linh Quân đi Bắc Câu Lô Châu ắt hẳn sẽ chết, Trần Như Sơ không thể nào đi tới Long Tuyền quận thành, đám tử sĩ Đại Ly ở cửa hàng hẻm Kỵ Long từ hộ vệ biến thành thích khách, người người ở núi Lạc Phách sống chết bất định, nói chết là chết. Nếu núi Lạc Phách lại mất đi người nào, đến lúc đó đúng sai, biết tính vào ai?
Hắn, Trần Bình An, nên lựa chọn thế nào?
Nếu Trần Bình An hiện tại đã là một kiếm tiên danh xứng với thực, sẽ bớt đi rất nhiều phiền toái.
Một vai gánh hết, một kiếm chọn sạch.
Nhưng trở thành kiếm tiên, khó biết bao, xa vời vợi, hy vọng mong manh.
Ngoài sinh tử, kiếp nạn vẫn trùng trùng điệp điệp.
Trần Bình An cũng từng học tiểu Bảo Bình, Bùi Tiền, còn có Lý Hoè, đọc qua mấy cuốn tiểu thuyết diễn nghĩa giang hồ, rất ngưỡng mộ những vị anh hùng hiệp khách thẳng tiến không lùi, dứt khoát kiên quyết, coi thường sinh tử, xả thân vì nghĩa, không chút do dự trong sách.
Cái thế đạo này không chỉ cần những câu chuyện trong sách như vậy, mà ngoài đời cũng cần có rất nhiều người như vậy, làm những việc dễ dàng, có lẽ lớn nhỏ khác nhau, nhưng thiện ác rõ ràng.
Chẳng qua so với Bùi Tiền thích chọn những đoạn khoái ý ân cừu phấn khích của các đại hiệp, đọc đi đọc lại nhiều lần, nào là tình cờ gặp được tiền bối giang hồ võ công cái thế, kết giao bằng hữu giang hồ cực kỳ có ý tứ, hành hiệp trượng nghĩa giết những đại ma đầu… Bùi Tiền thích nhảy qua những đoạn khổ luyện gian nan, Trần Bình An thường thường chỉ xem phần mở đầu, liền thấy khó mà đọc tiếp. Những người cầm giữ cơ duyên và kỳ ngộ đã định trước kia, thường thường ngay từ đầu sẽ gặp cảnh cửa nát nhà tan, lẻ loi hiu quạnh, mang trên mình mối huyết hải thâm cừu, sau đó ở trong sách, bọn họ liền trưởng thành một cách nhanh chóng.
Trần Bình An cảm thấy không quen.
Những câu chuyện giang hồ đặc sắc kia, có lẽ rất hấp dẫn, thấy được Lý Hoè và Bùi Tiền vẻ mặt hưng phấn, nhưng Trần Bình An lại khó mà cảm động lây.
Đại khái là bởi vì nhân sinh thực tế, rốt cuộc không phải là những dòng chữ trắng đen rành mạch kia.
Bùi Tiền trong phòng hỏi: “Sư phụ, sao vậy?”
Trần Bình An lắc đầu: “Không có gì, nghĩ đến một vài chuyện cũ.”
Lô Bạch Tượng đi tới bên cạnh Trần Bình An, cười nói: “Chúc mừng.”
Trần Bình An nói: “Ngươi cũng phải cố gắng lên.”
Lô Bạch Tượng thần sắc có chút buồn bực: “Đang do dự có nên tìm cơ hội, cùng Chu Liễm đánh một trận hay không.”
Trần Bình An cười nói: “Ta thấy được, dù sao cũng không mất tiền.”
Lô Bạch Tượng nhìn về phía Trần Bình An, hỏi: “Ở Bắc Câu Lô Châu, ngươi chịu không ít đòn phải không?”
Trần Bình An gật đầu đáp: “Hai vị thập cảnh vũ phu thay nhau uy quyền, đánh cho ta sống đi chết lại, có hâm mộ không?”
Lô Bạch Tượng mỉm cười nói: “Nghe vậy, tâm tình ta tốt hơn nhiều.”
Trần Bình An tiếp lời: “Đừng quên, thanh hiệp đao Đình Tuyết này là cho ngươi mượn đấy.”
