Chương 541 : Có khác động thiên ('2) - Truyen Dich

Kiếm Lai - Cập nhật ngày 2 Tháng 3, 2025

Dưới chân mọi người, đường núi quanh co uốn lượn, khúc khuỷu gập ghềnh. Kỳ thực, từ chỗ này đến động phủ còn phải vượt qua hơn trăm dặm đường núi nữa.

Bỗng nhiên, Hoàng Hi thả chậm bước chân, Địch Nguyên Phong theo sau dừng lại, tay đặt lên chuôi đao. Tôn đạo nhân cũng ý thức được có điều bất ổn, chăm chú nhìn về phía xa, thấy một tòa đình nghỉ chân nơi sơn dã hoang tàn, cỏ dại mọc um tùm, trông thập phần đột ngột, lại có một vài cây cối bị chặt hạ, rõ ràng là dấu vết do con người tạo ra.

Trần Bình An tự nhiên là người đầu tiên cảm nhận được dị thường từ phía đình nghỉ chân kia. Kẻ dám quang minh chính đại đốt lửa trại trong đêm tối như vậy, chỉ có thể là tiên sư trên phổ điệp, hơn nữa lai lịch ắt không nhỏ.

Từ phía đình nghỉ chân, một gã hán tử khôi ngô bước ra, Trần Bình An liếc mắt liền nhận ra thân phận đối phương.

Cao Lăng, võ tướng của Phù Cừ quốc.

Trước kia, khi Trần Bình An cùng Điền Hải chân nhân thả câu, Cao Lăng mặc Thần Nhân Thừa Lộ giáp, hùng hổ cầm thương rời thuyền, đã bị Trần Bình An một chưởng đẩy lui về trên lầu thuyền.

Ngoài Cao Lăng, lần này không mặc cam lộ giáp, còn có một gã vũ phu lạ mặt, khí thế cũng coi như đáng gờm. Đại khái lại là một vị Kim Thân cảnh. Chỉ có điều không rõ là tông sư địa phương của Bắc Đình quốc hay vũ phu của Phù Cừ quốc, bất quá khả năng vế sau tương đối nhỏ. Phù Cừ quốc vốn không lớn, ven đường du lịch, xem phong tục địa phương, thấy có chút chữ dị thể ức võ, hẳn là võ vận có hạn.

Về phần nữ tử có thể khiến Cao Lăng hộ giá trên đầu thuyền khi ấy, là một nữ tu không thể nghi ngờ. Về sau, tại trà tứ ở Đào Hoa độ, Thải Tước phủ, Trần Bình An cùng chưởng quầy nữ tử nói chuyện phiếm, biết được Phù Cừ quốc có một nữ tử xuất thân hào phiệt, tên là Bạch Bích, từ nhỏ đã được một tông môn ở Bắc Câu Lô Châu thu làm đệ tử đích truyền. Trần Bình An tính toán số tuổi rời quê, cùng dung mạo và cảnh giới đại khái của nàng kia, nữ tử cưỡi lầu thuyền về quê khi ấy, hẳn chính là quan môn đệ tử của tông chủ Thủy Long tông, Ngọc Phác cảnh, Bạch Bích.

Sau đó, Trần Bình An hỏi một vấn đề có phần khiến người ta lúng túng: “Tôn đạo trưởng, chúng ta cứ trực tiếp đi qua đình nghỉ chân sao?”

Tôn đạo trưởng mặt không biểu cảm, không nhanh không chậm, không nói lời nào, phong thái thần tiên.

Địch Nguyên Phong lại có chút đau đầu.

Trần Bình An quay đầu nhìn lại, Địch Nguyên Phong khẽ nhíu mày, còn Hoàng Hi lưng đeo hành lý lại thần sắc như thường.

Trong lòng Trần Bình An đã hiểu rõ.

Xem ra vị Tôn lão thần tiên của Lôi Thần trạch này, cùng “Gia Hữu quốc Tần Cự Nguyên”, tựa hồ cho đến bây giờ, vẫn chưa thể biết rõ ràng, trong ba người minh hữu bọn họ, rốt cuộc ai mới thật sự là cao nhân thế ngoại.

Hoàng Hi này bình thường hô hấp thổ nạp, bước chân nặng nhẹ, đều biểu hiện hắn chẳng qua chỉ là một vũ phu thuần túy ngũ cảnh.

Chỉ có điều, loại chuyện này, Trần Bình An coi như người trong nghề, đoạn đường này đi tới, xác định đối phương cũng là một kẻ cố ý tiếp cận… đồng đạo.

Đáng tiếc, so với Trần Bình An tuy tuổi không lớn nhưng giang hồ đã trải nhiều, Hoàng Hi này trong thời gian dài đi bộ đường xa, vẫn sẽ lộ ra chút ít dấu vết.

Kim Thân cảnh.

Có lẽ còn không phải là cái cảnh giới thứ bảy trên giấy tờ kia.

Quả thật vị tông sư này quá mức bình dị, khiến người khác phải vất vả theo. Về phần bản thân, Trần Bình An tự thấy thân là luyện khí sĩ tam cảnh, bình dị thế nào cũng chẳng có gì quá đáng.

Cao Lăng cùng một vị vũ phu tông sư khác rời khỏi đình nghỉ chân, đứng cạnh đó, không lui về phía đình có ánh lửa chập chờn.

Thấy vậy, Trần Bình An hiểu ý, bèn nói: “Tôn đạo trưởng, ta thấy đối phương không phải hạng dễ đối phó, tướng mạo đã thấy không thiện, chi bằng ta ঘুরে đường khác?”

Tôn đạo nhân như trút được gánh nặng, gật đầu: “Người tu đạo chúng ta, không tranh giành khí phách.”

Bốn người bèn chuẩn bị rời khỏi con đường hẹp quanh co này.

Nào ngờ bên kia, một gã công tử trẻ tuổi cẩm y phong lưu xuất hiện, bên hông giắt một cây sáo ngọc mỡ dê óng ánh, giữa tiết trời đầu đông còn cầm một cây quạt xếp khép lại, nhẹ nhàng gõ vào lòng bàn tay, cười nhìn bốn người trên đường: “Gặp gỡ là duyên, hà tất phải vội vàng rời đi, chi bằng vào đình làm quen?”

