Chương 652 : Kiếm tu quê hương ở đâu - Truyen Dich

Kiếm Lai - Cập nhật ngày 8 Tháng 2, 2025

Ninh Diêu bảo Trần Bình An quay về đầu tường trước, dặn dò trên đường phải cẩn thận. Đổng Họa Phù thấy lời này có chút thừa thãi.

Có gì nói thẳng, luôn là phong cách của Đổng Họa Phù.

Trần Tam Thu cười nói: “Giữa nam nữ, nếu không có vài câu thừa thãi, thì phiền toái to.”

Đổng Họa Phù gật đầu tỏ ý đã hiểu, sau đó hỏi: “Ngươi có cơ hội nói những lời thừa thãi đó không?”

Trần Tam Thu học theo Nhị chưởng quỹ, báo lấy nụ cười.

Đổng Họa Phù sợ Nhị chưởng quỹ kia ghi thù tính sổ, chứ thật không sợ Trần Tam Thu – kẻ nằm mộng cũng muốn làm anh rể mình, nên mới buông lời lạnh lẽo: “Tỷ tỷ ta trở thành kiếm tu ẩn quan nhất mạch, không phải là cố ý trốn tránh ngươi đấy chứ? Nếu thật như vậy thì quá đáng, trở về ta sẽ nói giúp ngươi, chút nghĩa khí bằng hữu này, vẫn phải có.”

Trần Tam Thu lắc đầu: “Không đến mức. Tỷ tỷ ngươi là người sảng khoái, thích là thích, không thích là không thích, sẽ không cố ý làm vậy.”

Thích một người, dù sao vẫn là thấy tất cả đều tốt.

Huống chi Trần Tam Thu từ thuở lọt lòng, đã cảm thấy Tiểu Đổng tỷ tỷ nhà hàng xóm, không phải là vào mắt mình mới trở nên tốt, nàng là thật sự tốt.

Tựa như Trần Tam Thu lần đầu tiên đọc được bốn chữ “thanh mai trúc mã” trong sách, liền cảm thấy đó là từ ngữ động lòng người nhất thiên hạ, cái gì hồ lớn phẳng lặng như gương, núi thu đỏ rực như lửa, đều phải đứng sang một bên.

Nói Đổng Bất Đắc có bao nhiêu xinh đẹp, kỳ thật không hẳn.

Chỉ là nhiều năm như vậy, Trần Tam Thu càng uống nhiều rượu lại càng thêm ưa thích.

Trước khi Trần Bình An đến Kiếm Khí trường thành, mấy lần xuống thành chém giết, Trần Tam Thu ở chiến trường của mình chỉ cần sớm thu kiếm, đều chạy tới bên Đổng Bất Đắc xem cuộc chiến, một lần tình thế nghiêm trọng, Trần Tam Thu ra tay giúp đỡ, Đổng Bất Đắc sau đó nói lời cảm ơn, kết quả lại bồi thêm một câu gọt tâm ngôn ngữ, là lần thứ hai Đổng Bất Đắc nói rõ với Trần Tam Thu, mọi người đều là kiếm tu, còn là người quen, bằng hữu, trên chiến trường giúp đỡ thì được, chỉ là xin khuyên Trần Tam Thu không nên có ý niệm đạo lữ trên núi, nàng Đổng Bất Đắc nghĩ tới điều này liền nổi da gà. Lần đó, Trần Tam Thu trở về thành, trên đường uống rượu về nhà, lại đâm đầu vào tường, đụng vào cây.

Trần Bình An bị thương không nhẹ, không chỉ là da thịt gân cốt, vô cùng thê thảm, phiền toái nhất chính là kiếm khí còn sót lại từ phi kiếm của kiếm tu, cùng với vết thương do bản mạng vật của nhiều tu sĩ Yêu tộc gây ra.

Chẳng qua tinh thần của hắn không giảm mà còn tăng, Ninh Diêu đã lâu không thấy Trần Bình An có ánh mắt sáng ngời như vậy.

Bây giờ thân thể tiểu thiên địa của hắn, khí cơ hỗn loạn không chịu nổi, không hoàn toàn là chuyện xấu, có tệ có lợi, Lý Nhị từng nói, sư đệ Trịnh Đại Phong trước kia quan sát tấm biển của Bàng Giải phường, có chút tâm đắc, sau khi trở về có nhắc qua với hắn, đại khái ý tứ, thân thể con người chính là một chỗ di chỉ cổ chiến trường, cho nên bốn chữ “mạc hướng ngoại cầu” (không cầu bên ngoài), không hoàn toàn là đạo lý hư nhược tu tâm.

Cho nên bây giờ bản thân Trần Bình An chính là một tòa diễn võ trường, cẩn thận thăm dò một chuyện, cùng với dùng thuần túy chân khí áp chế linh khí của tu sĩ, vừa vặn Trần Bình An cũng khá am hiểu.

Nhặt được thanh trường kiếm bị hao tổn không rõ lai lịch, bản thân trường kiếm không có gì quá mức huyền diệu, chỉ là cầm vào tay cực nặng, đoán chừng chất liệu đúc kiếm không tệ, đáng giá ít tiền thần tiên.

Đoán chừng ở những phiên thuộc tiểu quốc trên giang hồ Bảo Bình châu, đây là một thanh thần binh lợi khí hàng thật giá thật, đến cả sơn thần thủy thần ở những nơi đó cũng phải kiêng dè vài phần.

Trần Bình An ngự kiếm bay về hướng bắc, chọn chỗ sơ hở trong trận hình của đại quân Yêu tộc, trên đường đi chỉ thoáng ra quyền.

Không trực tiếp đi về phía đầu tường, mà ngự kiếm đến chỗ cao nhất của chữ “Mạnh” trên tường thành, ngồi xếp bằng, lấy hồ lô dưỡng kiếm ra, uống vài ngụm quế hoa nhưỡng, khoảng cách gần quan sát thế cục chiến trường. Một bên tĩnh tâm điều dưỡng khí tức, một bên thành thạo băng bó vết thương.

Đầu tường khắc những chữ to, tất cả nét ngang, hầu như đều là nơi tu hành tuyệt hảo.

Nhưng đến giai đoạn kiến bò lên công thành, những nơi vốn là đạo tràng của kiếm tu này, thường lại là nơi hẳn phải chết.

Vậy nên có thể ở đây tu đạo động mấy trăm năm lão kiếm tu, tất nhiên sát lực rất lớn, lại cực kỳ am hiểu bảo vệ tính mạng.