Lô Bạch Tượng cười nói: “Chẳng phải ta đang giúp Lạc Phách Sơn tìm hai hạt giống tốt sao? Còn chưa đủ giá một thanh đao à?”
Trần Bình An không đáp, chỉ nói: “Nguyên Bảo, Nguyên Lai, tên hay đấy.”
Lô Bạch Tượng hỏi: “Gặp qua rồi?”
Trần Bình An “ừ” một tiếng: “Ta vừa gặp bọn họ, liền khen tên hay, kết quả tiểu cô nương kia nhìn ta, ánh mắt y hệt như Sầm Uyên Ky đề phòng kẻ cướp lúc trước. Ta nghĩ mãi không thông, hành tẩu giang hồ bao năm, vậy mà chỉ có ở Lạc Phách Sơn, lại bị người ta hiểu lầm.”
Lô Bạch Tượng cười ha hả: “Tâm tình thật tốt!”
Bùi Tiền đang ở cạnh Ngụy Tiện, đi tới đi lui, hai ngón tay chụm lại, liên tục thi triển định thân thuật lên người Ngụy Tiện. Ngụy Tiện nghiêng người tựa cửa, không thèm để ý.
Trần Bình An quay đầu nhìn lại, hỏi: “Lúc trước trong thư ngươi nói Sầm Uyên Ky luyện quyền tự ngã, là có chuyện gì?”
Bùi Tiền như bị thi triển định thân thuật, thân thể cứng đờ tại chỗ, trán toát mồ hôi, chỉ có thể nháy mắt ra hiệu cho Chu Mễ Lạp.
Nói dối sư phụ, tuyệt đối không xong, nhưng thẳng thắn với sư phụ, chắc cũng không sao.
Chu Mễ Lạp không hổ là tâm phúc đại tướng do nàng một tay nhấc lên, lập tức hiểu ý, cất cao giọng: “Đêm hôm khuya khoắt tối om, quỷ còn chẳng thấy, Sầm tỷ tỷ không cẩn thận vấp ngã chứ sao.”
Trần Bình An “ồ” một tiếng.
Bùi Tiền vòng tay ra sau, giơ hai ngón cái về phía Chu Mễ Lạp.
Trần Bình An cảm khái: “Có chiếc thuyền rồng này, lại thêm việc buôn bán với Phi Ma Tông và Xuân Lộ phố, Lạc Phách Sơn càng thêm vững vàng. Không chỉ vậy, Lạc Phách Sơn cũng có thêm nhiều đường lui.”
Lô Bạch Tượng nói: “Thuyền rồng trang trí có thể đơn sơ, dù sao theo ý ngươi, thuyền rồng chủ yếu vận chuyển hàng hóa là chính, nhưng còn việc vận hành độ thuyền, vận chuyển người, thì tính sao?”
Trần Bình An cười đáp: “Đợi Chu Liễm về Lạc Phách Sơn, để hắn đau đầu đi. Không được nữa, Thôi Đông Sơn quan hệ rộng, nhờ hắn giúp Lạc Phách Sơn bỏ tiền thuê người lên thuyền làm việc.”
Lô Bạch Tượng lần này không ném đá xuống giếng, nói: “Ta cũng tranh thủ tìm giúp một vài người, nhưng quan trọng nhất, vẫn là chọn ra một vị quản sự độ thuyền có đủ uy vọng, bằng không rất dễ gây rắc rối.”
Trần Bình An nói: “Về việc này, kỳ thật ta có chút ý kiến, nhưng có thành hay không, còn phải đợi tổ sư đường xây xong mới biết.”
Địa điểm xây tổ sư đường của Lạc Phách Sơn đã sớm định, có Ngụy Bách ở đây, là chuyện rất đơn giản.
Sau khi Trần Bình An từ Mộc Y sơn phi kiếm đưa tin về Lạc Phách Sơn, Ngụy Bách đã bắt tay vào chuẩn bị. Bởi vì tổ sư đường của Lạc Phách Sơn không cần quy mô to lớn, nên cũng không tốn nhiều nhân lực vật lực. Vả lại, những năm gần đây, dãy núi lớn phía tây Long Tuyền quận xây dựng rầm rộ, thêm mấy tòa quận thành liên tục mọc lên, tích lũy được rất nhiều kinh nghiệm. Quan trọng nhất là Trần Bình An đề xuất tổ sư đường không cần thiết lập trận pháp riêng, theo lời hắn, nếu Lạc Phách Sơn đã bị người ta đánh vỡ sơn thủy đại trận, lên núi phá hủy tổ sư đường, thì tổ sư đường có trận pháp che chở hay không, cũng chẳng còn ý nghĩa gì.