Vừa thấy gã công tử tuấn dật giắt sáo bên hông, Trần Bình An bất giác nhớ tới Hà Lộ, người từng quen biết ở Thương Quân hồ, lại là con trưởng kiêm cao đồ được thành chủ Hoàng Việt thành Diệp Hàm ngấm ngầm che chở. Hà Lộ cùng Yến Thanh ở Bảo Động tiên cảnh, từng là cặp kim đồng ngọc nữ nổi danh khắp bản đồ hơn mười nước.

Địch Nguyên Phong hạ giọng nói: “Xem ra là vị Tiểu Hầu gia nổi danh nhất Bắc Đình quốc rồi.”

Chiêm Tình, con trai độc nhất của Hùng Nghị hầu Bắc Đình quốc, là một gã công tử phong lưu đa tình nổi tiếng, trong triều ngoài dân, danh tiếng khen chê lẫn lộn.

Hắn cả gan thông đồng với tiểu thư khuê các Bắc Đình quốc, thì bị sĩ lâm cả nước mắng to, viết bài chê bai, nhưng nếu quyến rũ được quyền quý nữ tử của Thủy Tiêu quốc hay Phù Cừ quốc, thì giang hồ Bắc Đình quốc lại lớn tiếng trầm trồ khen ngợi.

Về phần bản thân vị Tiểu Hầu gia này, dường như chưa từng có tin đồn giao thiệp với việc luyện võ hay tu hành.

Lúc này, dù Tôn đạo nhân và Địch Nguyên Phong có dò xét thế nào, cũng không nhìn ra chi tiết của đối phương, bất quá thấy bước chân lỗ mãng, trong lời nói khí không đủ, hơn nửa là loại công tử vương hầu ăn chơi trác táng, thích thú trong chốn son phấn.

Trần Bình An cũng không nhìn ra được nông sâu của vị Tiểu Hầu gia Bắc Đình quốc này.

Vậy càng phải cẩn thận đối đãi.

Vị Tiểu Hầu gia kia không nể mặt, nói: “Thế nào, bốn vị thần tiên trên núi, ỷ vào thân phận tu vi, cho mặt mà không biết xấu hổ? Hay ta phải quỳ xuống dập đầu cầu các ngươi, mới chịu nể mặt?”

Trần Bình An có chút cảm khái, nếu đối phương không có chỗ dựa lớn, vậy mà có thể sống tới ngày nay, nhất định là tổ tông tích đức.

Chẳng qua qua đó có thể thấy, Vân Thượng thành và Thải Tước phủ của Thủy Tiêu quốc, quả thực là môn phái phúc hậu trên núi.

Nếu không thì các phổ điệp tiên sư của hai tòa môn phái này, nếu mấy trăm năm qua làm việc ương ngạnh, thì làm gì có chuyện đám quyền quý công tử gần đó làm mưa làm gió? Đã sớm bị thua thiệt, bị đánh cho ngoan ngoãn kẹp đuôi làm người rồi. Ít nhất cũng không dám ngang ngược trước mặt đám tu sĩ lạ mặt gặp trên đường, như vậy chẳng khác nào dán chữ “muốn chết” lên trán mình.

Tôn đạo nhân và Địch Nguyên Phong trao đổi bằng tâm ngữ, quyết định vẫn đi đường vòng né tránh.

Nếu còn bị đối phương đuổi giết, thì cứ việc buông tay buông chân, liều mạng chém giết một trận, thật coi sơn trạch dã tu là hạng thiện nam tín nữ ăn chay niệm Phật chắc?

Đúng lúc này, từ trong tòa đình nghỉ chân hoang phế vô số năm, một nữ tu trẻ tuổi dáng người thướt tha bước ra, theo sau là một lão nhân còng lưng dường như không có hơi thở.

Nữ tử liếc bốn người trên đường đang tiến thoái lưỡng lự, cười nói với vị Tiểu Hầu gia kia: “Thôi, một đám dã tu tìm vận may mà thôi, để bọn họ qua đường là được.”

Chiêm Tình gật đầu, cùng nữ tử kia quay về đình nghỉ chân, Cao Lăng và đám tùy tùng của hầu phủ đều dạt sang một bên nhường đường.

Bốn người bọn họ lúc này mới tiếp tục lên đường, khi đi ngang qua đình nghỉ chân, Tôn đạo nhân chỉ thấy sau lưng lạnh toát.

Không ai dám nhìn thẳng, chẳng ai buồn liếc qua cảnh tượng trong đình.

Địch Nguyên Phong có chút nặng nề, chuyến tầm bảo này, xuất hiện biến số như vậy cũng không phải nhỏ.

Đợi bốn người đi xa, trong đình nghỉ chân, Chiêm Tình liền thay đổi sắc mặt, cầm cành khô trong tay, khơi đống lửa, nhàn nhạt nói: “Mấy tên dã tu này không đáng ngại, phiền phức chính là hai vị đệ tử đích truyền của Trầm Chấn Trạch ở Vân Thượng thành, lần này cho dù không phải Trầm Chấn Trạch đích thân hộ đạo, ắt hẳn cũng có vị cung phụng Long Môn cảnh kia xuất động. Nhất là vị chưởng luật tổ sư Vũ Quân ở Thải Tước phủ kia, tính khí vốn chẳng tốt lành gì. Nói đi nói lại, kỳ thực vẫn là chuyện sau này, phải cẩn thận đề phòng trở mặt với hai vị hàng xóm này, chứ không phải chuyện cơ duyên trong động phủ.”

Nữ tử xinh đẹp cười nói: “Sau này ư? Ta giúp ngươi đến Thải Tước phủ và Vân Thượng thành một chuyến là được chứ gì.”

Chiêm Tình ngẩng đầu, bất đắc dĩ nói: “Bạch tỷ tỷ, làm gì có chuyện đơn giản như vậy. Chúng ta xuống núi, cầu chính là sự an ổn lâu dài, làm gì có đạo lý nghìn ngày đề phòng trộm cướp.”

Sau đó Chiêm Tình mỉm cười nói: “Chẳng qua đợi Bạch tỷ tỷ thành địa tiên, lại là khó nói, ta liền được vô tư.”

Thì ra vị Tiểu Hầu gia này từ thuở nhỏ đã quen biết Bạch Bích của Thủy Long tông, nữ tu mà ngay cả hoàng đế bệ hạ của Phù Cừ quốc cũng phải lấy lễ đối đãi.