Trần Bình An ngồi cách đó không xa, một vị lão kiếm tu đang nhắm mắt dưỡng thần, không có đứng dậy đón khách. Trần Bình An cũng không lên tiếng quấy rầy đối phương thanh tu dưỡng kiếm.

Xem bộ dáng lão giả, hẳn là Ân Trầm, vị Nguyên Anh kiếm tu đứng thứ sáu trong bảng bính. Tuổi tác đã cao, nhưng bình cảnh khó phá, một mực đình trệ tại Nguyên Anh cảnh, tính tình bướng bỉnh, là một kẻ cô độc không nơi nương tựa. Kiếm tu ở Kiếm Khí trường thành, hầu như đều có hảo hữu chí giao, hoặc còn sống, hoặc đã chết trận, tóm lại đều có vài người, nhưng Ân Trầm lại chưa từng có. Chỉ cần dấn thân vào chiến trường, sát tâm rất lớn, hơn nữa một khi xuất kiếm, lại thích chẳng phân biệt địch ta, vì vậy giết yêu rất nhiều, nhưng tích góp chiến công lại không lớn, còn không bằng nhiều Kim Đan kiếm tu trẻ tuổi, bởi vì rất nhiều chiến công đều bị xóa bỏ. Lão kiếm tu Ân Trầm thanh danh lại càng không tốt, dù sao không ai nguyện ý tiếp cận một kẻ ngay cả kiếm tu phe mình cũng giết.

Trên mỗi trang giáp bản, bính bản về các bản thổ kiếm tu, đều ghi chú giải bất đồng của ẩn quan nhất mạch. Nếu kiếm tu ở hành cung nghỉ mát giải thích quá nhiều, liền xen lẫn thêm vài trang giấy.

Về Ân Trầm, người có bài danh cực cao trong danh sách bính bản, ngược lại giải thích rải rác, chỉ có Sầu Miêu cùng Lâm Quân Bích viết vài nét bút, đều hoàn toàn bất đồng với cái nhìn phổ biến của Kiếm Khí trường thành.

Nếu nói là ngộ thương trên chiến trường, hầu như bất kỳ vị kiếm tiên nào cũng có, loại tổn thương đến người vô tội đó, đến cùng chưa nói tới là mang tiếng xấu, nhưng Ân Trầm lại khác. Nhiều khi lão nhân lăng lệ ác liệt xuất kiếm, chính là đoán chắc sẽ có vài vị kiếm tu bỏ mạng.

Dựa theo chức trách phân chia của ẩn quan nhất mạch, lão kiếm tu Ân Trầm chỉ cần trấn thủ tại chỗ, không cần ra khỏi thành chém giết.

Trần Bình An băng bó xong tất cả vết thương lớn nhỏ, tế ra một lá bùa trừ uế, nhanh chóng diệt trừ vết máu. Dù sao cũng là khách, dù chủ nhân không tươi cười, cũng không phải lý do để khách nhân không giữ chút lễ nghi nào.

Lão nhân mở to mắt, khàn khàn nói: “Ngươi tiểu oa nhi này cũng thật thú vị, Kiếm Khí trường thành thuần túy vũ phu, ta cũng từng gặp qua một chút. Người khác ra quyền, là bị phi kiếm, pháp bảo khắc chế, ngươi ngược lại hay, tự mình đè nén mình.”

Trần Bình An quay đầu cười nói: “Ân tiền bối hảo nhãn lực.”

Lão nhân hỏi: “Không gọi ngươi một tiếng ẩn quan đại nhân, trong lòng không có chút phiền phức khó chịu?”

Trần Bình An nói: “Không có.”

Ân Trầm nhìn về phía chiến trường tiền tuyến, phía bắc sông dài màu vàng, có Ninh Diêu giúp đỡ, phía nam có kiếm tu mở trận đúng chức trách, Ân Trầm cười khẩy nói: “Mỗi lần thấy những kẻ gọi là thiên tài trẻ tuổi này, thật sự khó tránh làm người ta ý chí tinh thần sa sút vài phần. Người so với người, làm sao so được.”

Trần Bình An cười nói: “Càng nhiều kiếm tu gặp được Ân tiền bối, cũng sẽ như thế.”

Trên thực tế, Ân Trầm đã từng là một trong những thiên tài trẻ tuổi, hơn nữa cực kỳ nổi tiếng. Năm đó ở Kiếm Khí trường thành phong quang, đại khái tương đương với Cao Dã Hầu, Tư Đồ Úy Nhiên hôm nay.

Luyện kiếm một đường cực kỳ trôi chảy, thế như chẻ tre phá cảnh, thẳng đến Nguyên Anh mới dừng bước, không ngờ cái dừng bước này, chính là sống uổng phí mấy trăm năm.

Ân Trầm cười lạnh nói: “Phế vật ngoại trừ ngẩng đầu nhìn người, vụng trộm chảy nước miếng, còn có thể làm cái gì có ích? Ví dụ như ta, quanh năm suốt tháng ngồi yên ở chỗ này, liền từ phế vật trẻ tuổi ngồi thành lão phế vật.”

Một kẻ ngoan độc ngay cả mình đều mắng, nếu chỉ nói cãi nhau, trên căn bản là vô địch.

Trần Bình An hỏi: “Lúc trước vị nam tử cầm kiếm kia, Ân tiền bối có từng khám phá được căn cơ?”

Ân Trầm cười nhạo nói: “Ẩn quan một đời không bằng một đời a, ngươi tiểu oa nhi xứ khác này, cảnh giới đã không cao rồi, dựa vào chút quan hệ quanh co vớ vẩn, cưu chiếm thước tổ, được hành cung nghỉ mát của Tiêu Tấn tiền bối, hồ sơ bí mật ghi chép vô số, kết quả ngay cả chút tin tức này cũng không biết? Dù không nhận ra, cũng không biết đoán sao?”

Trần Bình An không ngại những lời này, ngươi mắng thì cứ mắng, ta hỏi thì ta cứ hỏi, tiếp tục thăm dò: “Là thiên chi kiêu tử đứng đầu trong trăm kiếm tiên của Thác Nguyệt sơn? Cùng Trúc Khiếp, Ly Chân bài danh không sai biệt lắm?”