Trần Bình An lên tiếng: “Đã làm trễ nải của ngươi không ít việc rồi.”
Lô Bạch Tượng cười đáp: “Coi như mài dao cũng không làm mất kỹ thuật đốn củi (*). Môn phái của ta, chẳng qua chỉ là phụ thuộc của núi Lạc Phách, thành thì tốt, không thành, cũng không đến nỗi khiến núi Lạc Phách tổn thương gân cốt. Mức độ trong đó, ta tự biết nắm chắc. Chẳng qua nói trước lời thô tục, rất nhiều chuyện, thủ đoạn của ta không được sạch sẽ, chỉ có thể đảm bảo không quá đáng.”
Trần Bình An nói: “Cố gắng đừng để ta có cơ hội nói lời gièm pha.”
Lô Bạch Tượng cười cười.
—-
Với tư cách sơn chủ, Trần Bình An tự mình thắp hương tế điện bốn phương trời đất, tổ sư đường của núi Lạc Phách liền bắt đầu khởi công.
Tổ sư đường nằm trên Tễ Sắc phong, thứ phong của núi Lạc Phách, bởi vì ngọn núi chính có lầu trúc, nên vị trí có chút khó xử. Trên đỉnh Tập Linh phong của tòa núi này, có một tòa sơn thần từ được Đại Ly triều đình chính thức sắc phong.
Hơn nữa, Trần Bình An kỳ thực đối với Tễ Sắc phong vốn có chút thân thiết đặc biệt.
Hôm nay tại bên cạnh sân của Chu Liễm, Trịnh Đại Phong đang đánh cờ cùng Ngụy Bách, Thôi Đông Sơn ở một bên xem cờ.
Trần Linh Quân ở một bên chỉ điểm giang sơn, bảo Trịnh Đại Phong cùng Ngụy Bách nên hạ cờ như thế nào.
Hai ngày nay, Trần Linh Quân eo đặc biệt thẳng, bởi vì hắn những năm này ở phía tây núi lớn, ngao du nhiều, quen biết không ít tu sĩ lập phủ đệ ở đây. Trong đó có một tu sĩ Long Môn cảnh của Hoàng Hồ sơn, trước kia đôi bên không quá quen thuộc, thậm chí còn xem nhau không vừa mắt, bởi vì Hoàng Hồ sơn có một cái hồ, bên trong có một con cự mãng, mà Trần Linh Quân cùng con rắn đen kia đều rất thèm thuồng. Chẳng ngờ năm nay vào khoảng giao giữa hạ và thu, đối phương chủ động lấy lòng, thường xuyên qua lại, uống rượu. Cách đây không lâu, vị Lão Long Môn cảnh kia đột nhiên mở miệng, nói có ý định bán lại Hoàng Hồ sơn, trên bàn rượu nói Trần huynh đệ giao thiệp rộng, nhiều bạn bè, lại là khách quen trên tiệc đêm của Ngụy đại sơn quân, có thể giúp đỡ bắc cầu nối mối, tìm người mua thích hợp hay không.
Trần Linh Quân uống một chén rượu lớn, vỗ ngực đáp ứng, chẳng qua là xuống Hoàng Hồ sơn, liền có chút tâm tình nặng nề, lo lắng đó là một cái bẫy nhằm vào núi Lạc Phách, vì vậy tìm Trần Bình An, nói việc này. Sau đó Thôi Đông Sơn nói mua đi, giá rẻ như vậy, ngu sao không lấy, chúng ta có ngọn núi Phi Vân cao lớn làm chỗ dựa, sợ cái gì. Trần Bình An liền bảo Trần Linh Quân đi dò xét chi tiết, thần tiên tiền, kim tinh đồng tiền, giá cả đều có thể nói, nói không thoải mái, liền kéo Ngụy đại sơn thần của chúng ta cùng nhau trò chuyện.
