Chương 648 : Mở trận - Truyen Dich
Kiếm Lai - Cập nhật ngày 8 Tháng 2, 2025
Trên màn trời mây mênh mông nơi Kiếm Khí trường thành, vị đạo gia thánh nhân kia đứng dậy, hướng người vừa tới cung kính hành lễ, chắp tay nói: “Hiếm thấy, hiếm thấy.”
Trần Thanh Đô cười đáp: “Đứng cao nhìn xa, so với căn nhà tranh nhỏ bé của ta, phong cảnh quả nhiên tuyệt vời hơn nhiều.”
Sau vài câu khách sáo, không khí bỗng trở nên im ắng.
Vị lão đại kiếm tiên hiếm khi giá lâm biển mây này, chỉ lặng lẽ hướng về phía nam, nơi chiến trường đang vang dội tiếng động lớn.
Vị lão thần tiên đạo môn kia đột nhiên hỏi: “Vì sao vị ẩn quan trẻ tuổi kia, dường như có chút thành kiến với bần đạo?”
Trần Thanh Đô đáp: “Hắn đối với toàn bộ đạo gia đều có chút ý kiến, không riêng gì nhằm vào ngài. Kỳ thực hắn cũng biết như vậy không ổn, chỉ là nhất thời khó mà thay đổi.”
Luôn có những kẻ kỳ lạ như vậy, đối với lời nói của bản thân thì dễ dàng bỏ qua, nhưng đối với một vài lời nói, hành động của người bên cạnh, lại ghi nhớ thật lâu, khó lòng tiêu tan.
Lão đại kiếm tiên đã gặp không ít người như vậy. Xa không nói, gần đây có Tả Hữu, đương nhiên còn có cả Bàng Nguyên Tể.
Đạo gia thánh nhân giơ tay áo, bắt đầu bấm đốt ngón tay xem bói. Đạo nhân vốn không muốn làm việc này một cách bí mật, nhưng nếu lão đại kiếm tiên đã ở trước mặt, liền không còn câu nệ. Sau một lát bấm đốt ngón tay tính toán, đạo nhân nói: “Không ngờ còn có một mối ân oán lớn quấn thân như vậy, trách sao, trách sao.”
Vị đạo gia thánh nhân này là người xa rời hồng trần nhất ở tòa Kiếm Khí trường thành, chân chính làm được thanh tịnh tu vi. Đừng nói đến sự vụ của Kiếm Khí trường thành, ngay cả chuyện thịnh suy của đạo môn, ngài cũng không hề quan tâm.
Không ai tới đây tìm ngài, ngài cũng không chủ động tìm ai.
Vị lão thần tiên chịu trách nhiệm thay đạo môn trấn thủ Kiếm Khí trường thành này, là cao nhân đắc đạo thuộc nhất mạch đại đệ tử của Đạo Tổ. Nếu trở về Bạch Ngọc Kinh của Thanh Minh thiên hạ, trong năm tòa thành mười hai lầu, một tòa lầu cực cao kia, chính là động phủ tiên gia, nơi tu đạo của ngài.
Trần Thanh Đô nói: “Bấy nhiêu năm qua, làm uổng phí thời gian của ngài, khó mà tinh tiến hơn, khổ cho ngài rồi.”
Đạo nhân vội vàng chắp tay: “Không dám, không dám.”
Trần Thanh Đô bất đắc dĩ nói: “Nếu tiểu tử kia gặp ngài, có lẽ hai người lại rất hợp nhau.”
Đạo nhân lại bấm đốt ngón tay tính toán, lắc đầu nói: “Chưa hẳn, chưa hẳn.”
Trần Thanh Đô không muốn nói thêm nữa, đã đến rồi lại đi ngay, thì không hay lắm, đành đứng yên tại chỗ, quan sát chiến trường phía nam.
Đạo nhân đột nhiên “ồ” lên một tiếng: “Vị ẩn quan trẻ tuổi của chúng ta, vậy mà lại có chút liên hệ với Tôn đạo trưởng của Huyền Đô quan?”
Huyền Đô quan quan chủ, Tôn Hoài Trung, sớm đã kiếm thuật thông thần.
Lại được tôn vinh là người kiên cố thứ năm của Thanh Minh thiên hạ.
Đạo nhân cảm thán: “Càng không ngờ Tôn đạo trưởng kia, vậy mà lại rời khỏi thiên hạ của mình, đi một chuyến tới Hạo Nhiên thiên hạ.”
Không tính thì thôi, đã tính thì mười, trăm, ngàn, gần như là ý trời.
Trần Thanh Đô cười nói: “Đạo môn kiếm tiên nhất mạch kia, vẫn có chút bản lĩnh. Vị Tôn đạo trưởng kia, làm người cũng có chút thú vị.”
Chỉ cần là chuyện liên quan đến kiếm, được lão đại kiếm tiên nói một câu “có chút bản lĩnh”, thì tự nhiên là rất có bản lĩnh rồi.
Bằng không thì Trần Thanh Đô há có thể ăn no rỗi việc, cách dăm ba phút lại bắt Tả Hữu một người mà nói kiếm thuật của ngươi chưa đủ cao? Tả Hữu chỉ nói riêng về kiếm thuật, kỳ thật sớm đã hoàn toàn xứng đáng là đệ nhất thiên hạ ở Hạo Nhiên.
Bốn thanh kiếm tiên, từ sớm đã đại biểu cho bốn mạch “học thuyết nổi tiếng” của kiếm đạo trong thiên hạ.
Long Hổ Sơn Thiên Sư phủ có một thanh, vị độc giả đắc ý nhất của Trung Thổ thần châu kia có một thanh, Đạo lão nhị sở hữu một thanh, thêm nữa Hạo Nhiên thiên hạ vẫn luôn tuyên bố với bên ngoài, một trong chín tòa hùng trấn lâu là Trấn kiếm lâu, trấn áp thanh kiếm cuối cùng.
Trên thực tế, thanh kiếm tiên của vị độc giả ở Trung Thổ thần châu kia, vốn nên thuộc về nhất mạch kiếm tiên của đạo môn, về tình về lý, đều nên được cung phụng tại tổ sư đường của Huyền Đô quan, chỉ là việc này liên lụy đến một nguồn gốc mạch lạc cực kỳ phức tạp, thêm vào đó Tôn Hoài Trung của Huyền Đô quan lại là loại người tu đạo hiệp khí càng hơn tiên khí, thủy chung không muốn cậy thế đem kiếm thu hồi về Thanh Minh thiên hạ Huyền Đô quan.