Ân Trầm thì là ngươi hỏi thì cứ hỏi, ta mắng thì ta cứ mắng, “Hiện tại ta xem chừng cả tòa Kiếm Khí trường thành, nói về Tiêu Tấn tiền bối, cái gì khó nghe đều có đi? Thật sự là một đám có mẹ sinh không có cha dạy. Ta mà là Tiêu Tấn tiền bối, công phá Kiếm Khí trường thành, từng bước tìm ra những kiếm tu lúc trước mắng chửi, dám mắng trước mặt, thì cho sống, không dám mắng, thì tìm chết. Như thế mới thống khoái. Đúng rồi, lúc trước đại yêu Ngưỡng Chỉ hành hạ đến chết vị nam du kiếm tiên kia, tiểu tử ngươi vì đại cục suy nghĩ, cũng không ít bị mắng đi, tư vị thế nào? Nếu như lại một lần, có thể mặc kệ những kiếm tu muốn chết kia, chết thì thôi không?”

Trần Bình An nói: “A Lương từng nói với ta, một người có thể đừng chết, ngàn vạn đừng chết. Nếu như chịu vài câu mắng, có thể cứu không ít người, có mua bán nào lời hơn thế không? Ta thấy rất ít.”

Ân Trầm lập tức im bặt. Chẳng phải đạo lý của kẻ trẻ tuổi kia có bao nhiêu đúng đắn, hoàn toàn không phải chuyện đó.

Gã trẻ tuổi ẩn quan này, là đệ tử bế quan của Văn Thánh nhất mạch, là tiểu sư đệ của Tả Hữu, thậm chí có quan hệ không tệ với lão đại kiếm tiên, Ân Trầm đều chẳng coi ra gì, duy chỉ dính dáng tới A Lương kia, Ân Trầm liền đau đầu như búa bổ.

Thực chất là hơn trăm năm trước, Ân Trầm bị tên khốn kiếp kia lừa thảm rồi, chính là bắt được một con dê béo, liều mạng vặt lông, vặt hết dê béo, đổi sang dê gầy, dê gầy không còn, dê béo chắc cũng khôi phục được vài phần, rất tốt, lại vặt tiếp một gốc. Nếu A Lương chỉ có thủ đoạn như thế, Ân Trầm cùng lắm thì không thèm để ý, nhưng mà người kia thật có thể ngồi xổm bên cạnh hắn, lải nhải mấy canh giờ, chỉ vì “Có thể cùng Ân lão thần tiên nói được một câu, coi như không uổng chuyến đến Kiếm Khí Trường Thành này”, Ân Trầm lúc ấy nhịn không được mắng một chữ cút, kết quả đối phương trực tiếp trở mặt, bị đè xuống đất đánh cho một trận nhừ tử.

A Lương lúc rời đi tinh thần sảng khoái, làm ra cái động tác quen thuộc, hai tay vuốt tóc, quẳng lại một câu “Sướng rồi sướng rồi, cãi nhau đánh nhau, lớn nhỏ hơn tám trăm trận, vẫn là toàn thắng”.

Ân Trầm lúc ấy nằm trên mặt đất, ngơ ngác hồi lâu.

Sau đó A Lương thường xuyên đến tìm Ân lão thần tiên, mượn danh nói chuyện phiếm, tiện thể tăng thêm số trận thắng lên một hai lần.

Nhớ lại A Lương kia, Ân Trầm cũng không hoàn toàn oán hận, dù sao hai bên kỳ thật chưa bao giờ luận bàn kiếm pháp, phần nhiều là gã kia khoác lác ở Hạo Nhiên Thiên Hạ, được các cô nương yêu thích ra sao, chỉ là từ đầu tới cuối, chẳng nói ra được tên một nữ tử nào. Có thể A Lương ngẫu nhiên nói ra vài câu đứng đắn, đều là nhắm vào bình cảnh Nguyên Anh của hắn Ân Trầm.

Ân Trầm mặc kệ tính khí tệ ra sao, đến cùng vẫn phải niệm phần nhân tình này.

Ân Trầm có thể không biết làm người, nhưng mà người tốt kẻ xấu, vẫn hiểu rõ.

Có đôi khi có lẽ chính bởi vì quá rạch ròi, ngược lại chẳng muốn biết làm người.

Hai người không quen biết, thêm nữa tính tình hai bên khác biệt quá lớn, kỳ thật không có gì hay để nói, huống chi Ân Trầm cũng không thích uống rượu, bằng không Trần Bình An ngược lại có thể tặng một bình Trúc Hải Động Thiên tửu.

Ân Trầm đột nhiên nói: “Thuần túy võ phu ở Hạo Nhiên Thiên Hạ, đều luyện quyền như vậy sao?”

Trần Bình An lắc đầu nói: “Con đường luyện quyền, kỳ thật cơ bản giống nhau, không thoát khỏi một cái học quyền trước chịu đòn, chỉ là lực đạo có lớn có nhỏ.”

Ân Trầm lại hỏi: “Ngay trước mặt Ninh nha đầu, nhặt nhiều đồ bỏ đi như vậy, ngươi cũng không thấy ngại?”

Cái này mới hiểu hàn huyên.

Trần Bình An cười nói: “Ta có một thân tật xấu, may mà Ninh Diêu cũng không để ý.”

Ân Trầm hỏi: “Ta thấy ngươi lớn lên cũng bình thường, được cái dễ nhìn, làm sao tán đổ được vậy? Ta chỉ nghe Ninh nha đầu từng đến Hạo Nhiên Thiên Hạ, không ngờ lại gặp phải độc thủ. Theo ta thấy, ngươi so với Tào Từ kém xa, tiểu tử kia ta từng đến đầu tường bên kia xem qua, bộ dáng cũng được, quyền pháp cũng tốt, ngươi căn bản không thể so bì.”

Như vậy trò chuyện mới có hứng thú, lão tiền bối đây là khen người ta.

Trần Bình An vội vàng đứng dậy, ngồi sát lại Ân lão thần tiên, uống một ngụm rượu, cười ha hả nói: “Quyền pháp không thể so bì, ta nhận, nhắc tới bộ dáng, chênh lệch không lớn, không lớn.”

Không ngờ Ân Trầm đột nhiên trở mặt, “Ta phải nuôi kiếm rồi, làm phiền Ẩn Quan đại nhân nhường một chút, bớt ở chỗ này chướng mắt, không được người ta ưa thích.”

Trần Bình An hậm hực đứng dậy, ngự kiếm rời đi.

Ân Trầm hai tay nắm tay vịn trên đầu gối, cười cười, đám người đọc sách ở Hạo Nhiên Thiên Hạ, đều mẹ nó một cái đức hạnh đáng ăn đòn.

Trần Bình An đi tới đầu tường nhà tranh bên kia, trước cùng Ngụy đại kiếm tiên, người đã khởi động non nửa góc trời quán rượu, cười chào hỏi.