Trần Linh Quân nội tâm bất an, mơ mơ màng màng chạy tới Hoàng Hồ sơn uống rượu, dù sao đã quen uống rượu đàm luận. Cuối cùng lại bị hắn chém giá xuống chỉ còn mười đồng Cốc vũ tiền.
Lúc đó Trần Linh Quân có chút mộng, ta đây tùy tiện ra giá, chính là vì để ngươi nâng giá lên rồi mặc cả, kết quả đối phương giống như đứng hình ba phút, cứng rắn chịu một đao, đây là xảy ra chuyện gì?
Trần Linh Quân mơ hồ lên núi, xuống núi càng mơ hồ.
Mà Trần Bình An bên kia cũng không nói thêm gì, vì vậy núi Lạc Phách cùng Hoàng Hồ sơn trao đổi khế đất, thần tiên tiền, phân biệt tại thứ sử Long Châu phủ, Đại Ly Lễ bộ, Hộ bộ nghiệm chứng và lập hồ sơ, với tốc độ cực nhanh liền quyết định cọc mua bán này.
Trần Bình An bí mật hỏi thăm Thôi Đông Sơn, Thôi Đông Sơn cười nói lão vương bát đản khó có được phát thiện tâm, không cần lo lắng là cạm bẫy gì, Trần Linh Quân cuối cùng đã giúp núi Lạc Phách làm được chút chuyện đứng đắn, sau khi tổ sư đường hoàn thành, bên sổ ghi chép công và tội của gia phả tổ sư đường, có thể cho con rắn nhỏ này ghi một công.
Vì vậy lúc này Trần Linh Quân đi đường đều là lỗ mũi hướng lên trời.
Thêm nữa Bùi Tiền, Trần Như Sơ cùng Chu Mễ Lạp ba tiểu nha đầu, đều đối với hắn có chút lau mắt mà nhìn, nhất là Bùi Tiền, mang theo Chu Mễ Lạp không chút keo kiệt nịnh nọt, nếu như không phải Thôi Đông Sơn một lần đè đầu Trần Linh Quân xuống, nói Trần đại gia gần đây đi đường có chút bay bổng a. Lúc này mới thoáng thu liễm, bằng không Trần Linh Quân còn có thể bay bổng hơn một chút.
Những ngày này, Trần Bình An kiểm kê gia sản, đại bộ phận đều cần đưa về bảo khố của tổ sư đường, phải từng cái ghi chép vào sổ sách, có chút thì chuẩn bị tại nghi thức hoàn thành, dùng làm quà tặng của sơn chủ.
Giúp Bùi Tiền uy quyền một chuyện, Trần Bình An chỉ làm một lần, liền không có sau đó.
Dù ngoài miệng nói là lấy bốn cảnh đối với bốn cảnh, trên thực tế vẫn là lấy năm cảnh cùng Bùi Tiền giằng co, kết quả vẫn là đánh giá thấp thân hình của Bùi Tiền, thoáng cái liền bị Bùi Tiền đánh một quyền vào mặt. Tuy nói Kim thân cảnh vũ phu, không đến mức bị thương, lại càng không đến nỗi đổ máu, nhưng thể diện làm sư phụ của Trần Bình An coi như là mất sạch. Không đợi Trần Bình An lặng lẽ tăng lên cảnh giới, chuẩn bị lấy sáu cảnh uy quyền, chẳng ngờ Bùi Tiền chết sống không chịu luận bàn với sư phụ nữa, nàng rũ đầu xuống, ủ rũ nói mình phạm vào đại tội bất kính, sư phụ đánh chết nàng cũng được, tuyệt đối không hoàn thủ, nàng nếu như dám đánh trả, liền tự mình trục xuất khỏi sư môn.
Cái này còn dạy quyền cái gì nữa.
Một lớn một nhỏ, hai người liền cởi giày, chân trần đi đến hành lang lầu hai, ghé vào lan can cùng nhau ngắm cảnh. Sau lưng thầy trò, nơi cửa lầu trúc, có hai đôi giày được xếp ngay ngắn.
Ở sân nhỏ bên này, Ngụy Bách đang vân vê quân cờ tướng, đột nhiên thả lại vào bát, cười nói: “Không được rồi, không được rồi, thuyền của Chu Liễm đã vào đến địa phận Hoàng Đình quốc rồi.”