Sau lần đó, đôi bên vẫn luôn thư từ qua lại.

Bạch Bích lần này đối với cơ duyên động phủ, giống như Địch Nguyên Phong ba người suy đoán, dù là ở trong địa phận Phù Cừ quốc, vẫn không mấy hứng thú, chẳng qua vừa lúc đến gặp Chiêm Tình, mới có chuyến thăm núi tìm nơi u tĩnh này, coi như vô tình trở thành hộ đạo nhân của vị Tiểu Hầu gia Bắc Đình quốc này. Chiêm Tình cũng là người tu đạo, hơn nữa sư truyền cũng không tầm thường, bất quá sư phụ hắn là một vị Nguyên Anh dã tu tính tình quái đản, Chiêm Tình trước kia có thể trở thành đệ tử của người này, kỳ thực đã trải qua kiếp nạn, năm đó cũng bị giày vò đến sống dở chết dở, gắng gượng chịu đựng, gian khổ trong đó, Chiêm Tình tự mình nếm trải, thực sự không đủ để kể cho người ngoài.

Mà Bạch Bích chính là biết được chuyện này, mới có thể cùng một vị thế tử Hầu gia của tiểu quốc thế tục, duy trì liên hệ lâu dài.

Bằng không chút yêu thích năm đó đối với đứa bé phấn điêu ngọc mài kia, đã sớm tan thành mây khói trong kiếp sống tu đạo.

Về sau nhờ Chiêm Tình và Bạch Bích hợp lực bắc cầu, vị Nguyên Anh dã tu kia mới trở thành cung phụng trên danh nghĩa ở Thủy Long tông.

Đôi bên đều có lợi.

Bạch Bích coi như dựng lên một công cho tổ sư đường, còn được ban thưởng một kiện pháp bảo.

Chẳng qua lần này gặp lại Chiêm Tình, Bạch Bích vẫn có chút mừng rỡ.

Chưa từng nghĩ đứa bé đáng yêu được ôm trong lòng năm đó, đã tuấn tú như thế, sau khi bị Chiêm Tình mặt dày mày dạn dây dưa, nàng liền đáp ứng đối phương, bí mật ước định, nếu một ngày kia, bọn họ song song trở thành Kim Đan địa tiên, Bạch Bích sẽ chính thức cùng hắn kết làm thần tiên đạo lữ. Hôm nay Chiêm Tình vẫn chỉ là Động Phủ cảnh, nhưng kỳ thật đã được xem là bậc nhất đẳng tu đạo mỹ ngọc.

Còn về những nữ tử phàm tục được Chiêm Tình kim ốc tàng kiều hôm nay, trong mắt Bạch Bích, lại được coi là gì? Mười năm thoáng qua, tư sắc suy giảm, ba mươi năm trôi qua, tóc đã bạc phơ.

Huống chi Chiêm Tình người này, đạo tâm kiên định, đối đãi với cái gọi là mỹ nhân nhân gian, kỳ thật phần nhiều vẫn là tâm tính thiếu niên ham chơi, giống như sưu tầm tranh chữ đồ chơi quý giá của mọi người, không có gì khác biệt.

Chưa tới năm, đợi Chiêm Tình đặt chân đến Long Môn cảnh, có hi vọng kết làm đạo lữ, nếu Chiêm Tình còn dám không biết nặng nhẹ, khắp nơi lưu tình, nhiễm bụi trần, phải cẩn thận đạo lữ không thành, ngược lại biến thành cừu gia.

May mà Chiêm Tình không phải loại ngu dốt.

Bạch Bích nhịn xuống không nói cho hắn biết một sự thật.

Nàng bây giờ đã kết Kim Đan, chính thức trở thành người đắc đạo trên núi.

Vì vậy, dù không cần thân phận đệ tử Thủy Long tông, không có bất kỳ tu sĩ Nguyên Anh nào tọa trấn, thì Vân Thượng thành và Thải Tước phủ đều có lý do kiêng dè nàng vài phần.

Bạch Bích từ trong tay áo lấy ra một bình sứ nhỏ, đổ ra một vật, rồi xòe bàn tay. Con cá nhỏ được khắc bằng ngọc bích xanh biếc liền men theo lòng bàn tay bò lên ngón tay nàng, hơi ngẩng đầu, hướng về phía Chiêm Tình.

Chiêm Tình nhạy cảm, lập tức lộ vẻ sợ hãi.

Bạch Bích lấy ngón tay khẽ gõ lên đầu cá nhỏ, nó lúc này mới ngoan ngoãn nằm xuống. Bạch Bích cười nói: “Đây là ngưu hống ngư, đặc hữu của hồ sâu này thuộc Thủy Long tông chúng ta, trăm năm khó gặp, tiếng kêu như sấm động. Nếu bị tiểu gia hỏa này gầm thẳng vào mặt, uy lực không thua gì chịu một kích của địa tiên. Là phần thưởng ta vừa được tông môn ban cho, đợi ta và ngươi chia xa, sẽ tặng lại cho ngươi.”

Chiêm Tình thần sắc không đổi, quay đầu nhìn nữ tử diễm lệ được ánh lửa soi chiếu, khẽ nói: “Rất hy vọng đời này kiếp này, ngưu hống ngư cứ mãi ở trong tay Bạch tỷ tỷ.”

Vị Tiểu Hầu gia này ngụ ý, đương nhiên là mong được gặp lại chứ không phải ly biệt.

Bạch Bích mặt mày đỏ bừng, giận dữ nói: “Miệng lưỡi trơn tru! Tu hành không giỏi, nhưng tài ăn nói ngọt xớt lại nhất đẳng!”

Chiêm Tình thần sắc vô cùng vô tội.

————

Đoàn người của Tôn đạo nhân, ngoại trừ Hoàng Sư tùy tùng không nói cười, ba người còn lại đều nhận ra sự thấp thỏm lo âu của hai vị kia.

Trần Bình An liền mở miệng trước phá vỡ sự im lặng, tránh cho Tôn lão tiền bối khó xử.

Hắn hỏi một vấn đề thường tình: “Tôn đạo trưởng, cái chuông lục lạc này, có phải là thính yêu linh không?”

Lão đạo cao gầy gật đầu: “Nhặt được khi sửa mái nhà dột, phẩm chất bình thường, yêu quái Động Phủ cảnh tới gần, linh này đều có thể phát ra tiếng.”