Ngụy Tấn cười nói: “Một tràng Quy Quyền hay, dù sao nhìn cũng thật là lợi hại, có phong thái của lão bang chủ Vô Địch Thần Quyền bang năm đó, chỉ là đục trận hơi chậm chút.”

Lấy song quyền cứng rắn nện chết một vị vũ phu Viễn Du cảnh của Man Hoang thiên hạ, chiến công này so với kiếm tiên xuất kiếm tự nhiên không tính là lớn, nhưng tương đối hiếm có.

Sẽ là một đĩa đồ nhậu tư vị rất ngon.

Trần Bình An cười ha hả nói: “Lần sau tới cửa hàng, sẽ biếu thêm ngươi một chén rượu Dương Xuân trong vắt, có thể bớt nói nhảm.”

Ngụy Tấn chỉ chỉ nhà tranh sau lưng, “Lão đại kiếm tiên tâm tình không tốt lắm, ngươi biết nói chuyện thì nên nói nhiều một chút.”

Trần Bình An cùng Ngụy Tấn tách ra, vừa xuống đầu tường, lão đại kiếm tiên liền đi ra nhà tranh, quen chắp tay sau lưng, “Ôi!!!, Trần Vũ thần giá lâm, hàn xá nhỏ bé này thật vẻ vang.”

Trần Bình An liền thấy kỳ quái, trước kia lão đại kiếm tiên nói chuyện không có “khách khí” như vậy, trong ấn tượng lão đại kiếm tiên vẫn rất đức cao vọng trọng, kiệm lời.

Trần Thanh Đô liếc nhìn Trần Bình An, thương thế không tệ, thu hoạch không nhỏ, bèn nói bằng tiếng lòng: “Lúc trước thiếu ngươi hai cái bí mật, bây giờ có thể nói cho ngươi biết.”

Trần Bình An thu liễm thần sắc.

Kết quả hai cái bí mật nhỏ mà lão đại kiếm tiên gọi, cái nào cái nấy đều lớn như trời.

Một cái là về quê hương của tất cả hình đồ kiếm tu tại Kiếm Khí trường thành.

Đám hình đồ viễn cổ sớm nhất kia, quê hương vậy mà một nửa đến từ Man Hoang thiên hạ, một nửa đến từ nơi sáng lập ra tòa thiên hạ thứ năm ngày nay.

Trần Bình An ngạc nhiên.

Nói như vậy, một nửa hình đồ cùng con cháu đời sau, kỳ thực từ lúc mới bắt đầu đã ở quê hương?

Vậy là sinh ra ở Kiếm Khí trường thành, chết ở Kiếm Khí trường thành, đều tại quê hương?

Như vậy, một nửa hình đồ con cháu còn lại, nếu muốn lá rụng về cội, liền có liên quan tới tòa thiên hạ thứ năm? Chỉ cần có thể sống sót, ít nhất còn có cơ hội về quê?

Bí mật thứ hai, còn lớn hơn.

Lời của lão đại kiếm tiên, mười phần kinh thế hãi tục, thuần túy vũ phu đường lên trời, kỳ thực chính là một con đường thành thần, trong đó lại dính dấp tới binh gia tu sĩ.

Trần Bình An tuy rằng lúc trước có chút suy đoán, nhưng đợi đến lúc lão đại kiếm tiên chính miệng nói ra, liền vuốt rõ ràng được rất nhiều mạch lạc, ví dụ như không còn kỳ quái vì sao trên con đường võ học, lại có Kim Thân cảnh? Mà sơn thần thủy thần thế gian, đều lấy việc đắp nặn ra một Kim Thân làm căn bản của đại đạo. Không nói chuyện quỷ mị anh linh thành thần, chỉ nói người sống đạp đất thành thần, cùng loại với trải nghiệm “còn da bọc xương” của thủy thần sông Thiết Phù Dương Hoa, là con đường phải qua, cái này kỳ thực cùng vũ phu rèn luyện thể phách, chịu đựng gân cốt, chính là con đường không khác biệt lắm.

Trần Thanh Đô cũng không nói rõ ràng, dù sao tiểu tử này thích suy nghĩ, sau này có rất nhiều thời gian để nghiền ngẫm những trang sách bên cạnh bộ lão hoàng lịch kia.

Mang theo Trần Bình An chậm rãi đi, nếu đã bắt đầu tản bộ, thì không thể đi được mấy bước đã quay đầu, vì vậy lão nhân hơi nhiều lời một chút, “Từ xưa thần tiên có khác biệt. Trước thần sau tiên, vì sao? Dựa theo cách nói ngày nay, hồn phách của con người, chết mà không tan, được gọi là thần. Hưởng thụ hương khói tế tự của nhân gian, căn bản không cần tu hành, liền có thể củng cố Kim Thân.”

“Không chết là tiên, chính là những luyện khí sĩ đào ổ trên núi ngày nay. Người đọc sách sáng tác sách sử, dù sao vẫn cứ xóa giảm, dần dà, khoảng cách chân tướng càng ngày càng xa, sau này ngươi có cơ hội, có thể tới ba đại học cung dạo chơi, trở thành bế quan đệ tử của lão tú tài kia, lật vài cuốn sách cũ không đáng tiền mà thôi, chút mặt mũi này vẫn phải có.”

Những lời này, Trần Bình An cũng chỉ nghe rồi ghi nhớ mà thôi, tạm thời chưa hiểu thấu đáo, nói trắng ra thì chẳng có ý nghĩa gì.

Chỉ là câu trả lời tiếp theo, khiến Trần Bình An ngoan ngoãn vểnh tai, sợ bỏ lỡ mất một chữ.

“Trước viễn du lại đăng đỉnh, tiếp theo là võ đạo đệ thập cảnh, trong đó lại chia làm ba tầng, khí thịnh, quy chân, thần lai. Thế nào gọi là thần lai? Ta nhớ ngươi có một cách nói, gọi là gì nhỉ?”

“Đến cửa!”

Trần Bình An bật thốt lên: “Nếu như một người tay nghề đủ giỏi, bất luận là kỹ năng trồng trọt hay là nung đồ sứ, người khác đều thích khen là ‘Đến cửa’.”

Trần Thanh Đô gật đầu: “Đến cửa, đến cửa gì? Đường đi thế nào? Ai tới canh cổng? Đáp án đều ở trong trấn nhỏ quê hương ngươi… Lại nói đến thế nào?”

Trần Bình An đáp: “Để dành.”