Lúc này mới có hành động vĩ đại sau này của vị độc giả kia, một kiếm phá vỡ Hoàng Hà động thiên, lại có câu nói truyền khắp thiên hạ: “Bạch dã thi vô địch, nhân gian tối đắc ý”.
Đạo nhân cảm khái nói: “Bỗng nhiên nhớ tới Huyền Đô quan kia, khi hoa đào nở, nếu có thêm tiếng chim hoàng oanh, càng động lòng người, mắt không dám động, tâm hồn động.”
Trần Thanh Đô cười nói: “Không phải là ‘Cực đẹp cực đẹp’ sao?”
Đạo nhân lắc đầu nói: “Như vậy liền tục.”
————
Ba gian mặt tiền của quán rượu bên kia, sinh ý quạnh quẽ, kỳ thật không riêng gì cửa hàng này, tất cả quán rượu tửu quán ở bên cạnh nội thành, phần lớn đều như thế.
Người già phụ nữ và trẻ em, hoặc là những nam tử đã hủy bổn mạng phi kiếm, không còn được coi là kiếm tu, mới có thể ở lại trong thành, huống chi chiến sự ở bên kia đầu tường vô cùng thê thảm, ít có người ở thời điểm này tiêu tiền uống rượu.
Hai tiểu nhị đồng lứa tuổi của cửa hàng, thiếu niên Khâu Lũng, cùng thiếu nữ Lưu Nga, đều có chút kỳ quái, bởi vì đồng hành nhỏ tuổi nhất trong cửa hàng, đứa nhỏ Đào Bản, lúc trước đã cùng Phùng Khang Nhạc một đường chạy vội tới đây, xì xào bàn tán một phen, rồi cùng nhau chạy đi xa, đợi đến lúc trở lại, hai đứa nhỏ đã mặt mũi bầm dập, toàn thân bụi đất, ngồi xuống, Phùng Khang Nhạc sai cha mình làm hai bát mì dương xuân lớn, cùng Đào Bản hai người liền ăn hết sạch, vóc dáng quá nhỏ, hai chân cách mặt đất, hai đứa nhỏ còn phải thẳng lưng nằm sấp trên bàn ăn mì, không có rau ngâm, bởi vì Đào Bản nói không mua rượu liền không có rau ngâm, đó là quy củ của cửa hàng.
Lưu Nga ngồi vào bên cạnh bàn, cười hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Phùng Khang Nhạc rầu rĩ không vui, vùi đầu ăn mì.
Đào Bản tức giận nói: “Một đám tên khốn khiếp mắng Nhị chưởng quỹ của chúng ta không có lương tâm, không phải là người tốt, dù sao nói rất nhiều lời khó nghe, cần ăn đòn không phải sao? Ta và Vui Khỏe liền đánh bọn hắn một trận.”
Thiếu nữ trêu ghẹo nói: “Rốt cuộc là ai đánh ai?”
Phùng Khang Nhạc cười nhạo nói: “Bọn hắn nhiều người hơn, chỉ có hai chúng ta làm sao đánh lại, hảo hán đi giang hồ, song quyền nan địch tứ thủ, trong sách đều nói như vậy, ngươi cái này cũng không hiểu sao?”
Đào Bản càng nói càng tức giận: “Đáng giận nhất là, những kẻ trốn bên cạnh xem cuộc vui kia, từng người một nghe xong nhiều chuyện xưa không thu tiền của Nhị chưởng quỹ như vậy, lại không biết giúp chúng ta ra tay. Người này, càng không có lương tâm.”
Lưu Nga nhịn cười, “Ta đi lấy hai quả trứng gà, các ngươi tự cầm lấy mà chườm tan máu bầm.”
Đào Bản gật gật đầu, “Vui Khỏe, lại sai cha ngươi làm hai bát mì dương xuân, chúng ta vừa vặn mỗi người một bát mì dương xuân, thêm cái trứng tươi, thơm lắm.”
Phùng Khang Nhạc ghé đầu qua, nhỏ giọng nói: “Đừng đừng đừng, chúng ta bị thương, làm chậm trễ công việc, để Nhị chưởng quỹ nhìn thấy mới tốt nhất.”
Đào Bản hỏi: “Làm gì vậy? Nhị chưởng quỹ keo kiệt như vậy, cũng sẽ không cho ngươi tiền.”
Phùng Khang Nhạc cười hắc hắc, “Ta lại được nghe thêm một câu chuyện chứ sao.”
Đào Bản khinh thường nói: “Sau đó lại kể cho tiểu nha đầu kia nghe ư? Ngươi a, còn trẻ người non dạ, không biết đâu, mấy cô nương xinh đẹp này, tinh ranh lắm, quan trọng là trong nhà có tiền hay không thôi.”
Phùng Khang Nhạc cười đáp: “Nhà ta hôm nay có tiền.”
Đào Bản im lặng ăn mì Dương Xuân.
Phùng Khang Nhạc gãi đầu, khẽ nói: “Đào Bản, sau này nếu ngươi thiếu tiền tiêu, nhớ kỹ nhất định phải tìm ta mượn trước nhé. Ta có cái bình đất, trong đó toàn là tiền đồng, hôm nay nặng lắm, ta sắp xách không nổi rồi! Chẳng qua đó đều là tiền cưới vợ của ta, đợi khi nào ta lấy vợ, nhớ trả lại ta đó.”
Phùng Khang Nhạc chuyện gì cũng kể cho Đào Bản nghe, có lần còn hàn huyên về nỗi ủy khuất của mình. Nửa đêm tỉnh dậy đi ngoài, kết quả mơ mơ màng màng ngồi ngay cạnh cái chổi ở cửa ngủ mất, ngủ say như chết. Cha mẹ tìm hắn hơn nửa đêm, mãi mới tìm được, mẫu thân liền đánh cho bờ mông nở hoa, gào khóc thảm thiết. Chỉ là Đào Bản nghe xong chuyện này, liền cúi đầu, vậy mà khóc nấc lên. Sau này Phùng Khang Nhạc mới biết, tổ tiên Đào Bản, đến đời cha mẹ hắn, đều là lao dịch khổ sai ở phường may mặc, Đào Bản quanh năm suốt tháng chẳng được gặp mặt cha mẹ.
Đào Bản đột nhiên cười nói: “Kỳ thật ta cũng rất ưng tiểu nha đầu kia.”
Phùng Khang Nhạc trợn mắt há mồm.
Đào Bản cười ha hả: “Trêu ngươi thôi, cô nương ấy mà, có gì mà thích.”
Phùng Khang Nhạc cũng cười theo.
Thiếu niên Khâu Lũng cầm hai quả trứng gà tới, cười nói: “Nhớ ghi vào sổ ta.”
Đào Bản học theo Nhị chưởng quỹ giơ ngón tay cái lên: “Hào phóng.”