Trần Bình An cảm thán: “Cái này chắc hẳn giá trị không ít thần tiên tiền, không có một trăm khối thần tiên tiền, khẳng định không mua được!”

Tôn đạo nhân cười nói: “Cũng không sai biệt lắm.”

Địch Nguyên Phong chống gậy trúc, mang giày cỏ, lúc này vẫn còn chút tâm tình không vui.

Bởi vì vị Tiểu Hầu gia Bắc Đình quốc kia, tướng mạo quá tuấn tú, khiến hắn có chút tự ti mặc cảm. Hơn nữa, loại người này, đã cẩn thận dò xét núi tìm bảo vật, lại còn có tâm tình mang theo nữ quyến, chẳng khác nào đi du ngoạn ngắm cảnh sao? Quan trọng là, vị nữ tử trẻ tuổi dung mạo xinh đẹp kia, rõ ràng còn là một nữ tu có gia phả trên núi! Đạo lý dễ hiểu, làm gì có mấy nữ tử sơn trạch dã tu nào, bên cạnh lại có hai vị vũ phu cường thế, cam tâm tình nguyện làm tùy tùng?

Về phần Hoàng Sư, vẫn mặt không biểu tình, thành thành thật thật cõng túi lớn, đi ở cuối đội ngũ.

Bốn người đi qua đình nghỉ chân, càng bước càng nhanh.

Hơn trăm dặm đường núi quanh co hiểm trở, người đốn củi quen đường núi còn đi không dễ, nhưng dưới chân bốn người, lại như đi trên đất bằng.

Đây chính là cái tốt của việc tu hành.

Đường đời nhân gian dù có gập ghềnh khó đi, người tu hành vẫn qua lại không hề cố kỵ.

Giữa thế gian sóng gió hiểm nguy trùng trùng, người tu đạo, tưởng chừng chỉ cần phất tay là có thể san bằng tất cả. Còn về những gian nan khổ cực trên đường tu đạo, đại khái chỉ là chuyện của kẻ đứng trên cao, chẳng đáng để than vãn.

Đi hơn trăm dặm đường núi, không hề gặp thêm bất kỳ ai. Tôn đạo nhân, người hiểu biết chút ít về phong thủy, dễ dàng nhận ra thế núi dẫn ra ngoài, đưa ba người phía sau đến một vách đá tĩnh mịch. Hang đá sâu hun hút, không bia đá, chẳng chữ khắc, hai bên vách đá dây sắn leo đầy. Thứ cây ấy trong giới thảo mộc thế tục, có thể củng cố sơn thủy. Lão đạo nhân cao gầy bứt một mảnh lá sắn xanh mướt, ướt át, khẽ vò nát trên đầu ngón tay, hít hà, gật đầu, nhưng không nói gì. Sau đó, lão đạo nhân bắt đầu tản bộ, thỉnh thoảng lại dậm chân, cuối cùng ngồi xổm xuống, nắm một nhúm đất, suy nghĩ một lát, rồi quay đầu cười hỏi:

“Đạo hữu, nếu ngươi có thể vẽ được Toát Nhưỡng Phù, hẳn là đối với tính chất của đất đai ở thế gian, mười phần quen thuộc, lại có cách giải thích độc đáo? Điều này đối với việc chúng ta tiến vào phủ đệ, có thể sẽ có trợ giúp.”

Trần Bình An lộ vẻ khó xử.

Địch Nguyên Phong liền nheo mắt lại.

Hoàng Sư cũng nhìn về phía lão giả áo đen rụt rè này.

Trần Bình An thở dài một tiếng, cũng bước ra vài bước, mỗi bước chân đều có nặng nhẹ khác nhau, tựa hồ đang dùng cách này để phân biệt đất đai, vừa đi vừa nói:

“Vậy đành phải múa rìu qua mắt thợ, thực chất là ở trước mặt Tôn đạo trưởng, ta sợ chuốc lấy chê cười, nhưng nếu Tôn đạo trưởng đã phân phó, ta liền cả gan trổ chút tài mọn.”

Trần Bình An dừng bước ngồi xổm xuống, vê một chút đất, khẽ ném đi, sau đó nắm vào lòng bàn tay, nắm quyền vuốt phẳng một phen, buông tay ra, rồi đứng dậy đổi mấy chỗ khác, động tác không khác biệt, cuối cùng nói:

“Quả nhiên là đất phong thủy bị linh khí tràn đầy từ động phủ thấm vào ít nhất ba trăm năm. Bởi vì hơi nước âm trầm, nặng hơn đất bình thường rất nhiều. Nền móng nhà cửa dương gian, hay phần mộ dinh thự âm phủ, nếu thêm loại đất này vào, có thể giúp ẩn gió tụ nước.”

Nói xong, ba người liền thấy vị lão nhân áo đen kia xin lỗi một tiếng, nói là chờ một lát, sau đó vô cùng lo lắng mà tháo túi vải đeo nghiêng xuống, xoay người, đưa lưng về phía mọi người, lúi húi lấy ra một bình sứ nhỏ, bắt đầu đào đất bỏ vào bình, chỉ là chọn mấy chỗ, đều lấy không được nhiều đất, đến cuối cùng cũng không thể đổ đầy bình sứ.

Cảnh tượng này khiến đạo nhân cao gầy suýt chút nữa không nhịn được, cũng muốn cùng nhau phát tài. Chẳng qua là vừa nghĩ tới chính mình hôm nay là Lôi Thần Trạch tiên sư, Tôn đạo nhân lúc này mới không đi theo đào đất.

Trần Bình An khóa lại túi vải, phủi tay, cười đến không ngậm miệng được, “Kiếm chút đỉnh tiền, bị chê cười, bị chê cười.”

Địch Nguyên Phong lúc này rốt cuộc có thể xác định, lão gia hỏa này nếu là một vị phổ điệp tiên sư, hắn có thể cầm cây gậy trúc giấu thanh nhuyễn kiếm kia ăn vào bụng, cả trúc lẫn kiếm!

Sau đó ba người liền thấy gia hỏa này đang ngẩn ra.

Tôn đạo nhân đành phải nhắc nhở: “Đạo hữu, tiến vào phủ đệ này, có phải nên lấy phá chướng phù ra?”