Trần Thanh Đô cười gật đầu, lại nói rõ chi tiết về môn đạo của thập cảnh ba tầng.

Chỉ là lão nhân lần đầu tiên lộ vẻ hoài niệm.

Ở Bảo Bình châu bên kia, có một người bạn cũ, cũng bị quy định phạm vi hoạt động đã vạn năm rồi a.

Vì vậy, Trần Thanh Đô nói một câu bâng quơ: “Tú Hổ Thôi Sàm, thật là lợi hại.”

Trần Bình An nói: “Năm đó trận tự vấn lương tâm đầu tiên, nhờ có Tề tiên sinh, nên bình yên vượt qua, đến khi Tề tiên sinh không còn, ván thứ hai, ta làm thế nào cũng không qua nổi. Đó là Thôi Sàm còn chưa dốc toàn lực hạ cờ.”

Trần Thanh Đô nói: “Tất cả gian nan và khổ cực vượt qua, đều nện xuống một cái hố trong lòng, hố càng lớn, sau này càng chứa được nhiều.”

Trần Bình An ừ một tiếng.

Nhưng có lẽ cả đời đều phải lấp cái hố đó, ví như thế đạo nợ một người thuở nhỏ càng nhiều, khi người đó lớn lên, sẽ luôn phải vá víu và đền bù.

Rời khỏi đầu tường, Trần Bình An ngự kiếm đến hành cung tư trạch, bắt đầu an tâm dưỡng thương.

Ngắn ngủi hai ngày sau, Trần Bình An đến hành cung, qua lại tự nhiên, tay cầm ngọc bài, không cần dùng đến một lá Súc địa phù.

Trần Bình An chọn nơi hẻo lánh, xem Bạch ma ma dạy bọn nhỏ luyện quyền, vừa vặn nói đến “toàn thân là một quyền”, lập ý ở đâu, học thế nào, luyện ra sao.

Trong đó có một đứa nhỏ, Trần Bình An không lạ gì, là tiểu tử Nguyên Tạo Hóa, kẻ đã tặng nàng hai cây quạt xếp, là người duy nhất ở Kiếm Khí trường thành, có thể bằng bản lĩnh thật sự lừa được tiền của Nhị chưởng quỹ.

Còn lại những đứa trẻ kia, thực tế Trần Bình An đều không lạ lẫm, bởi vì đều là hắn và ẩn quan nhất mạch, tỉ mỉ chọn lựa ra làm hạt giống võ đạo, một trong số đó, đã được Úc Quyến Phu mang đến Trung Thổ thần châu, còn lại những đứa học quyền chưa muộn, đều ở đây.

Kiếm Khí trường thành kiếm tu rất nhiều, thuần túy vũ phu lại rất ít.

Vạn nhất Kiếm Khí trường thành bị công phá, thiên địa thay đổi, biến thành một mảnh bản đồ của Man Hoang thiên hạ, chẳng lẽ số mệnh của nhiều vũ phu như vậy, lại để cho Man Hoang thiên hạ?

Đương nhiên là không được.

Chỉ là Trần Bình An ta cũng biết, tạm thời nước tới chân mới nhảy, muốn cho đám tiểu tử này tranh cái danh “Mạnh nhất”, thì hy vọng xa vời. Huống chi, Kiếm Khí trường thành có một loại áp thắng tự nhiên, đại đạo tương xung cực kỳ lợi hại. Trước kia ta nghĩ mãi không thông, đến khi ở trên đầu thành, được lão đại kiếm tiên vạch trần, mới hiểu rõ đôi chút. Trung Thổ thần châu nữ tử võ thần Bùi Bôi, rất có khả năng đã chuẩn bị sẵn sàng. Còn Tào Từ, luyện quyền thuần túy, từ trước đến nay không cầu võ vận. Điểm này, Trần Bình An ta tự nhận kém xa Tào Từ. Nay chỉ cần võ vận nguyện ý, ta hận không thể để võ vận kia gọi “thân thích”, “gia quyến”, mở cửa đón khách, càng nhiều càng tốt.

Nhưng mà, đám tiểu tử này dù có vội vàng luyện quyền, không kiếm được võ vận, cũng không sao. Chỉ cần có một nghề tinh thông, đả nền móng cho tốt, tương lai đi đến đâu cũng có thể sống, hoặc là nói cơ hội sống sót sẽ lớn hơn. Thân ở loạn thế, muốn sống yên ổn, tranh một chốn dung thân, nhiều khi, thân phận không có tác dụng lắm.

Ở diễn võ trường bên kia, Bạch ma ma tung ra một quyền, khoảng cách quá ngắn, ra quyền chưa quá nửa cánh tay. Nhưng mà quyền ý rất nặng, phản phác quy chân, tự nhiên hình thành chỉnh thể.

Đến cảnh giới thất cảnh võ phu, lại thường đi chỗ cao, cái gọi là quyền chiêu, kỳ thật đã là so đấu quyền ý sâu cạn, tựa như một loại hiển hóa đại đạo chất phác.

Quyền kia, Bạch ma ma không hề báo trước đánh về phía một nam hài kháu khỉnh, khỏe mạnh bên cạnh. Người sau đứng yên tại chỗ không chút sứt mẻ, vẻ mặt như thể “ngươi có bản lĩnh đánh chết ta đi”.

Đó là Khương Quân, xuất thân từ nhà cao cửa rộng ở Thái Tượng phố, tư chất coi như cực kỳ xuất chúng.

Đợi Bạch ma ma thu quyền, đứa nhỏ hồn nhiên chưa phát giác, trong lòng không hề sợ hãi, kỳ thực đã mồ hôi đầm đìa.

Đây là một loại thiên phú tiềm ẩn rất khó có được.

Bạch ma ma lại tung một quyền, nắm đấm gần như dán vào trán một tiểu cô nương ở Ngọc Hốt phố. Người này so với Khương Quân kém hơn một chút, tuy không xê dịch bước chân, nhưng thân hình hơi lay động.

Hơn mười đứa nhỏ đứng thành hàng, Bạch ma ma từng bước đi qua. Có đứa lùi lại phía sau, có đứa cắn răng đứng yên.

Chỉ là Bạch ma ma chưa ra quyền.

Nhưng Trần Bình An ta nhìn ra được, khi Bạch ma ma đến gần mấy đứa trẻ, quyền chưa ra mà ý đã tới. Chỉ tiếc, chỉ có một đứa nhỏ tên Hứa Cung ở Mộ Mông hẻm, trực giác rất đúng. Khi quyền ý của Bạch ma ma khẽ nhúc nhích, đã sớm xê dịch bước chân lùi về sau. Dù là lựa chọn hoàn toàn trái ngược với Khương Quân, nhưng cả hai đều là mầm tốt có hi vọng quyền ý sớm “thượng thân”.