Khi Trịnh Đại Phong đánh cờ, Bùi Tiền cùng mấy người kia thường tránh thật xa. Kẻ vừa cởi giày gãi chân vừa gặm hạt dưa như hắn, tốt nhất là không nên đến gần.
Trịnh Đại Phong cũng không để ý Ngụy Bách quỵt nợ, một ván cờ một viên Tuyết Hoa tiền mà thôi, đánh bạc mua vui cả.
Thôi Đông Sơn đứng bên cạnh, mở rộng hai tay, mặc cho Bùi Tiền cùng Chu Mễ Lạp bám vào chơi nhảy dây.
Thôi Đông Sơn cười nói: “Ngụy sơn quân đi đón người là được, ta thay Đại Phong huynh đệ vậy, được không?”
Trịnh Đại Phong liếc nhìn ván cờ, Ngụy Bách đã đại bại, chẳng qua Thôi Đông Sơn đã nói vậy, Trịnh Đại Phong liền không vội nói đi hay không, nhìn thêm vài lần rồi mới cười đáp: “Cược gì nào?”
Thôi Đông Sơn cười nói: “Cần gì phải cược, ta đâu có thiếu tiền.”
Trịnh Đại Phong chậc lưỡi: “Được thôi, vậy hai ta tiếp tục vậy.”
Bùi Tiền cùng Chu Mễ Lạp lúc này mới buông tay xuống.
Thôi Đông Sơn ngồi vào vị trí của Ngụy Bách, nhấc một quân cờ, nhẹ nhàng đặt xuống.
Trịnh Đại Phong liếc mắt nhìn Ngụy Bách sau lưng Thôi Đông Sơn, Ngụy Bách tủm tỉm cười nói: “Xem thêm lát nữa đi, Chu Liễm ở trên thuyền đang thao thao bất tuyệt, vội vàng giúp Lạc Phách sơn lừa người, đừng làm hỏng chuyện tốt của hắn.”
Thôi Đông Sơn hạ cờ như bay.
Trịnh Đại Phong không tin nổi, thế cờ này mà cũng có thể hòa được sao? Cũng hạ cờ không kém.
Cho dù đối diện là người đã tạo ra 《 Thải Vân Phổ 》, Trịnh Đại Phong cũng không hề thấy mình sẽ thua.
Cuối cùng, Trịnh Đại Phong học theo Ngụy Bách, thả quân cờ vào bát, cười ha hả nói: “Không được, không được, ta cùng Ngụy Bách đi đón Chu huynh đệ, một ngày không gặp như cách ba thu, đã bao nhiêu ngày rồi, nhớ hắn quá.”
Thôi Đông Sơn không hề gì, mời Trần Như Sơ đang im lặng ngồi gặm hạt dưa bên cạnh: “Nào, chúng ta tiếp tục giúp Đại Phong huynh đệ đánh cờ, ngươi cầm quân trắng, bằng không thì chẳng có gì đáng lo.”
Trần Như Sơ mỉm cười gật đầu.
Nàng vốn thích đánh cờ.
Bằng không đã chẳng ngồi không mà chăm chú xem Ngụy Bách ba người đánh cờ.
Thôi Đông Sơn không đứng dậy, chỉ đổi vị trí bát đựng quân cờ.
Thôi Đông Sơn cùng Trần Như Sơ tiếp tục ván cờ dang dở.
Ngụy Bách cùng Trịnh Đại Phong sánh vai rời khỏi sân nhỏ.
Ngụy Bách cười nói: “Có chút mất mặt.”
Trịnh Đại Phong gật đầu: “Đúng là có chút. May mà Chu huynh đệ không có ở đây, nếu không hắn mà tới xem, chắc chắn lại thua.”
Bọn họ còn chưa đi được bao xa.
Trần Linh Quân đã lớn tiếng nói: “Chuyện gì xảy ra, nha đầu ngốc sao lại thắng?”
Trần Như Sơ thẹn thùng đỏ mặt: “Là Thôi tiên sinh cố ý nhường ta.”
Thôi Đông Sơn vẻ mặt vô tội: “Sao có thể chứ.”