Tuy nói đạo cấm chế đầu tiên ở cửa phủ này, chẳng qua chỉ là sơn thủy mê chướng thông thường, tương tự như quỷ đánh tường. Đã bị đám người đến trước không may mắn kia phá vỡ, nhưng cơ quan tiếp theo, mới là cửa ải chết người. Cẩn thận vẫn hơn, đương nhiên vẫn cần phá chướng phù mở đường, hơn nữa, phá chướng phù lại không tốn tiền của ba người.

Trần Bình An vẻ mặt không có chút thành ý nào bừng tỉnh đại ngộ, rút ra một lá bùa giấy vàng bình thường, dùng kim phấn vẽ qua cầu phù. Chẳng qua Trần Bình An rất nhanh quay đầu nhìn về phía con đường, khó xử nói:

“Vị Tiểu Hầu gia kia, lại ở phía sau chúng ta không xa.”

Địch Nguyên Phong cười nói: “Nếu là việc này cũng không dám tranh lên trước, chẳng lẽ được bảo vật, sau đó gặp Tiểu Hầu gia, chúng ta sẽ phải hai tay dâng lên?”

Trần Bình An lúc này mới hai ngón tay khẽ run, bùa bỗng nhiên bốc cháy, chiếu sáng con đường trong động phủ.

Sau đó, không đi về phía động quật ngay, mà lại cầm lá phá chướng phù đang cháy chậm rãi kia, đưa về phía Địch Nguyên Phong, nịnh nọt cười nói:

“Hay là Tần công tử dẫn đường đi? Khung xương già này của ta, chịu không được nửa điểm đau, lỡ không cẩn thận bị cơ quan hung hiểm làm tổn thương gân cốt, kỳ thực cũng không sao, nhưng vạn nhất hỏng mất đại sự, thì không hay rồi.”

Địch Nguyên Phong nhìn sang Hoàng Sư, y đang xem xét tỉ mỉ thạch bích trên đỉnh động quật. Hoàng Sư không chút do dự, nhận lấy tấm sơn thủy phá chướng phù rồi dẫn đầu đi sâu vào trong động.

Bốn người một nhóm, uốn lượn đi trước chừng mấy dặm đường mà vẫn chưa thấy điểm cuối. Gió mát thổi hiu hiu, nhưng lại không cảm nhận được chút âm sát khí nào. Điều này khiến Tôn đạo nhân an tâm đôi chút.

Chủ nhân cũ của tiên gia động phủ này, ắt hẳn là một vị tiên sư đức độ, trạch tâm nhân hậu. Tuy rằng sau cấm chế có thể có cơ quan đoạt mệnh người, nhưng trên thực tế, đạo quỷ đả tường mê chướng đầu tiên kia đã là một lời nhắc nhở thiện ý. Hơn nữa, theo lời của một gã dã tu duy nhất chạy thoát được, mê chướng này không làm hại người, hai lần tiến vào đều chỉ quanh quẩn một chỗ, canh giờ vừa điểm, sẽ mơ màng mà ra khỏi động. Nếu không, đổi lại là phủ chủ khác, đạo cấm chế đầu tiên thường thường đã là hung hiểm vô cùng. Còn nói gì đến chuyện biết khó mà lui? Người tu hành trên núi, tự tiện xông vào dinh thự kẻ khác, há chẳng phải đáng chết lắm sao?

Bởi vì bốn người di chuyển cực kỳ chậm rãi cẩn thận, lại đi trọn vẹn nửa canh giờ, lúc này mới đến được một gian động phòng tràn ngập hàn khí. Tôn đạo nhân khuyên can mãi, mới khiến lão giả áo đen kia lại vê ra một tấm phá chướng phù, soi sáng đường đi, đồng thời đề phòng tai họa bất ngờ.

Trong lúc này, Tôn đạo nhân nể mặt tấm phù lục kia, lại càng quý trọng tính mạng bản thân, nên đã cẩn thận dặn dò vị Trần đạo hữu kia một số điều cấm kỵ trong chuyến đi này. Những điều này đều là do đám dã tu kia dùng tính mạng của hai đạo hữu mà đổi lấy. Tôn đạo nhân đương nhiên không hy vọng người này nhất thời xúc động, gây ra cơ quan, liên lụy cả ba người bọn họ cùng chôn thây.

Trên vách tường đá xanh bốn phía, đều có những bức bích họa hoa văn màu sắc như mới, là bốn cỗ Thiên Vương tượng thần, thân cao ba trượng, khí thế bức người. Thiên Vương trợn mắt, quan sát bốn vị khách không mời mà đến. Bốn cỗ tượng thần sống động như thật, phân biệt cầm trong tay bảo kiếm tuốt trần, ôm đàn tỳ bà, tay quấn rắn rồng, chống lọng bảo cái.

Dưới chân mọi người là một trận bát quái, lại điêu khắc đồ án song long đoạt châu phong cách cổ xưa. Chẳng qua, vị trí vốn có bảo châu lại lõm xuống, trống không, hẳn là đã bị người đi trước lấy mất.

Tôn đạo nhân chỉ mới nhìn mấy lần tượng thần, da đầu đã có chút run lên. Dù vậy, lão vẫn kiên trì, cẩn thận từng li từng tí lấy ra một chiếc la bàn bỏ túi từ trong tay áo. La bàn tuy nhỏ, nhưng cực kỳ phức tạp, bên ngoài có đến ba mươi sáu tầng. Nếu là phàm phu tục tử cầm vật này, tùy ý trừng mắt quan sát tính toán, e rằng cũng chẳng đếm xuể số tầng.

Đạo nhân cao gầy cầm trong tay chiếc la bàn mua được nhờ đập nồi bán sắt, bắt đầu lượn quanh trận bát quạt, “tản bộ” dưới chân bốn cỗ Thiên Vương tượng thần.

Địch Nguyên Phong nhẹ giọng nhắc nhở: “Tôn đạo trưởng, tốt nhất nên nhanh lên một chút, vị Tiểu Hầu gia của Bắc Đình quốc kia mà theo vào đây, chúng ta sẽ bị đóng cửa đánh chó mất. Theo lời của gã dã tu may mắn kia, mặt đất không đáng ngại, chỉ cần không đụng vào bốn cỗ tượng thần, tùy ý giày vò cũng không sao. Hắn không dám nói càn, nếu không đã chẳng thể sống sót mà ra khỏi Bắc Đình quốc.”

Da đầu Tôn đạo nhân rịn ra mồ hôi, trầm giọng nói: “Không thể qua loa, vẫn nên cẩn thận thì hơn.”