Lại nhìn tên giả tiểu tử Nguyên Tạo Hóa, như lâm đại địch, chỉ là thân thể căng cứng. Bạch ma ma lặng yên phóng ra quyền ý, nhưng y vẫn không phát hiện.

Trần Bình An ta thấy những điều này không có gì đáng ngại. Tập võ, không phải không nói tư chất căn cốt, cũng rất chú trọng. Nhưng không đến nỗi hà khắc như luyện khí sĩ, càng không đến nỗi đánh bạc tính mạng, dựa vào vận may như kiếm tu. Kiếm tu không phải cứ chịu khổ là được, nhưng luyện quyền, có tư chất nhất định, thì có thể nước chảy đá mòn, chân đi trên đất bằng, chậm rãi thấy công phu. Đương nhiên tam cảnh là một cửa ải lớn, chỉ là đám hài tử này, qua tam cảnh chắc chắn không khó, chỉ là sớm muộn, khó dễ khác nhau.

Trần Bình An ta nghiêng người dựa vào cột hành lang, hai tay lồng tay áo, nhìn đám hài tử kia. Muốn để tâm học quyền, hơn phân nửa là xuất thân nghèo khó ở Nghiên Xuy hẻm, Mộ Mông hẻm. Không muốn học, thường là đệ tử gia tộc lớn như Khương Quân.

Bọn nhỏ lại bắt đầu luyện tập đứng tấn, Bạch ma ma ngẫu nhiên giúp nắn xương, đưa tay. Sau đó, đứa bé kia bắt đầu lăn lộn đầy đất, gào khóc oa oa.

Thấy cảnh này, Trần Bình An ta, vốn tâm cảnh tường hòa, bỗng chốc nhìn mà hả hê, vui vẻ cười to.

Chỉ là chứng kiến giả tiểu tử và một đứa nhỏ ở ngõ hẹp, trước sau đau đến nằm rạp xuống đất, lại có chút ít chua xót.

Bạch ma ma liếc mắt về phía nhà mình cô gia, thần sắc hiền lành, ánh mắt bà lão, hơi có ý hỏi han.

Trần Bình An ta vội vàng xua tay, ý bảo mình chỉ đến xem mà thôi.

Không ngờ Bạch ma ma vẫn cười nói: “Ẩn quan đại nhân, trong này có người muốn cùng ngài học quyền, chê quyền pháp của ta quá đàn bà. Không bằng ngài tới chỉ giáo xem?”

Trần Bình An ta vừa muốn từ chối, Khương Quân liền khoanh tay trước ngực, cất cao giọng hô: “Ẩn quan ở đâu?!”

Mẹ kiếp nhóc con, rốt cuộc ai là ẩn quan đại nhân?

Trần Bình An đưa mắt nhìn tên tiểu tử giả vờ kia vừa ngồi dậy, lặng lẽ giơ tay lên, cánh tay run rẩy, phủi đi bụi đất cùng mồ hôi trên mặt.

Bạch ma ma mỉm cười.

Trần Bình An đành phải cất bước nhanh đến diễn võ trường.

Chẳng làm gì nhiều, Trần Bình An chỉ nói đôi chút tâm đắc về lục bộ tẩu thung quyền pháp, tóm gọn đơn giản rõ ràng, vỏn vẹn vài câu.

Khương Quân mới vừa khởi hứng, nào ngờ vị ẩn quan trẻ tuổi kia liền ngậm miệng. Đứa nhỏ không nhịn được, hỏi: “Xong rồi ư?”

Trần Bình An gật đầu đáp: “Quyền lý vốn dĩ không nhiều, đạo lý này cũng giống như cuốn sách càng mỏng, học vấn chứa đựng càng lớn vậy.”

Lời mới nói một nửa.

Học vấn của tam giáo chư tử bách gia, càng là tôn chỉ, đời sau càng chú giải, diễn nghĩa từ trong sách cổ, cuối cùng cành lá sum suê, bao hàm toàn diện.

Chỉ là, giao tiếp với đám trẻ, nói càng rườm rà, ngược lại sẽ khiến chúng không biết làm sao, không hiểu nên làm thế nào.

Bạch ma ma cười nói: “Ẩn quan đại nhân, nếu không vội về hành cung nghỉ ngơi, vừa hay hôm nay lập thung diễn luyện cũng gần xong, chi bằng ngài dạy bọn nhỏ Hám Sơn quyền tiêu sái cái cọc?”

Có người ngoài ở đây, tự nhiên không thể gọi cô gia.

Trần Bình An ngẫm nghĩ, ở lại đây nửa canh giờ chắc không vấn đề, bèn gật đầu đáp ứng, cười nói: “Tẩu thung này, vốn xuất xứ từ Hám Sơn quyền.”

Khương Quân kia lại xen vào: “Khoan đã, tên quyền phổ này nghe khí phách thật, lay núi? Ở Kiếm Khí trường thành chúng ta, kiếm tu nào chẳng phải một kiếm chém xuống, san bằng cả ngọn núi?”

Trần Bình An mỉm cười đáp: “Vậy ngươi dạy ta quyền pháp nhé?”

Khương Quân cau mày nói: “Dễ nói chuyện, nói lý chút coi!”

Trần Bình An hiểu ý cười cười, tiếp tục: “Tên quyền phổ có lẽ không hay lắm, ta đây nói thêm vài lời.”

Đại khái nói chút ít về tình cảnh của vũ phu ở Hạo Nhiên thiên hạ, kể về những vũ phu nơi phố phường, không phải xuất thân nhà cao cửa rộng, quyền chiêu pha tạp, hỗn tạp, chỉ cần có thể dùng quyền làm nứt gạch đá, đã là võ kỹ rất tốt rồi. Cho nên hai chữ “lay núi” này, kỳ thực sức nặng chẳng hề nhẹ. Trong lời nói, xen lẫn chút hiểu biết của chính Trần Bình An. Nhờ vậy, bọn nhỏ đều chăm chú lắng nghe. Đương nhiên, được lén lút lười biếng một chút, không phải đứng cọc gỗ chịu đòn, không phải tẩu thung buồn tẻ, ai mà không thích.