Phùng Khang Nhạc gật đầu nói: “Ta với Nhị chưởng quỹ là bạn thân, tình cảm rất tốt, về sẽ nhờ hắn làm mối, đem Lưu Nga gả cho ngươi.”
Thiếu niên không nói được gì.
Thiếu nữ đỏ bừng cả mặt, khuôn mặt xấu hổ như hoa đào ửng đỏ.
—
Ẩn Quan nhất mạch, hành cung nghỉ mát vốn luôn trống không, hôm nay lại có thêm hơn mười người.
Ngoại trừ một bà lão tóc trắng xóa, đều là trẻ con, nhỏ thì bốn năm tuổi, lớn nhất cũng chỉ bảy tám tuổi, nam nữ có đủ, xuất thân khác nhau một trời một vực. Có kẻ là công tử nhà hào phú ở phố Thái Tượng, phố Ngọc Hốt, ăn ngon mặc đẹp, cũng có đứa trẻ con nhà nghèo khó ở phố phường ngõ hẻm, lăn lộn kiếm sống.
Bà lão nói: “Các ngươi đều là phôi thai võ phu. Trước kia ở Kiếm Khí Trường Thành của chúng ta, cũng có một vài tông sư võ học, chỉ là phần lớn mệnh không dài, khó sống quá trăm tuổi. Võ đạo một đường, dựa vào thiên phú, càng về sau càng cần cù, bởi vậy sống ngắn, cảnh giới tự nhiên cũng khó mà cao được. Ta coi như là kẻ may mắn, các ngươi có biết ta là ai không?”
Một đứa trẻ xuất thân từ phố Thái Tượng, tuổi còn nhỏ, gan lại lớn, giọng trẻ con non nớt nói: “Ninh phủ Bạch ma ma, nắm đấm rất cứng, một lão bà nương.”
“Đúng, ta là Bạch Luyện Sương, xuất thân từ Ninh phủ, là nữ tử võ phu, quyền pháp cũng tạm được.” Bà lão cười gật đầu, một cước đá vào bụng đứa bé, khiến nó bay ra ngoài, ngã xuống đất, lăn lộn một hồi, cuối cùng cả người co quắp lại, đau đến mức nước mắt nước mũi tèm lem.
Bà lão lại hỏi: “Biết tại sao lại tập hợp các ngươi ở đây không?”
Một tiểu cô nương xuất thân từ phố Ngọc Hốt, sắc mặt trắng bệch, run giọng nói: “Bạch ma ma, ta muốn trở thành kiếm tu, không muốn học võ, luyện võ không có tiền đồ.”
Bà lão vuốt đầu tiểu cô nương, khẽ ấn một cái, khiến cô bé ngồi bệt xuống đất. Bà lão liếc nhìn đứa trẻ yếu ớt nằm trên đất, thoáng suy nghĩ, chỉ có thể nói căn cốt cũng tạm được, mỉm cười nói: “Có muốn trở thành kiếm tu, với có thể trở thành kiếm tu hay không, là hai chuyện khác nhau. Trước kia ta cũng có suy nghĩ giống ngươi, chỉ là không trở thành kiếm tu được, cũng là chuyện bất khả kháng, không cưỡng cầu được.”
Tiểu cô nương vừa định mở miệng, bà lão đã mỉm cười: “Chớ vội, một tháng sau, kẻ muốn học võ chưa chắc đã được ở lại, người không muốn học, nói không chừng lại được lưu.
Bà lão quay đầu nhìn đám trẻ nhỏ, vẻ mặt tuy khép nép nhưng ánh mắt lại tràn đầy nhiệt huyết, rồi nói: “Tư chất tập võ so với học kiếm thì không quan trọng bằng, nhưng đó là tương đối mà nói. Có điều, có được hay không, các ngươi phải nếm trải khổ cực mới biết được, phải không?”
Đám trẻ nhỏ đồng loạt gật đầu.
Bà lão tiếp lời: “Trước hết hãy cùng ta học hai đường quyền. Quyền không cọc, phòng không trụ, tuyệt đối không được. Ta sẽ dạy các ngươi vừa đứng tấn vừa đi tấn, nhập môn thì dễ, nhưng thuần thục thì không đơn giản. Luyện quyền nghìn chiêu, quen thuộc làm đầu.”
Sau khi chỉ dạy cho tám đứa trẻ cách lập tấn và tẩu tấn, bà lão chậm rãi bước đi, quan sát những đứa trẻ đang loạng choạng, xiêu vẹo tập tấn, bà từ tốn nói: “Quyền cúi chào lượt, thân pháp tự nhiên. Lời này, tin cũng đừng tin, muốn tin là trong cái này đạo lý, quyền muốn nhiều luyện, không tin chính là ngàn lần quyền có thể được tự nhiên. Cho dù ngươi có căn cốt, tư chất, tính tình đều tốt, là thiên tài võ đạo, thì xuất ra một nghìn quyền, cũng khó mà để quyền ý nhập thân.”
Một đứa trẻ vừa ngã lăn trên đất ngồi bệt xuống, quả là một kẻ ngang bướng, nghiến răng nghiến lợi nói: “Vậy Tào Từ, thiên tài võ phu ở Trung Thổ Thần Châu thì sao? Cùng một chiêu quyền pháp, hắn có cần luyện tới một nghìn lần không?! Chắc chắn là không!”
Bà lão không hề tức giận, nhìn đứa trẻ đó, mỉm cười: “Hạo Nhiên thiên hạ võ học long trọng, thuần túy võ phu, có thể không nói đạo lý, thực sự chú ý một cái ‘chưa từng học nghệ, trước học lễ; chưa từng tập võ, trước luyện đức’.”
Đứa nhỏ khoanh tay trước ngực, cười lạnh: “Ta đang nói chuyện quyền pháp với ngươi, ngươi lại giảng đạo lý? Bạch lão ma ma, ta thấy quyền pháp của ngươi, kỳ thật chưa chắc đã cao siêu gì.”
Bà lão càng thêm hòa ái, vượt qua hàng người, nơi đã có vài đứa trẻ bắt đầu đứng được, tuy dáng vẻ còn lay động, “Tâm chính thì quyền chính, tâm tà thì quyền tà. Cho nên dạy quyền chính là dạy người.”
Đứa trẻ kia thấy bà lão càng cười tươi, trong lòng biết không ổn, lanh trí khẽ động, lớn tiếng nói: “Ngươi là một lão bà nương, học quyền với ngươi, chi bằng ta học với Nhị chưởng quỹ, hắn mới là cao thủ, ta từng thấy hắn xuất thủ! Tuy rằng trước kia thua Tào Từ ba trận, nhưng sau đó chẳng phải đã thắng Úc Quyến Phu ba trận sao?”