Bùi Tiền đứng sau lưng Trần Như Sơ, hai tay chồng lên nhau đè nặng vai nàng, trầm giọng nói: “Noãn Thụ! Từ hôm nay trở đi, ngươi chính là đệ nhất cao thủ cờ vây của Lạc Phách sơn ta! Về sau lão đầu bếp, Trịnh Đại Phong, Ngụy Bách bọn họ trước khi đánh cờ, đều phải khom người cúi chào ngươi, tỏ rõ kính ý!”
Lô Bạch Tượng ở Lạc Phách sơn, cũng có tòa nhà riêng.
Tên tòa nhà, biển ngạch, câu đối các loại, Lạc Phách sơn đều để trống, giao cho chủ nhân tự mình quyết định, bố trí.
Trần Như Sơ ban đầu cảm thấy ý tưởng này của Chu Liễm, rất có tình người, rất tán thành.
Nhưng mà Chu Liễm lại nói, Lạc Phách sơn thiếu tiền, bảo cái tên gia hỏa không có lương tâm kia tự bỏ tiền ra.
Ngụy Tiện ngồi chơi bên chỗ Lô Bạch Tượng, uống chút rượu, trên bàn bày một ít đồ nhắm, đều là tiểu quản gia Trần Như Sơ sớm chuẩn bị tốt, mỗi tòa nhà chủ nhân khác nhau, khẩu vị khác nhau, liền có rượu và đồ nhắm khác nhau.
Hai vị đệ tử đích truyền của Lô Bạch Tượng, tỷ đệ Nguyên Bảo, Nguyên Lai, ngồi một bên.
Nguyên Bảo đối với Ngụy Tiện không hay nói cười, tùy tiện, ấn tượng không tệ, so với Chu Liễm và Trịnh Đại Phong, cảm nhận tốt hơn nhiều.
Phía sơn môn.
Chu Liễm, kẻ chặn ngang Ngụy Bách, trực tiếp kéo hắn từ độ thuyền đến chân núi Lạc Phách, cõng lão nhân lưng còng, cảm khái: “Khung xương già này của ta, phong trần mệt mỏi, gió thổi mưa sa, thực muốn rã rời từng mảnh.”
“Đừng ở đây kể khổ với bọn ta, không có nửa điểm tác dụng.”
Trịnh Đại Phong cười nói: “Ta dù sao cũng bị ai đó đánh cho trẹo chân, mấy ngày nay đều là Sầm cô nương giúp trông coi sơn môn, còn Ngụy sơn thần của chúng ta, tốt xấu gì cũng là Ngọc Phác cảnh, nhưng lại bị mắng té tát, hiện tại chỉ còn thiếu ngươi.”
Chu Liễm liếc mắt Ngụy Bách, lại nhìn Trịnh Đại Phong, sau đó cười nói: “Các ngươi không dọa người, ta còn tin, vừa mở miệng đã lộ tẩy. Lên núi thôi, vô ưu vô lự.”
Ngụy Bách đưa tay: “Ta thắng, một viên Tuyết Hoa tiền.”
Trịnh Đại Phong vỗ một cái lên tay Ngụy Bách: “Lúc trước đánh cờ ngươi thua, hai ta hòa nhau.”
Chu Liễm cười ha hả: “Đúng là như thế, nói dối một câu liền biết.”
Ngụy Bách cười nói: “Đừng có tin, tên gia hỏa này ngay từ đầu đã biết rồi. Bằng không chúng ta lại thua một ván.”
Trịnh Đại Phong liếc mắt, nói: “Cần ngươi nói chắc?”
Chu Liễm lau miệng, nói: “Lần này đi xa, kiến thức được nhiều điều, đợi khi trở về sẽ bảo Ngụy Bách lấy ra hai bình rượu ngon, ta sẽ từ từ kể cho các ngươi nghe.”
Trịnh Đại Phong lập tức hào hứng, nghĩ tới một chuyện, nhỏ giọng hỏi: “Thế nào rồi?”
Chu Liễm vỗ vỗ tay nải.
Trịnh Đại Phong gật đầu, nói: “Ca hai ta quả thật là bậc nhất người đọc sách, sống đến già đọc đến già.”
Ngụy Bách lau trán.
Trần Bình An một mình đứng ở lầu hai của trúc lâu, biết rõ Chu Liễm đã đến, chỉ là không cần phải cố ý đi đón.