Nói xong, Trần Bình An diễn luyện tẩu thung vài lần, rồi giúp bọn nhỏ chỉ ra một vài khiếm khuyết nhỏ nhặt. Sau một nén nhang, trong lúc nghỉ ngơi, Trần Bình An trước kể chuyện phố phường giang hồ, lại nói về phong quang võ đạo đỉnh núi của vũ phu cửu cảnh, thập cảnh. Bọn nhỏ thích nghe mấy chuyện này, dù sao hành cung nghỉ mát này cũng chỉ là cái lồng giam, có chạy cũng chẳng thoát. Khương Quân từng xúi giục nha đầu nhỏ ở phố Ngọc Hốt cùng nhau bỏ trốn, nửa đêm vừa trèo lên tường, liền bị lão bà di hung thần ác sát kia túm về, phạt hai đứa đứng cọc gỗ. Tiểu cô nương đứng đến ngất đi, còn Khương Quân thì đứng đến ngủ gật.

Khi đó, cách Khương Quân và tiểu cô nương bị phạt đứng không xa, có hai đứa nhỏ khác tự giác đứng cọc gỗ, chỉ là sau đó bị Bạch ma ma đuổi về nghỉ ngơi.

Luyện quyền kỵ nhất chữ “chết”.

Nghèo học văn, giàu luyện võ, luyện võ phải có thầy giỏi dẫn đường, chịu đựng gân cốt càng hao tổn tiền bạc, bằng không rất dễ đi vào đường ngang ngõ tắt, luyện quyền ngược lại chỉ làm tổn hại thân thể, ăn mòn nguyên khí. Quyền ý chưa nhập thân, ngược lại giống như luyện thành quỷ nhập vào người, đó là nỗi khổ lớn nhất của những vũ phu không có cửa bái sư.

Trần Bình An canh đúng giờ, cáo từ rời đi.

Bạch ma ma tiếp tục dạy quyền cho bọn nhỏ.

Khương Quân khẽ lẩm bẩm: “Gặp mặt rồi, đúng là có chút thất vọng.”

Bạch ma ma cười nói: “Đợi đến ngày ngươi tự nhận có tư cách vấn quyền Ẩn Quan, ngươi sẽ biết thế nào là tuyệt vọng.”

Khương Quân lắc đầu: “Thôi vậy, Nhị chưởng quỹ tinh ranh lắm, chờ ta cảnh giới cao, đuổi kịp Nhị chưởng quỹ, ta nhất định phải dò hỏi trước một phen, chỉ cần hắn đáp ứng lời vấn quyền của ta, ta sẽ không đánh.”

Bạch ma ma lắc đầu, Khương thị gia tộc vốn rất an phận, sao lại nuôi ra một kẻ không biết lựa lời như vậy.

Khương Quân liếc mắt nhìn bà lão, đứa nhỏ lúc này càng thêm kỳ quái, năm đó ông nội mình làm sao lại thích một lão bà nương như vậy?

Trần Bình An trở về hành cung Nghỉ Mát, sau đó gọi Sầu Miêu kiếm tiên, cùng đi đến Xuân Phiên trai ở Đảo Huyền sơn, tiện đường ghé qua Mai Hoa viên. Đà Nhan phu nhân mang đến hành cung Nghỉ Mát quyển sổ sách kia, không tệ, vì vậy chuyến đi Đảo Huyền sơn này của Trần Bình An, mang thêm hai món đồ vật nhỏ bé, đều là mượn của Yến Minh, Nạp Lan Thải Hoán, tại Mai Hoa viên trống trải, Sầu Miêu kiếm tiên nhìn Ẩn Quan đại nhân hai mắt tỏa sáng dọn đồ, nhịn không được hỏi: “Ngươi ở Ninh phủ bí mật kho, cũng có cái đức hạnh này?”

Trần Bình An chẳng buồn nói nhảm với hắn.

Chuyện này có thể giống nhau sao?

Đến Xuân Phiên trai cẩn thận lật xem sổ sách, Vi Văn Long ở bên cạnh nhỏ giọng giải thích một vài môn đạo trong đó, nghe mà Mễ Dụ kiếm tiên có chút mệt mỏi rã rời.

Kết quả mà Sầu Miêu và Lâm Quân Bích lo lắng nhất, tạm thời còn chưa xuất hiện.

Tám châu độ thuyền vẫn thông suốt, có thể thuận lợi đi đến Đảo Huyền sơn.

Trên đường đến, Sầu Miêu đề nghị có thể thích hợp nâng giá, Trần Bình An cảm thấy khả thi, liền cùng Yến Minh, Nạp Lan Thải Hoán và Thiệu Vân Nham thương nghị chi tiết việc này, giá cả một số vật tư trọng yếu vẫn giữ nguyên, bằng không, việc vận chuyển tiền tài của Kiếm Khí Trường Thành sẽ chịu áp lực quá lớn, cho dù thêm vào Xuân Phiên trai và Mai Hoa viên hai tòa tư trạch có của cải phong phú, vẫn còn xa xa chưa đủ, nhưng mà nhằm vào một số vật tư thứ cấp “dư thừa” của mỗi chiếc thuyền tám châu, có thể thích hợp nhường lợi nhiều hơn, từng bước một.

Trở về Kiếm Khí Trường Thành, đây là lần đầu tiên Trần Bình An đến gần tòa hải thị thận lâu ở phía bắc thành trì, không có đi vào trong đó, chỉ đứng xa mà xem.

Sầu Miêu kiếm tiên ngẩng đầu liếc mắt nhìn màn trời, lại dùng tiếng lòng nói: “Không nói đến xuất kiếm sát lực cao thấp, chỉ nói bản chất sự việc, ngươi có thể làm được như lão đại kiếm tiên không?”

Trần Bình An lắc đầu nói: “Rất khó làm được.”

Phía Kiếm Khí Trường Thành, Ninh Diêu đám kiếm tu kia ngự kiếm trở về đầu tường trước tiên.

Người người đều bị thương, Điệp Chướng bị thương nặng nhất.

Trần Thanh Đô đi ra nhà tranh.

Trần Tam Thu gọi một tiếng lão tổ tông, Trần Thanh Đô “ừ” một tiếng.

Chỉ thế thôi.

Nếu là người ngoài gặp Trần Tam Thu lúc uống rượu, rất khó tưởng tượng, gã bợm rượu trẻ tuổi phong lưu phóng khoáng này, nếu nhận tổ quy tông, lại chính là Trần Thanh Đô.

Lão kiếm tiên Trần Hi, người từng khắc chữ “Trần” trên tường thành, đã từng bí mật hỏi lão tổ Trần Thanh Đô, có thể cho Trần Tam Thu rời đi, đi theo một vị Nho gia thánh nhân, cùng đến Hạo Nhiên thiên hạ du học hay không.