Bà lão cười ha ha: “Nhóc con lanh lợi đấy, được rồi, đứng dậy đi, cùng những người khác lập tấn, đứng cho vững, có thể bớt bị đánh. Lục bộ tẩu tấn vừa rồi ta dạy các ngươi, chính là do Trần tiên sinh truyền lại đấy.”
Đứa trẻ kia đứng dậy, xoa xoa bụng, nhe răng nhếch miệng, đau thật đấy.
Bà lão mỉm cười, đứa nhỏ này đau, là đau thật, chỉ là đau ngoài da, hơn nữa sẽ qua nhanh thôi.
Đứa nhỏ lẩm bẩm: “Nhà có trảo, đem lương thực, không ăn một chuyến này.”
Bà lão liếc mắt nhìn hắn.
Đứa nhỏ lập tức kêu lên: “Ta học, ta học là được chứ gì.”
Bà lão trong lòng có chút bất đắc dĩ.
Giao tiếp với trẻ con, quả thật vẫn là cô gia nhà mình thành thạo hơn.
Kỳ thật ngay cả việc dạy quyền này, cũng không phải sở trường của bà.
Dù Bạch Luyện Sương đã từng là vị võ phu thập cảnh duy nhất của Kiếm Khí Trường Thành.
Ngay cả khi ở Ninh phủ uy quyền cho cô gia, chính bà lão cũng thấy áy náy, thực sự là không nỡ xuống tay, không ra trọng quyền.
Chỉ là cô gia nhà mình nói, hạt giống võ phu của Kiếm Khí Trường Thành, ở Kiếm Khí Trường Thành không được coi trọng, tương lai sẽ ra sao, đã nói không cho phép rồi. Lui một vạn bước mà nói, có một nghề tinh thông bên người, chung quy vẫn là chuyện tốt.
—-
Trần Bình An tìm một khu vực yên tĩnh, trong nháy mắt thay đổi dung mạo, hóa thành một thiếu niên với khuôn mặt kỳ nhân.
Hắn lén lấy từ vật chỉ xích ra một thanh trường kiếm mượn từ kiếm phường, rồi đem thanh trường kiếm gãy sau lưng thu vào vật chỉ xích, sau này còn phải trả lại cho Bàng Nguyên Tể.
Lần nữa ngự kiếm, khí tức toàn thân cũng biến đổi trong nháy mắt, từ một lão giả tuổi xế chiều nặng nề tang thương, trở thành một thiếu niên lang hừng hực khí thế, dung mạo tuấn tú, ánh mắt trong trẻo.
Đại luyện phi kiếm Mùng Một, Mười Lăm, Hận Kiếm sơn mô phỏng kiếm Tùng Châm, Khái Lôi, nếu không có tình huống khẩn cấp, nhất định không xuất ra.
Tất cả tiên binh phẩm trật bội kiếm “Kiếm Tiên” cùng pháp bào Kim Lễ, đều đã giao cho Ninh Diêu.
Vì vậy, Trần Bình An ngự kiếm bay xa, hơn nữa tế ra một hai thanh phi kiếm bổn mạng “Trướng Bộ”, lấy thân phận một kiếm tu chân chính, dấn thân vào chiến trường, đây vốn là một loại ngụy trang tốt nhất.
Còn mấy tấm da mặt do Chu Liễm chế tạo, lại là thứ yếu.
Dù sao kỹ nhiều không áp thân, càng nhiều càng tốt.
Trần Bình An tâm ý khẽ động, ngự kiếm nhanh chóng bay lên cao, quan sát tình thế chiến trường, rồi rất nhanh lại sà xuống, ngự kiếm sát mặt đất.
Trên chiến trường, mấy nghìn vị kiếm tu ào ạt xông trận về phía nam, không ngừng đẩy lùi đại quân Yêu tộc về phương nam.
Nơi chiến sự thảm khốc nhất, vẫn là một đường sông dài màu vàng kia, càng về phía nam, đại quân Yêu tộc chen chúc xông tới các kiếm tiên trấn giữ sông dài. Thường khi kiếm tiên vừa xuất kiếm xong, đại quân Yêu tộc liền có thể trong nháy mắt chồng chất thành một tòa núi nghiêng, đè ép đạo vô hình bình chướng của tiểu thiên địa sông dài. Từng đợt sóng màu vàng bị tầng tầng lớp lớp đầu sóng kích động dựng lên, vỗ vào bờ, máu tươi văng khắp nơi. Sóng lớn vừa đi qua trở lại, liền để lại vô số hài cốt chất chồng, bạch cốt lại bị Yêu tộc phía sau bao phủ, tầng tầng lớp lớp, không ngừng ăn mòn bờ nam sông dài, nơi có con đê bằng văn tự.
Kiếm tiên chỉ có thể thoáng thu kiếm vài phần, xuất kiếm quét sạch chiến trường gần trước mắt, tránh cho những bạch cốt huyết nhục kia, chồng chất quá nhiều tại chỗ, không ngừng ăn mòn sông dài màu vàng.
Từng con chữ tiểu triện màu vàng như chữ thánh hiền, cùng với những đóa hoa sen màu vàng chập chờn sinh trưởng giữa sông dài, không giây phút nào ngừng biến mất. Chỉ là nhờ tam giáo thánh nhân không ngừng gia trì từ xa, mới khiến cho tiểu thiên địa này không tiêu tán quá nhanh.
Ở nơi chiến trường đó, đã xuất hiện mấy vị đại yêu tự mình phá trận.
Càng có những tu sĩ Yêu tộc sở hữu bổn mạng thần thông chuyển núi, tỷ nước, không ngừng nện xuống ngọn núi lên sông dài màu vàng và đỉnh đầu các kiếm tiên, hoặc là đánh xuống từng trận mưa to gió lớn âm khí, dơ bẩn nặng nề.
Có đại yêu trực tiếp thi triển thuật pháp, làm vỡ mặt đất, oanh tạc mặt đất, hoặc là khống chế Yêu tộc có thân hình quái vật khổng lồ bẩm sinh, chui từ dưới đất lên xâm nhập lòng đất, ầm ầm lật tay, xé rách mặt đất. Chọi cứng lấy một kiếm phách trảm của kiếm tiên, cũng muốn biến con sông dài màu vàng không thể phá vỡ kia, thành một dòng sông lơ lửng trên không, không có đất có thể nương theo, có thể khiến cho đại quân Yêu tộc ở chiến trường phía nam, nhanh chóng nối liền với đại quân ở chiến trường phương bắc.