Hoàng Sư nhìn về phía mũi kiếm của bức bích họa tượng thần cầm kiếm, sau đó ánh mắt chếch sang, nhìn về phía dây đàn của cây tỳ bà kia.

Địch Nguyên Phong thì ngồi xổm xuống đất, cẩn thận xem xét hai con giao long đá mất đi bảo châu.

Hoàng Sư đột nhiên dừng lại ánh mắt, đúng là chỗ lan tràn xuống theo hướng mũi kiếm của tượng thần chỉ. Y đi đến bên chân cỗ tượng thần kia, nheo mắt ngưng mắt nhìn, là một ít chữ tiểu khải cực nhỏ mà ngay cả người tu đạo cũng khó phát hiện, nhưng đã bị xóa đi rất nhiều, đứt quãng, chỉ để lại một chút nội dung văn tự không quan trọng. Xem dấu vết, vốn dĩ phải dài đến hai ba trăm chữ, bị ngắt đầu bỏ đuôi không nói, mà phần văn tự quan trọng nhất ở cuối, vậy mà đều bị chà lau gần hết. Rất có khả năng là có người cố ý lưu lại những văn tự vô dụng này, để làm khó những kẻ vào núi sau này.

Trên thạch bích, pho tượng thần dưới chân, nay chỉ còn lưu lại: “… Kẻ áo trắng ưa thích ngao du cầu tiên, mang giày cỏ, chống gậy trúc, duyệt khắp núi sông, thấy núi này âm u nhất, chẳng qua nơi đây cấm kỵ trùng trùng, không thể khinh suất, hậu thế nếu có người hữu duyên tới đây, nên…”

Cuối cùng vẫn là chấm lửng: “Ngóng trông nơi xa xăm… Trong mưa Cổ Long đầm…”, rõ ràng là một bài thơ văn vẻ của đám văn nhân nhã sĩ.

Hoàng Sư trong lòng hận vô cùng.

Rõ ràng có kẻ đã đến trước một bước, cố ý xóa đi những manh mối trân quý.

Chẳng qua Hoàng Sư lại liếc nhìn Địch Nguyên Phong, thấy hắn mang giày cỏ, chống gậy trúc.

Lẽ nào người này mới là kẻ hữu duyên thật sự với nơi đây?

Trần Bình An đến bên cạnh gã lôi thôi ngồi xổm xuống, Địch Nguyên Phong cũng theo tới.

Địch Nguyên Phong xem xong, cũng không hiểu ra sao.

Trần Bình An cũng vậy.

Chỉ có điều, so với những người khác, Trần Bình An là kẻ chẳng quan tâm nhất.

Muốn phá giải cấm chế thứ hai của động phủ, ắt phải tĩnh tâm, cần gì phải cưỡng cầu.

Chẳng qua Trần Bình An rất nhanh liền thở dài, thầm nhủ, ý nghĩ này không nên.

Hoàng Sư đột nhiên nói: “Dùng độn địa phù, thật sự sẽ kích hoạt cơ quan sao?”

Địch Nguyên Phong trầm giọng đáp: “Chắc chắn. Lúc trước đám dã tu đã thử, vì vậy mà chết thêm một người. Trừ phi là loại khai sơn phù trong truyền thuyết, có thể khai sơn mà không làm lay động chân núi, mới có chút hy vọng, nhưng đoán chừng phải tốn rất nhiều phù lục, mà loại phù này cực kỳ quý giá, dù có mua được, e rằng cũng khiến chúng ta được không bù mất.”

Trần Bình An không biết khai sơn phù là gì, chỉ là thay đổi tâm niệm, bắt đầu chuyên tâm quan sát những văn tự kia, nhíu mày, xòe bàn tay, nhẹ nhàng vuốt ve theo những văn tự và mảng lớn vết tích bị mài mòn.

Sau đó Trần Bình An nói: “Có khi nào, kẻ viết và kẻ xóa những văn tự này, đều là một người, mà manh mối mở cửa, vẫn ẩn giấu trong chính những văn tự này?”

Hoàng Sư hừ mũi khinh thường, không hề che giấu.

Quay đầu nhìn lại, lão nhân cao gầy kia vẫn như ruồi mất đầu, loay hoay tìm kiếm.

Hoàng Sư cảm thấy không ổn, chỉ đành tự mình ra tay.

Còn ba người kia có chết vì cơ quan hay không, đành xem mệnh số của họ vậy.

Địch Nguyên Phong nghe Trần Bình An nói xong, cảm thấy có lý, bắt đầu tập trung vào những văn tự còn sót lại, dụng tâm suy ngẫm.

Địch Nguyên Phong đứng lên, ngửa người ra sau, quan sát pho tượng Phật, sau đó chậm rãi xoay người, nhìn khắp ba pho tượng trợn mắt còn lại.

Sau đó Địch Nguyên Phong đi vào trong động, thò một tay ra, hơi khuỵu gối, bàn tay chậm rãi di chuyển xuống động.

Cuối cùng, Địch Nguyên Phong ngồi xổm xuống, bàn tay mở ra, mu bàn tay áp sát móng vuốt của một con thuồng luồng.

Địch Nguyên Phong quay sang đạo nhân cao gầy, nói: “Tính chuẩn xác quẻ tượng nơi này, Tôn lão đạo trưởng, việc này hẳn là làm được chứ!”

Tôn đạo nhân một tay cầm la bàn, tay kia lau mồ hôi trên mặt, sau đó rụt về giấu trong tay áo, nhanh chóng bấm niệm pháp quyết. Hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm vị trí bàn tay kia, miệng lẩm bẩm: “Tử môn, không hợp lý a.”

Địch Nguyên Phong vẫn giữ nguyên tư thế mu bàn tay áp sát đất, sắc mặt âm trầm, nhắc nhở: “Đạo gia các ngươi chưa từng sợ chết sao?! Tôn đạo trưởng, lẽ nào không nhìn thấu?”

Một lát sau, Tôn đạo nhân kinh hỉ nói: “Đại cát chi địa!”

Địch Nguyên Phong lúc này mới thu tay, nhẹ nhàng nắm lại, đánh xuống mặt đất, nhưng vẫn không có động tĩnh gì.

Địch Nguyên Phong nhíu mày.