Trần Thanh Đô chỉ hỏi một vấn đề.

{
Trần Tam Thu sau này có còn mang họ Trần hay không?

Cuối cùng, Trần Hi ảm đạm rời khỏi tường thành.

Trần Tam Thu cung kính cáo từ một tiếng rồi ngự kiếm rời đi trước.

Con cháu Trần thị, xưa nay vẫn vậy.

Có một kiếm thuật chính thức của vị thông thiên lão tổ, cũng như không có, thậm chí còn có thể nói là không bằng không có.

Đổng Họa Phù, Yến Trác bọn họ cũng rời đi, trở về thành trì tu dưỡng vài ngày. Điệp Chướng cần dưỡng thương lâu hơn.

Chỉ còn lại Ninh Diêu.

Trần Bình An ngự kiếm đến đầu tường.

Ngồi xuống bên cạnh Ninh Diêu trên đầu thành, Trần Bình An khẽ đung đưa hai chân.

Ninh Diêu hỏi: “Hơn một năm nay, chàng luôn ở tại hành cung nghỉ mát, là giấu tâm sự, không dám gặp ta sao?”

Trần Bình An ngập ngừng muốn nói.

Ninh Diêu nói: “Trừ việc chàng thích người khác, không có gì là không thể nói.”

Trần Bình An không nhịn được cười, im lặng một lát rồi nói: “Vốn không định nói, nhưng đột nhiên phát hiện, bản thân mình cho rằng thế nào là tốt nhất, kết quả thường lại là tệ nhất. Dù sao hai người yêu nhau ở cùng một chỗ, thật sự không còn là chuyện riêng nữa. Cho nên ta vẫn là nói với nàng vậy. Nghe xong, có thể đánh người, nhưng không được giận.”

Ninh Diêu nghe xong, gật đầu.

Trần Bình An kể lại sự việc kia, coi như là một lời ước định với lão đại kiếm tiên.

Ninh Diêu không nói gì.

Trần Bình An khẽ hỏi: “Không giận sao?”

Ninh Diêu hỏi ngược lại: “Giận có ích gì?”

Trần Bình An suy nghĩ một chút, hình như là vô dụng.

Chỉ là không dám nói ra.

Ninh Diêu nhíu mày.

Như vậy không phải rồi.

Nàng cũng không có nói như vậy.
}

Trần Bình An khẽ nhún gót, lấy đầu ngón chân điểm nhẹ lên đầu tường. Bên cạnh hắn là Ninh Diêu. Từ khi gặp gỡ, rồi nảy sinh tình cảm, đến khi được kề cận bên nàng, cùng nàng trèo đèo lội suối, bôn ba bốn phương, luyện quyền hay làm bất cứ điều gì, tuy có lúc thân thể mỏi mệt, nhưng tâm hắn chưa bao giờ thấy mệt mỏi.

Ninh Diêu cất tiếng: “Sau này nếu có tâm sự gì, cứ nói thẳng với ta. Dù có giận, ta cũng sẽ cho ngươi biết.”

Trần Bình An nhẹ nhàng nắm chặt tay nàng. Rồi cả hai im lặng, cùng hướng ánh mắt về phía xa xăm.

Trần Thanh Đô đang thong thả tản bộ, mỗi lần đều không đi quá xa, chậm rãi bước đi, rồi lại theo đường cũ quay về.

Liếc mắt nhìn bóng lưng đôi nam nữ trẻ tuổi phía xa, Trần Thanh Đô mỉm cười, bởi nhớ tới một chuyện nhỏ vô cùng thú vị.

Sở dĩ năm đó lần đầu gặp mặt, ấn tượng của y với Trần Bình An không tệ, chẳng liên quan đến bất cứ điều gì cả.

Không liên quan đến việc Trần Bình An liên tiếp vấn quyền Tào Từ ba trận, dám xuất quyền, có thể nhận thua.

Cũng chẳng liên quan đến việc thiếu niên một mình một bóng, lặn lội đường xa đến Kiếm Khí trường thành, vì người con gái mình yêu mà đưa kiếm.

Thậm chí, việc Trần Bình An có liên quan đến vị tiền bối kia, cũng không hề liên quan.

Năm đó, Trần Thanh Đô nhìn thiếu niên vốn có tư chất địa tiên, lại bị cắt đứt con đường trường sinh, nhất là khi nhìn ánh mắt thiếu niên ấy, cùng với vẻ hăng hái tiến thủ trên người, khiến Trần Thanh Đô cảm thấy… dở khóc dở cười.

Khác với rất nhiều lão nhân giang hồ, tiền bối trên núi đối đãi với Trần Bình An, Trần Thanh Đô có lẽ là người duy nhất chứng kiến Trần Bình An không hề có dáng vẻ già nua, ngược lại hừng hực khí thế tiến thủ.

Thiếu niên Trần Bình An năm đó, tựa hồ toàn thân đều như đang lặng lẽ vấn ý, hơn nữa là cái loại vẻ mặt hưng phấn hỏi ý thiên địa.

Ta có phải thật sự có thể trở thành đại kiếm tiên, ta có thể làm cho người con gái ta thích, thích ta hơn nữa luôn luôn thích ta, tương lai của ta có thể hay không bảo hộ được người con gái ta thích, ta phải không là nhất định sẽ không khiến những người khác thất vọng, ta nhất định có thể làm được những điều này, đúng hay không?!

Trần Thanh Đô cảm thấy như vậy, rất tốt.

Bảo sao lão tú tài kia trước khi rời đi, cứ mặt dày mày dạn truy vấn y, Trần Thanh Đô: “Đệ tử bế quan này của ta, tốt hay không? Ngưỡng mộ không? Rất tốt rồi, rất ngưỡng mộ đúng hay không? Ôi, đáng tiếc ngưỡng mộ không được a. Ta mà là Trần lão ca ngươi a, sớm đã cho ta một quyền vào mặt rồi, bằng không khó tiêu mối ghen ghét trong lòng!”

Quay lại truyện Kiếm Lai

Bảng Xếp Hạng

Chương 599 : Hỏi quyền lúc trước liền hiểm trở

Kiếm Lai - Tháng 3 3, 2025

Chương 598 : Có người muốn hỏi quyền Trần Bình An

Kiếm Lai - Tháng 3 3, 2025

Chương 597 : Kiếm Khí trường thành đỉnh cao mười kiếm tiên

Kiếm Lai - Tháng 3 3, 2025