Hai vị thánh nhân ngồi ở hai đầu tường thành, gần như đồng thời thi triển đại thần thông, chẳng những khiến cả dòng sông nước dâng cao, như thác nước đổ xuống, mà còn khiến những gốc rễ của từng cây hoa sen màu vàng đột nhiên rủ xuống, cùng với sông lớn, cắm rễ sâu hơn vào mặt đất. Phía trên hoa sen màu vàng, càng có một dải chữ nhỏ màu vàng dày đặc quấn quanh, nội dung văn tự, đều là những vần thơ ca ngợi hoa sen của các văn hào, thi nhân trên thế gian.
Trong đó, ở gần một vị nữ tử kiếm tiên dưới chân, giữa sông dài, một cây hoa sen càng lớn mà lại càng đẹp, cao tới hơn trăm trượng, hương thơm thanh khiết bay xa, ngưng tụ ra từng sợi linh khí màu vàng nhàn nhạt, cuối cùng lại tụ lại thành từng giọt nước, lăn xuống trên lá sen, âm thanh leng keng rung động.
Một dải chữ màu vàng như chim non nép mình, như bóng cây lay động, khoan thai đáng yêu.
“Thuỷ bộ thảo mộc chi hoa, khả ái giả thậm phiên.” (Hoa cỏ thủy bộ, kẻ đáng yêu rất nhiều.)
“Hương viễn ích thanh, đình đình tịnh thực. Xuất ứ nê nhi bất nhiễm.” (Hương càng xa càng thanh khiết, đứng thẳng tắp sạch sẽ. Ra khỏi bùn mà không nhiễm.)
Nữ tử kiếm tiên thân hình đáp xuống trên lá sen không ngừng lan rộng sinh trưởng, đứng giữa hoa sen màu vàng, thiên địa thêm vài phần thanh minh, linh khí dạt dào.
Sau đó, mỗi lần nữ tử xuất kiếm, lại càng thêm phiêu dật tự tại.
Vào giờ khắc này, nữ tử kiếm tiên vốn đã sở hữu dung mạo cực đẹp, lại càng thêm tuyệt sắc.
Nam tử kiếm tiên sánh vai cùng nàng, xuất kiếm đối địch tàn nhẫn đến cực điểm, mỗi một kiếm không hề ngưng trệ, đồng thời dùng tiếng lòng truyền âm hỏi nàng: “Thật không nguyện ý làm em dâu của ta sao?”
Nữ tử kiếm tiên Chu Rừng lạnh nhạt đáp: “Mễ Dụ kia chỉ là một kẻ hữu danh vô thực, lại còn thích nói những lời văn vẻ sáo rỗng mà ta nghe không hiểu, cực kỳ phiền chán.”
Mễ Hỗ trầm mặc một lát, lại hỏi: “Vậy ta thì thế nào?”
Chu Rừng cũng trầm mặc một lát, rồi mới trả lời: “Quá xấu.”
Mễ Hỗ, kẻ vừa trở thành đại kiếm tiên không lâu, chẳng những không hề tức giận, ngược lại cất tiếng cười to, rồi mới tung ra một kiếm, phong thái trác tuyệt vô ngần.
Thời khắc sinh tử, càng có thể nhìn rõ phong lưu khoáng đạt của bậc kiếm tiên.
Trần Bình An một đường ngự kiếm cực nhanh, thẳng đến một chiến trường phía nam, tìm kiếm đám kiếm tu đục trận xuôi nam nhanh nhất kia.
Có Điệp Chướng và Đổng Than Đen chống kiếm mở đường, muốn chậm lại cũng rất khó.
Đại quân Yêu tộc cũng từ bỏ ý định vùi đầu xông về phía trước, nếu có thể thành công chém giết những kiếm tu rời thành tác chiến kia, công lao còn lớn hơn so với việc trèo lên đầu tường.
Huống chi, một khi đến gần tường thành, kiếm tu trấn giữ xuất kiếm, chỉ càng thêm sắc bén ác liệt, chết nhanh mà thôi. Vây giết săn bắn đám kiếm tu đang ở giữa sa trường, ít nhất còn có thể sống lâu thêm một lát.
Vì vậy, ở phía nam Kiếm Khí trường thành, phía bắc con sông dài màu vàng, trên chiến trường rộng lớn, bất tri bất giác đã hình thành từng vòng vây lớn nhỏ không đều.
Hoặc gần hoặc xa, trông thấy không ít người quen.
Kiếm tiên Đào Văn ở nơi xa nhất nơi tuyến đầu chiến trường, cùng với những kiếm tiên khác, gắt gao bảo vệ con sông dài màu vàng kia.
Gần hơn một chút, ngoài Phổ Du, Nhâm Nghị đã gặp trước đó, còn có vị kiếm sư Nguyên Anh cảnh bảo vệ trận pháp Diệp Chấn Xuân, cùng với từng vị khách quen trong quán rượu, từng uống qua rất nhiều rượu của Trúc Hải động thiên, nếm qua rất nhiều bát mì dương xuân, cùng không ít những kẻ thua sạch tiền, những con bạc nghiện ngập.
Trên đường đi tìm Ninh Diêu bọn họ, Trần Bình An chỉ có thể tận lực cứu giúp vài nhóm kiếm tu đang gặp nguy hiểm, để bọn họ có thể tạm thời rời khỏi vòng vây.
Theo quy củ của Ẩn Quan nhất mạch, việc xuôi nam đục trận, xoắn giết Yêu tộc, kiếm tu bất đồng cảnh giới, sẽ có khoảng cách đẩy tới khác nhau, đến khoảng cách đó, hoặc là chém giết đủ số lượng Yêu tộc tương ứng, thì đều có thể tự mình rút lui về phía bắc, trở về phía chân tường Kiếm Khí trường thành tu chỉnh, nếu có dư lực, có thể tiếp tục xuôi nam, nếu hao tổn nghiêm trọng, vậy trực tiếp trèo lên đầu tường, thay thế cho một nhóm kiếm tu đang nghỉ ngơi dưỡng sức, đi ra chiến trường, tuyệt đối không thể tham công liều lĩnh, cũng không thể nghĩ đến việc lấy mạng đổi mạng với Yêu tộc.
Cùng một chiến tuyến, trên thành và dưới thành, hai tốp kiếm tu, vừa lui vừa tiến, người trước cần phải quyết đoán, bằng không sẽ hoàn toàn đan xen, một khi kiếm tu dưới thành ham chiến không lui, tử thương vô cùng nghiêm trọng, cận kề cái chết không rút, người sau cũng chỉ có thể sớm rời thành, bổ sung lỗ hổng, lâu dần, toàn bộ chiến tuyến nào đó theo hướng nam bắc, sẽ triệt để thối nát không chịu nổi, biến thành một cục diện rối rắm cần thêm kiếm tu đi thu thập.