Hoàng Sư tiến lại, nằm rạp xuống đất, ghé tai lắng nghe, rồi ngẩng đầu nói: “Có hồi âm, tựa như tiếng nước nhỏ giọt, nhưng lại không tầm thường, hẳn là phải dùng thứ này để khởi động cơ quan chính xác.”

Địch Nguyên Phong hít sâu một hơi, lại một quyền mạnh mẽ đánh xuống.

Trong nháy mắt, dị tượng nổi lên.

Trận bát quái trên mặt đất bắt đầu vặn vẹo, biến hóa cực nhanh, khiến người ta hoa mắt, không còn nhận ra trận hình. Trần Bình An và lão đạo nhân cao thủ chỉ có thể nhảy lên không trung, nhưng mỗi lần đáp xuống, vị trí lại lệch đi rất nhiều, chật vật không chịu nổi. Chẳng qua ít nhất còn hơn kẻ đứng không vững, phải nằm rạp xuống đất mà xoay tròn. Mặt đất phập phồng bất định kia, giờ phút này so với đao phong cũng chẳng kém là bao.

Địch Nguyên Phong và Hoàng Sư thì hai chân đứng vững, cắm rễ, không xê dịch nhiều. Mặt đất ngẫu nhiên có chướng ngại, mới khẽ nhún mũi chân, sau đó lại rơi về chỗ cũ, so với hai người kia, đã coi là rất tiêu sái.

Hai con giao long màu xanh vốn là tử vật, nay lại như được giải thoát, muốn ra sông lớn vào biển.

Còn cửa chính động phòng, đã có cửa đá xanh ầm ầm hạ xuống. Hoàng Sư cũng không kịp ngăn cản, huống chi là lướt qua mà đi.

Địch Nguyên Phong ngắm nhìn bốn phía, cuối cùng ánh mắt dừng lại nơi duy nhất bất động, vốn là chỗ lõm xuống để đặt bảo châu.

Địch Nguyên Phong cao giọng nói với Hoàng Sư: “Lấy bầu rượu ra!”

Hoàng Sư đưa tới một bầu rượu, Địch Nguyên Phong mở nút, đổ vào chỗ lõm.

Biến hóa trên mặt đất hơi khựng lại.

Địch Nguyên Phong trong lòng an định, quay đầu hô: “Kẻ họ Trần kia, mau lấy thủy phù ra, không cần chơi mấy trò thuật pháp đẹp mắt! Hóa thủy là được!”

Trần Bình An vê thủy phù, ném ra, giữa không trung liền biến thành một cột nước ẩn chứa thủy tính linh khí. Địch Nguyên Phong vươn tay, vốc lấy một đoàn nước, nhẹ nhàng đặt vào chỗ lõm.

Thoáng chốc, trong động phòng một luồng sáng chói lòa bỗng nhiên bùng lên. Hoàng Sư là người cuối cùng nhắm mắt, lão giả áo đen là người đầu tiên. Hoàng Sư lúc này mới triệt để yên tâm về người này.

Bốn người thân hình nhoáng một cái, phảng phất như cách cả một đời.

Tôn đạo nhân lảo đảo ngã nhào xuống đất, đầu váng mắt hoa, nôn mửa không thôi.

Còn Trần đạo hữu đáng thương kia, so với hắn còn thảm hại hơn, sớm đã ngồi bệt xuống đất mà nôn ọe.

Địch Nguyên Phong ưỡn thẳng lưng, ngắm nhìn bốn phía, nụ cười trên mặt nhịn không được mà nhộn nhạo, cất tiếng cười to: “Tốt một nơi trong núi có động thiên khác!”

Nơi đây là tiên gia động phủ, linh khí vượt xa những thế tục vương triều ở Bắc Đình quốc, làm cho người ta vui vẻ thoải mái.

Trong tầm mắt, cách đó không xa có một tòa núi xanh nguy nga, cùng một dòng nước biếc âm u quanh quẩn dưới chân núi. Phương tiểu thiên địa này, hơi nước tràn ngập, nhưng lại không khiến người ta hô hấp có nửa điểm ngưng trệ, ngược lại tùy tiện hít thở một hơi, liền cảm thấy sảng khoái tinh thần.

Trên ngọn núi cao kia, đình đài lầu các san sát, dựa vào núi mà xây, liên miên không dứt. Chỗ cao nhất còn có một tòa đạo quán cổ xưa, nóc nhà phủ kín ngói lưu ly xanh biếc. Xung quanh núi xanh, từng bầy tiên hạc lượn vòng.

Nhân gian tiên cảnh, bất quá cũng chỉ như vậy mà thôi.

Hoàng Sư cũng chậm rãi đứng thẳng người, chẳng qua tin chắc Địch Nguyên Phong tiểu tử này đã đoán ra hắn không phải hạng nội tình thưa thớt, ngũ cảnh vũ phu.

Nhưng mà, chuyện đã đến nước này, thì đã sao?

Ngươi, Địch Nguyên Phong, một kẻ có thanh đao gãy, biết chút thuật pháp của ngũ cảnh vũ phu, chẳng lẽ còn dám khiêu chiến với ta?

Nếu không phải vì lo ngại sau này còn có nhiều chuyện ngoài ý muốn phát sinh, thì giờ phút này, ta, Hoàng Sư, muốn giết chết ba người các ngươi, cũng chẳng khác gì bẻ gãy cổ ba con gà con.

Địch Nguyên Phong cười nói: “Tôn đạo trưởng, Trần đạo hữu, Hoàng lão ca, chúng ta lần này kề vai chiến đấu, có thể nói là chân thành, sắt son! Bởi vậy có thể thấy, lý ra chúng ta bốn người cùng nhau chiếm cứ nơi phúc duyên này!”

Tôn đạo nhân run rẩy hai tay áo, vuốt râu mỉm cười, khôi phục phong thái tiên phong đạo cốt lúc trước.

Chẳng qua trong miệng còn vương chút vị rượu thịt khiến chính mình cũng cảm thấy chán ngấy, làm lão đạo nhân không muốn mở miệng nói chuyện cho lắm.

Trần Bình An ngắm nhìn bốn phía, cũng có chút thổn thức.