Núi Phi Vân trước đó nhận được hai phong thư của Thái Huy kiếm tông, một phong của Tề Cảnh Long, một phong của Bạch Thủ. Tề Cảnh Long trong thư nói một trăm đồng tiền Cốc Vũ đều đã tiêu hết, mua một thanh mô phỏng kiếm của Hận Kiếm sơn, cùng với hai bộ bảo giáp do Tam Lang miếu tỉ mỉ chế tạo, giá cả không hề rẻ, nhưng ba món đồ này khẳng định không tồi, quá mức quý giá, cho nên phải nhờ Phi Ma tông dùng thuyền vượt châu đưa đến núi Ngưu Giác. Thư viết rất đơn giản rõ ràng, vẫn là phong cách trước sau như một của Tề Cảnh Long, cuối thư là lời uy hiếp, nếu như đợi đến khi hắn ba trận vấn kiếm thành công, kết quả Từ Hạnh Tửu của Vân Thượng thành lại vác rương trúc lên núi bái phỏng, vậy thì Trần Bình An tự mình suy nghĩ nên làm thế nào.
Trong thư của Bạch Thủ, giữa những hàng chữ lộ ra vẻ hả hê, nói tên họ Lưu kia khiến người ta mở rộng tầm mắt, rõ ràng vấn kiếm sắp đến, nhưng vẫn cứ chạy tới Hận Kiếm sơn và Tam Lang miếu, khiến mấy vị lão nhân ở tổ sư đường của Thái Huy kiếm tông buồn đến mức muốn vặt trụi cả râu. Ở Hận Kiếm sơn, kết quả lại gặp vị Lô tiên tử của Thủy Kinh sơn, không biết rốt cuộc đã hàn huyên những gì, không hiểu có phải tên họ Lưu kia ra vẻ đạo mạo, động tay động chân với người ta hay không, dù sao cũng khiến Lô tiên tử buồn bực đến hốc mắt đỏ hoe, dọa sợ không ít người. Ở Tam Lang miếu, vậy mà lại có hồng nhan tri kỷ đột nhiên xuất hiện, còn giống như là một nữ nhân rất có mặt mũi ở Tam Lang miếu, dù sao từ đầu đến cuối đều đi theo hai người bọn họ, ánh mắt có thể ăn thịt người, tên họ Lưu kia chọn lựa các loại bảo vật, cò kè mặc cả xong liền bỏ chạy.
Trần Bình An ở hành lang đi từ đầu này đến đầu kia, chậm rãi bước, lặp đi lặp lại.
Không ngờ Chu Liễm chưa tới, Ngụy Bách lại đến trước.
Hắn cầm theo một phong mật tín phi kiếm đưa tin, là do núi Phi Vân vừa mới nhận được, người viết thư là Chu Phì, cung phụng của núi Lạc Phách.
Trần Bình An xem thư xong, thở dài, có trùng hợp như vậy sao?
Hắn đi lên lầu, lấy ra một bức tranh cuộn, ném vào một viên kim tinh đồng tiền.
Tùy Hữu Biên từ trong họa quyển bước ra.
Trần Bình An hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Tùy Hữu Biên lạnh nhạt nói: “Giết người không thành, bị giết ngược, chỉ có vậy thôi. Sau này ta sẽ ở Chân Cảnh tông của Thư Giản hồ tiếp tục tu hành.”
Tùy Hữu Biên dù là sau khi chết phục sinh trong họa quyển, trên người vẫn mang theo sát khí nồng đậm.
Bởi vậy có thể thấy được, nàng ở Ngọc Khuê tông của Đồng Diệp châu, cùng người có thù hận không nhỏ, cũng không biết là đồng môn trên núi, hay là xuống núi rèn luyện kết thù.
Trần Bình An cũng không muốn hỏi nhiều, cười nói: “Vừa hay tổ sư đường của núi Lạc Phách sắp làm xong xà nhà, sau đó sẽ chính thức treo tượng dâng hương. Chu Liễm, Lô Bạch Tượng và Ngụy Tiện, hôm nay đều ở trên núi.”
Tùy Hữu Biên gật đầu, nhìn quanh bốn phía, “Đây là núi Lạc Phách?”