Cuối cùng, Ẩn Quan nhất mạch, vẫn là hy vọng kiếm tu có thể sống sót, tiếp tục xuất kiếm, kể từ đó, mới có thể cứu sống được càng nhiều người.
Chỉ có điều, một trận chiến tranh, lại đã định trước sẽ luôn có người chết, hết người này đến người khác.
Sinh ly tử biệt, ở nơi chiến trường, tựa như một đôi hàng xóm đối diện cửa nhà nhau.
Đại quân Yêu tộc bị chặn đường lui, nhất định phải chém giết đến không còn, Kiếm Khí trường thành thì phải chém giết đám kiếm tu ngũ cảnh, đồng thời tận lực giảm bớt tổn thất trong chiến đấu.
Man Hoang thiên hạ hôm nay, đại quân từ phương bắc chiến trường ùn ùn kéo về, liên tục không ngừng. Kiếm Khí trường thành, mỗi một kiếm tu ngã xuống, là một phần chiến lực hao tổn. Đó là tính toán trên sổ sách lạnh lùng, còn lòng người, biết tính sao đây?
Trên chiến trường hai bên ta địch chém giết lẫn nhau, đám kiếm tu xuất thành gần sông Hoàng Hà nhất, thế như chẻ tre, bỗng đồng loạt dừng bước, không xông lên trước nữa.
Điệp Chướng dù đang chém giết hăng say, cũng thu kiếm về, lùi lại hơn mười trượng. Nàng hai tay nắm đại kiếm Trấn Nhạc, hơi xoay người, chống mũi kiếm xuống đất, đứng ngang hàng cùng Đổng Họa Phù.
Hai thanh phi kiếm bổn mạng của họ vẫn liên tục giết địch.
Lý do rất đơn giản, bọn họ phá trận quá nhanh, hai bên trước sau đều là Yêu tộc.
Phía sau chiến trường, Ninh Diêu lưng đeo hộp kiếm, mặc pháp bào kim lễ, trong hộp đựng thanh kiếm tiên kia, tay chỉ cầm một kiếm.
Hai bên trái phải Ninh Diêu ngoài hai mươi trượng, là Trần Tam Thu và Yến Trác.
Phạm Đại Triệt đứng ở phía sau nữa.
Đáng lẽ đám kiếm tu này phải tiến lên thêm trăm năm mươi dặm, mới bắt đầu rút lui, chặn giết đám cá lọt lưới phía sau.
Nhưng vừa rồi Ninh Diêu nói một câu, hình như không ổn.
Có thể khiến Ninh Diêu cảm thấy tình thế không đúng, Điệp Chướng và Đổng than đen không điên, ắt phải cẩn thận từng li từng tí, trịnh trọng đối đãi.
Trần Tam Thu và Yến Trác thích sai khiến bội kiếm “Kinh Thư” và “Tử Điện” như phi kiếm.
Ngoài phi kiếm bổn mạng, quỹ tích bay lượn của hai thanh bội kiếm cực kỳ quy củ. Trường kiếm Kinh Thư, ở độ cao ngang người, lấy Trần Tam Thu làm trung tâm, vẽ một vòng tròn lớn ngoài hai dặm. Tử Điện của Yến Trác, ở độ cao ngang cổ nam tử, vẽ một vòng tròn khác. Hai thanh trường kiếm không xung đột, hễ có Yêu tộc nào may mắn lọt vào vòng vây, nhờ vận khí hay pháp bảo, hai người không cần quản, giao hết cho Ninh Diêu và Phạm Đại Triệt xử lý, cực kỳ đơn giản trực tiếp.
Còn “chú ý đầu không để ý đít” đại chưởng quỹ Điệp Chướng, cùng “hự hự chém người” Đổng than đen, Trần Tam Thu và Yến Trác chẳng buồn quản phía trước hai vị kia trong hình tròn kiếm trận.
Dù sao nếu có sự cố, Ninh Diêu chủ trì đại cục sẽ ra tay giải quyết.
Trần Tam Thu vốn còn có một thanh vân văn kiếm, đã cho Phạm Đại Triệt mượn.
Những thanh bội kiếm phẩm trật cực cao này, đều là A Lương mượn từ tòa mô phỏng Bạch Ngọc Kinh của Đại Ly vương triều.
Chỉ có thanh hạo nhiên khí, được vị Nho gia quân tử mà Điệp Chướng yêu thích, mang đến Hạo Nhiên thiên hạ.
Ninh Diêu còn nói thêm: “Hẳn là có mai phục, lát nữa ta chặn mấy kẻ cảnh giới cao nhất, các ngươi cứ yên tâm rút lui.”
Lời nói bình thường, ngữ khí hời hợt, nhưng chỉ có Điệp Chướng, cũng là nữ tử, mới nghe ra chút manh mối.
Ninh Diêu giấu chút oán trách nho nhỏ.
Điệp Chướng cũng bất đắc dĩ, ẩn quan nhất mạch tất cả kiếm tu dọn đến hành cung nghỉ mát, trẻ tuổi ẩn quan đã quá lâu không lộ diện ở đầu tường.
Ngay cả Phạm Đại Triệt vất vả lắm mới lên kim đan kiếm tu, cũng không đến uống một bình rượu chúc mừng, phải biết rằng Phạm Đại Triệt muốn báo tin vui đầu tiên, không phải là hảo hữu Trần Tam Thu.
Ninh Diêu đưa mắt quan sát bốn phía, tình thế chiến trường kỳ thực không có gì khác thường, dù sao bốn phương tám hướng đều là đại quân Yêu tộc trùng trùng điệp điệp.
Nàng nhíu mày, vừa định nhắc nhở Phạm Đại Triệt rút lui trước, sau đó để Điệp Chướng và Đổng Họa Phù ở phía trước yểm trợ, phòng ngừa Phạm Đại Triệt bị đại quân vây khốn. Còn bản thân nàng, cùng Trần Tam Thu và Yến Trác sẽ lui về phía bắc sau một chút cũng không sao. Trần Tam Thu có pháp bào và phù cứu mạng bên người, Yến Trác lại càng trời sinh am hiểu tự bảo vệ mình. Hai người bằng hữu này, tốc độ giết địch có lẽ không bằng Điệp Chướng và Đổng than đen, nhưng giữa giết người và tự cứu, lại có thể cân bằng rất tốt.
Chỉ là không đợi Ninh Diêu dùng tâm ngữ, nàng bỗng kinh ngạc phát hiện Phạm Đại Triệt đã ngự kiếm bay lên, không nói hai lời chủ động rút về phía bắc.