Nếu như đổi lại là tự mình ở trong động phòng kia, có lẽ suy tính thêm một chút thời gian, cũng có thể phát hiện ra manh mối. Chẳng qua là vị trí Địch Nguyên Phong đặt tay, lại nằm ở tử môn của đạo bát quái trận kia, có lẽ sẽ khiến trong lòng mình nảy sinh nghi ngại. Thế nhưng vị Tôn đạo nhân này lại có thể dựa vào la bàn, suy tính ra nơi đó chính là đại cát chi địa, chuyển đổi sinh tử. Nhờ vậy mà vị Tần công tử kia mới ra quyền không chút do dự.

Về phần chuyện cần đến thủy phù, Trần Bình An không hề cố ý che giấu, không cần Địch Nguyên Phong nhắc nhở, cũng đã vê phù ra khỏi tay áo.

Đối phương nhất định đã để ý, dù lúc ấy không chú ý, thì giờ phút này cũng đã bắt đầu nghiền ngẫm ra dư vị.

Trần Bình An đơn giản là nhắc nhở vị Tần công tử của Gia Hữu quốc kia, ta tu vi không cao, nhưng đầu óc vẫn còn linh hoạt, cho nên muốn vào tiên gia động phủ, dù có muốn “hắc ăn hắc”, thì tốt xấu gì cũng nên muộn một chút hãy ra tay.

Phía bên kia động phòng, hai vị nam nữ trẻ tuổi cùng hai vị lão nhân kề vai sát cánh đứng dưới tượng thần. Trong đó, một vị lão giả mỉm cười thu hồi một lá bùa chú trống rỗng vừa xuất hiện, nhẹ nhàng chấn động, hóa thành tro tàn.

Toàn bộ hình ảnh cùng lời nói khi bốn người kia phá trận thành công, đều đã thu hết vào mắt, vào tai.

Trần Bình An mà có ở đây, ắt sẽ nhận ra ba người bọn họ ngay tức khắc. Chính là lão tiên sinh bán bùa chú ở Vân Thượng thành, cùng đôi nam nữ trẻ tuổi dò xét phiên chợ trên đường cái.

Đúng là Hoàn Dương chân nhân, cùng hai vị đệ tử đích truyền của thành chủ Vân Thượng thành Trầm Chấn Trạch.

Nữ tử kia vừa kinh hỉ lại vừa khiếp sợ, hiếu kỳ hỏi: “Hoàn chân nhân lúc trước muốn chúng ta lui khỏi động phủ trước, nhưng lại lưu lại tấm phù lục này, là đoán chắc đám dã tu kia có thể coi chúng ta là kẻ dẫn đường?”

Hoàn Vân nhịn không được bật cười, không hề ra vẻ cao nhân, lắc đầu nói: “Bọn chúng tới gần cửa chính động phủ, ven đường mấy tấm bùa chú đã có động tĩnh, lão phu chẳng qua là không muốn xung đột với bọn chúng. Hiệp lộ tương phùng, không thể lui, chẳng lẽ lại phải đánh đánh giết giết? Huống chi đám người của Tiểu Hầu gia Bắc Đình quốc tuy đến giờ vẫn chưa khởi hành rời khỏi đình nghỉ chân này, nhưng xem ra, hiển nhiên đã coi nơi đây là vật trong tay. Bên ta động tĩnh hơi lớn, bên kia ắt sẽ chạy đến, đến lúc đó ba phe loạn chiến, người chết càng nhiều. Sư phụ thành chủ các ngươi để hai người các ngươi xuống núi rèn luyện, không phải là muốn các ngươi chịu chết.”

Hoàn Vân đi đến chỗ vuốt rồng đã khôi phục như cũ, cảm thán nói: “Cho nên nói trên đường lớn, ngẫu nhiên nhượng bộ một bước, cũng chính là lên núi thêm mấy bước.”

Hoàn Vân đột nhiên cười nói: “Ôi!!!, không hổ là có hai vị thất cảnh vũ phu đi theo, mỗi người một quyền, liền phá nát hai tấm bùa chú ven đường đáng giá của lão phu. Trong đội ngũ kia, khẳng định có cao nhân, vũ phu bình thường không phát hiện được điểm rung động lưu chuyển này. Hay là nói vị cô nương nhỏ kia, kỳ thực là một vị Kim Đan địa tiên?”

Nữ tử thấy lão chân nhân chỉ ngồi xổm bên kia, không hề có động tĩnh gì, lo lắng hỏi: “Lão chân nhân sao không tranh thủ thời gian gây ra cơ quan?”

Vị lão cung phụng Long Môn cảnh của Vân Thượng thành, chậm rãi nói: “Nếu đám dã tu kia đi trước một bước, ôm cây đợi thỏ, thử nghĩ mà xem, nếu hai người các ngươi mạo muội theo sau, một quyền đánh tới, có chết hay không? Không chết cũng bị thương, chẳng phải là toi mạng?”

Đôi nam nữ trẻ tuổi nhìn nhau, đều có chút rùng mình nghĩ mà sợ.

Vị lão cung phụng kia do dự một chút, hỏi: “Hoàn chân nhân, ta có thể đánh sập lối vào động quật không?”

Hoàn Vân mỉm cười nói: “Nếu không sợ đối phương không còn đường ra, sau đó chúng ta cũng không đường về, rồi trông coi núi vàng núi bạc chờ chết, vậy thì cứ ra tay, không sao cả.”

Lão cung phụng dở khóc dở cười.

Đành phải thôi vậy.

Hoàn Vân liếc mắt nhìn cặp nam nữ kia, trong lòng thở dài, tính tình đôi bên cao thấp đã rõ.

Nữ tử nôn nóng, nam tử trầm ổn.

Cứ tiếp tục như vậy, liệu có thể trở thành thần tiên đạo lữ hay không, e rằng khó nói.

Trong động phủ tiên gia tràn đầy linh khí kia, Trần Bình An, kẻ sở hữu một tòa thủy phủ, như cá gặp nước.

Trần Bình An hoàn toàn có thể tưởng tượng, đám đồng tử áo xanh trong thủy phủ nhà mình, sắp tới sẽ bận rộn đến mức nào.

Quay lại truyện Kiếm Lai

Bảng Xếp Hạng

Chương 599 : Hỏi quyền lúc trước liền hiểm trở

Kiếm Lai - Tháng 3 3, 2025

Chương 598 : Có người muốn hỏi quyền Trần Bình An

Kiếm Lai - Tháng 3 3, 2025

Chương 597 : Kiếm Khí trường thành đỉnh cao mười kiếm tiên

Kiếm Lai - Tháng 3 3, 2025