Trần Bình An nói: “Ngươi có thể tự mình đi dạo xung quanh.”
Tùy Hữu Biên im lặng, rời khỏi phòng, ra đứng ở bờ dốc bên kia, phóng tầm mắt nhìn về phía xa. Trần Bình An không đi theo, vẫn ngồi yên trên ghế trúc nhỏ. Chu Liễm cùng Trịnh Đại Phong đứng ở trên đường nhỏ, lúc này mới đến ngồi xuống bên cạnh.
Trịnh Đại Phong cảm thán: “Mới phát hiện phong cảnh nơi đây thật tốt.”
Trần Bình An cười nói: “Các ngươi đã vất vả rồi.”
Chu Liễm lắc đầu: “Không bằng thiếu gia vất vả.”
Trịnh Đại Phong lẩm bẩm: “Các ngươi đều không vất vả, chỉ có ta vất vả thôi.”
————
Sau khi tổ sư đường ở Tễ Sắc phong được xây xong. Một số khách nhân đã lục tục đến Long Tuyền quận.
Chọn một ngày hoàng đạo, hôm đó sơn chủ Trần Bình An dẫn đầu treo tranh, dâng hương.
Lần này Lạc Phách sơn chính thức khai sơn lập phái, không hề gióng trống khua chiêng, cũng không mời nhiều những người vốn có thể mời lên núi. Tỷ như Phạm gia, Tôn gia ở Lão Long thành.
Còn có một số người tin tức linh thông, tuy rất muốn đến, nhưng không dám tự tiện lên núi quấy rầy, ví dụ như hai vị thủy thần của Hoàng Đình quốc.
Còn có rất nhiều bằng hữu, không thích hợp xuất hiện trước mắt người khác, chỉ có thể ôm nỗi tiếc nuối trong lòng.
Cho nên lần này đến xem lễ chúc mừng, đều là những người có quan hệ thân cận, ví dụ như Bắc Nhạc sơn quân Ngụy Bách, phó sơn chủ Lâm Lộc của Phi Vân sơn thư viện.
Tông chủ Long Tuyền Kiếm Tông Nguyễn Cung, cùng với hai vị đệ tử đích truyền, Kim Đan tu sĩ Đổng Cốc, Long Môn cảnh kiếm tu Từ Tiểu Kiều.
Lưu Trọng Nhuận của Ngao Ngư Bối Châu Sai đảo.
Đó là những vị khách.
Ngoài ra, chính là những người trong nhà ở đỉnh núi mới của Lạc Phách sơn này.
Tổ sư đường, treo ba bức họa tượng.
Một vị lão tú tài, treo ở vị trí trung tâm.
Tề Tĩnh Xuân.
Thôi Thành.
Ba bức chân dung, bài vị hương khói chỉ đề tính danh, không ghi bất kỳ văn tự nào khác:
* Sơn chủ Trần Bình An.
* Đại đệ tử Bùi Tiền.
* Học sinh Thôi Đông Sơn.
* Học sinh Tào Tình Lãng.
* Chu Liễm, Lô Bạch Tượng, Tùy Hữu Biên, Ngụy Tiện.
* Trần Linh Quân, Trần Như Sơ, Thạch Nhu.
* Sầm Uyên Ky, Nguyên Bảo, Nguyên Lai.
* Núi Lạc Phách hộ sơn cung phụng, Chu Mễ Lạp.
* Chính thức cung phụng, Trịnh Đại Phong.
* Chủng Thu.
* “Ngọc Phác cảnh dã tu” Chu Phì.
* Ký danh cung phụng: Lão đạo nhân mù Cổ Thịnh, Triệu Đang Cao, Điền Tửu Nhi.
* Bắc Câu Lô Châu Phi Ma tông Nguyên Anh tu sĩ Đỗ Văn Tư, tổ sư đường đệ tử đích truyền Bàng Lan Khê.
Gần ba bức tranh nhất là vị sơn chủ trẻ tuổi, đứng một mình phía trước.
Y sớm đã không còn là thiếu niên gầy gò, mặt đen như than, chân mang giày rơm thuở nào.
Giờ đây, y khoác áo xanh, đầu cài trâm ngọc, dáng người thon dài, hai tay chấp hương, xoay lưng về phía mọi người.