Ninh Diêu có chút buồn bực, Phạm Đại Triệt lúc nào lại linh quang đến thế?
Không chỉ như thế, Phạm Đại Triệt còn bị một thiếu niên lang ngự kiếm “lắc lư” tới, liên tục hiểm lại càng hiểm tránh thoát pháp bảo linh khí của đại quân Yêu tộc. Cuối cùng, người nọ một tay kéo lấy bả vai Phạm Đại Triệt, cười hì hì hô “Đi ngươi”, vung tay ném mạnh, một cước đá vào chuôi kiếm vân văn, khiến cho Phạm Đại Triệt cả người lẫn kiếm, thế đi càng nhanh, trong nháy mắt đã bị ném ra ngoài hơn trăm trượng.
Vị kiếm tu Kim Đan Phạm Đại Triệt rời sân có chút chật vật, sau đó ngự kiếm cực nhanh, không chút do dự, bất chấp tất cả, vùi đầu chạy trốn.
Lý do chỉ có hai, tiếng gọi “Đại Triệt a” lâu ngày không gặp, cùng với câu nói ngắn gọn rõ ràng của người đến, “Còn không chạy, định dâng đầu người à?”
Cùng lúc đó, trong lòng tất cả kiếm tu như mặt hồ tĩnh lặng, vang lên một thanh âm quen thuộc, lời nói cực nhanh, “Theo thứ tự lui lại, ta và Ninh Diêu yểm trợ, Trần Tam Thu và Yến Trác phối hợp tác chiến ở trung tâm, Điệp Chướng, Đổng than đen phụ trách đi theo sau lưng Phạm Đại Triệt mở đường. Ba phương chúng ta, kéo ra khoảng cách hơn trăm trượng là được, không thể quá dài, không được quá ngắn. Đối thủ phục binh rất nhiều, ta tạm thời chỉ phát hiện hai nơi, Điệp Chướng giờ phút này ở phía đông bắc, ngoài ba mươi trượng, Phạm Đại Triệt ở phía tây nam, khoảng một trăm hai mươi trượng, từng người lưu tâm. Đối thủ đều là kiếm tu Kim Đan khởi bước, Nguyên Anh khả năng lớn nhất, nói không chừng còn có kiếm tiên Ngọc Phác cảnh, đều phải cẩn thận.”
“Thực tế cẩn thận đối thủ kiếm tu tiên phong nhắm vào Đại Triệt, bày ra một trận vây điểm đánh viện binh. Đại Triệt a, quỹ tích ngự kiếm, phiền ngươi hoa mỹ một chút, thẳng tắp không lạnh, đối phương phi kiếm vừa lơ lửng, ngươi định đâm đầu vào à?”
“Tam Thu, Yến mập, tùy thời chuẩn bị vận dụng pháp bảo ẩn giấu bên người. Đối phương lần này phục giết các ngươi, nhất định phải có, tử sĩ đều là Yêu tộc kiếm tu, tuyệt đối sẽ không để chúng ta dễ dàng rút lui, nhớ kỹ đồng thời bảo vệ Phạm Đại Triệt.”
Trước sau như một, nói liên miên cằn nhằn, lề mề.
Trần Bình An chỉ có thể lấy tốc độ nhanh nhất bài binh bố trận, càng nhiều suy đoán, không cần nói nhiều.
Tất nhiên sẽ có hai đến ba vị Nguyên Anh kiếm tu tử sĩ, che giấu vô cùng tốt, tùy thời mà động. Nói không chừng còn có kiếm tiên Ngọc Phác cảnh của Yêu tộc, ẩn núp càng sâu, học kiếm tiên Liệt Kích kia, có thể hoàn toàn không để ý tính mạng, chỉ cầu đưa ra một kiếm.
Lý do lại đơn giản, trong đám kiếm tu này, ngoại trừ Phạm Đại Triệt mới tấn thân Kim Đan, những người còn lại đều thuộc nhóm Man Hoang thiên hạ tất phải chết.
Ninh Diêu. Trần Tam Thu, Đổng Họa Phù, Điệp Chướng, Yến Trác.
Đều là những người nổi bật trong đại niên phần của Kiếm Khí trường thành hôm nay.
Ninh Diêu nhướng mày, nhìn như có chút phiền người nọ lải nhải liên tục, kỳ thực trong cặp mắt đẹp nhất dưới đời này của nàng, tất cả đều là vui vẻ, vui sướng và kiêu ngạo hơi tràn ra.
Tựa như gió xuân khẽ thổi mặt hồ rung động.
Bên cạnh Ninh Diêu, một “thiếu niên lang” dáng người thon dài, ngự kiếm lơ lửng.
Nàng và hắn, không chỉ là Ninh Diêu của Kiếm Khí trường thành, và Trần Bình An của Hạo Nhiên thiên hạ.
Mà còn là kiếm tu và kiếm tu, cùng xuất hiện trên chiến trường.
Vạn sự khởi đầu nan, người bên cạnh này, ưa thích nghĩ nhiều, cho nên làm việc càng khó hơn so với mở đầu khó khăn nhất.
Nhưng mà chỉ cần mở đầu cho hắn, vậy thì không cần phải lo lắng cho hắn nữa.
Ví dụ như, thích nàng. Lại ví dụ như, luyện quyền. Lại ví dụ như, trở thành kiếm tu, rồi trở thành đại kiếm tiên.
Ninh Diêu dùng tâm thanh hỏi: “Bổn mạng phi kiếm?”
Trần Bình An mỉm cười đáp: “Hai thanh.”
Ninh Diêu không nói gì nữa.
Xem đi.
Trần Bình An tự nhiên sẽ không biết Ninh Diêu đang suy nghĩ điều gì, cũng không cố gắng đoán tâm tư của nàng.
Điều khiến hắn lo lắng nhất, là đối phương tử sĩ lựa chọn ẩn nhẫn không phát, tiếp tục che giấu tung tích.
Phía Ninh Diêu bọn họ phụ trách chiến tuyến này, phía bên kia đầu tường, lại không thấy kiếm tu thế thân xuống thành tiếp viện, mà lại cần phải giết địch nhiều nhất, đục trận nhanh nhất, sớm nhất xuyên thủng đại quân trận hình, cuối cùng tiếp cận được dòng sông dài màu vàng kia, mới tính là đại công cáo thành.
Một khi thế lực đôi bên địch ta ngang nhau, Phạm Đại Triệt, kẻ vừa mới kết thành Kim Đan không lâu, sẽ là cửa khẩu đột phá tốt nhất.
Nếu cứ như vậy yêu cầu Phạm Đại Triệt trực tiếp rời khỏi chiến trường, mặc kệ sống chết, thì về tình về lý đều không thể chấp nhận được.
Bất kể thế nào, Trần Bình An chỉ xác định sự xuất hiện của mình, có thể đã giết chết một bất ngờ, nhưng thực sự có thể mang đến một bất ngờ khác, còn lớn hơn.
Việc này cũng giống như hai phương án Huyền Tham và Từ Ngưng, trước khi kết quả được phơi bày, kỳ thật không ai biết được lựa chọn nào là tốt nhất.
Điều khó chấp nhận nhất, chính là ở chỗ Từ Ngưng chính là cái phương án kia, một khi bị ẩn quan nhất mạch chứng thực, chưa chắc đã tốt hơn kết quả của Huyền Tham, nhưng mà khi ấy Trần Bình An không muốn nói những lời quá nặng nề, Sầu Miêu lại không tiện nói ra, còn Lâm Quân Bích thì không dám nói như thế.
Người tính so với trời tính, mặc cho ngươi tận hết sức lực, muôn vàn tính toán, vẫn sẽ cho người ta một cảm giác nhỏ bé, vô lực.
Đây là cảm xúc lớn nhất trong sâu thẳm nội tâm Trần Bình An sau khi trở thành ẩn quan.
Một đoàn người vừa đánh vừa lui.
Điệp Chướng và Đổng Họa Phù tận lực che chở cho Phạm Đại Triệt rút khỏi chiến trường, có Ninh Diêu và Trần Bình An ở phía sau, Trần Tam Thu và Yến Trác không còn nỗi lo về sau, nên trọng tâm vẫn đặt ở việc chém giết yêu ma.
Ninh Diêu không hề tế ra phi kiếm, chỉ là cầm kiếm ra tay, nhưng vẫn khiến người ta có ảo giác tinh túy kiếm thuật trên thế gian chẳng qua cũng chỉ có thế.
Một kiếm nối tiếp một kiếm, Ninh Diêu so với lúc trước khí định thần nhàn, trở nên xuất kiếm cực nhanh, kiếm khí tung hoành, trong nháy mắt phân thây cả một mảng lớn.
Thế cho nên Trần Bình An ngự kiếm đi theo bên cạnh Ninh Diêu, nhất thời hoàn toàn không có việc gì để làm, vừa vặn có thể càng thêm lưu tâm đến những dấu vết trên chiến trường.
Thêm vào hai vị tử sĩ kiếm tu lộ ra chân tướng lúc trước, Trần Bình An lại tìm ra một vị Yêu tộc kiếm tu có khí tức Kim Đan, bởi vì trong lúc vô tình bị kiếm khí của Ninh Diêu quét ngang qua, chỉ có vị tu sĩ này né tránh hơi nhanh, có một động tác ngưng trệ không dễ phát hiện, thậm chí vì để không lộ thân phận, đối phương còn cố ý chịu chút ít tổn thương, mặc cho đầu vai bị kiếm khí quét mất một mảng lớn huyết nhục.
Ninh Diêu xuất kiếm cầu nhanh, thậm chí đôi lúc có vẻ vô mục đích, hiển nhiên là cố ý làm vậy, cốt để Trần Bình An có thể quan sát kỹ càng hơn ở những chỗ rất nhỏ.
Làm Ninh Diêu từ chỗ phá trận mạnh nhất, nơi cách xa sông dài màu vàng gần nhất trong đám kiếm tu, bất tri bất giác, vậy mà lại biến thành kẻ cách gần đầu tường nhất trong đám kiếm tu.
Trần Tam Thu bọn hắn đối với việc này căn bản không chút để tâm.
Dù sao trên tuyến này, Yêu tộc đại quân không ai tranh đoạt.
Huống chi, chẳng ai cảm thấy mình có thể so với kiếm tu trên chiến tuyến khác, chậm chạp đục thủng đại trận hơn.
Bởi vì có Ninh Diêu, nay lại có thêm Trần Bình An.
Mọi người liền cảm thấy đây là chuyện thiên kinh địa nghĩa nhất.
Tạm thời rời xa nguy cơ tứ phía ngoài ý muốn kia, Phạm Đại Triệt muốn nói lại thôi.
Trần Tam Thu khẽ nói: “Không sao, đừng cảm thấy mất mặt.”
Điệp Chướng đám người cũng đều cho rằng Phạm Đại Triệt định trước tiên phản hồi đầu tường.
Phạm Đại Triệt lại nói: “Ta cảnh giới thấp nhất, bản lĩnh kém cỏi nhất, vậy hãy để ta đảm đương mồi nhử, không sợ kẻ trộm trộm chỉ sợ kẻ trộm nhớ thương, chi bằng mọi người cứ mãi phân tâm, không bằng chủ động phá cục.”
Trần Bình An có chút ngoài ý muốn.
Phạm Đại Triệt nhìn về phía Trần Bình An, “Bảo vệ trận kiếm sư, ngươi thấy thế nào?”
Trần Bình An suy nghĩ một chút, cười gật đầu, “Tốt.”
Trần Bình An đưa mắt nhìn chiến trường phía trước, trên chiến trường xuất hiện một màn biến hóa kỳ lạ, Yêu tộc đại quân tụ tập trên một đường thẳng, cách đám kiếm tu trẻ tuổi của Kiếm Khí trường thành trăm trượng, đúng là cả đám đều chết sống không muốn xông lên.
Trần Bình An nói: “Ta sẽ bọc hậu. Các ngươi cứ buông tay xuất kiếm.”
Sau đó Trần Bình An nhìn về phía Ninh Diêu, Ninh Diêu cũng gật đầu nói: “Tốt.”
Ninh Diêu trường kiếm trong tay phản hồi sau lưng hộp kiếm tra vào bao, thanh kiếm tiên kia lại ra khỏi vỏ được nàng nắm trong tay, “Ta mở trận.”
Điệp Chướng cùng Đổng Họa Phù liếc nhau, cũng cười nói: “Tốt.”
Trần Tam Thu cùng Yến Trác càng tràn đầy mong đợi.
Đạo lý rất đơn giản, Phạm Đại Triệt cùng bọn họ kề vai chiến đấu, cảm thụ ra sao.
Thì Trần Tam Thu bọn hắn những năm gần đây, cùng Ninh Diêu kề vai chiến đấu, lại càng là như vậy cảm thụ.
Bởi vì Ninh Diêu vẫn luôn nhẫn nhịn, chiếu cố bọn hắn những “thiên tài” này, nàng xuất kiếm một chuyện, bó tay bó chân đã lâu.
Ninh Diêu bồi thêm một câu, “Trận pháp sắp mở, chớ để lỡ dở.”