Chương 646 : Xuống đầu tường - Truyen Dich

Kiếm Lai - Cập nhật ngày 8 Tháng 2, 2025

Trên Lô Hoa đảo, nơi có tòa Tạo Hóa quật, tương truyền là chốn đạo môn cao chân tu luyện tiên pháp. Một vị đại yêu có hi vọng đạt tới Phi Thăng cảnh, đang gặp bình cảnh của Tiên Nhân cảnh, bị Tả Hữu vấn một kiếm dò xét hư thực, lại bồi thêm một kiếm, bức cho đại yêu kia phải tháo chạy khỏi Lô Hoa đảo. Cuối cùng, đại yêu vẫn bị Tả Hữu chém giết trên biển.

Sau khi Tả Hữu cùng Vương Sư Tử ngự kiếm lên bờ, Phù Kê tông có hai thanh phi kiếm trước sau truyền tin đến Đảo Huyền sơn Xuân Phiên trai.

Vị Kim Đan kiếm tu đồng hành cùng Tả Hữu đến Đồng Diệp châu, cố gắng trình bày cặn kẽ sự tình trong phi kiếm truyền tin.

Khi Tả Hữu giao chiến cùng đại yêu kia, Vương Sư Tử, một Kim Đan kiếm tu, chỉ dám đứng xa quan chiến. Cảnh giới Vương Sư Tử tuy không cao, nhưng nhãn lực lại đủ. Dù sao tại chiến trường Kiếm Khí trường thành, y đã chứng kiến không ít đại yêu ra tay với uy lực long trời lở đất. Y lờ mờ nhận ra cảnh giới của đại yêu trong Tạo Hóa quật kia, tuyệt đối không phải Tiên Nhân cảnh bình thường.

Lúc ấy, Vương Sư Tử cách chiến trường gần ba trăm dặm, dưới chân vẫn sóng lớn ngập trời, thủy triều chấn động như sấm rền, còn có thể cảm nhận rõ ràng kiếm ý kích động mà ra kiếm khí rung động của Tả Hữu.

Sau khi thu kiếm, Tả Hữu tìm được Vương Sư Tử, chỉ nói vài câu, rồi cả hai tiếp tục lên đường.

Vương Sư Tử thực sự nhịn không được, tò mò hỏi vị “bạn cùng lứa tuổi” kiếm tiên “lão tiền bối” một đường trầm mặc kia.

Đương nhiên là hỏi xem đại yêu kia có phải đã đạt Phi Thăng cảnh hay không. Tả Hữu lắc đầu, nói còn kém một đường. Nếu đến Lô Hoa đảo chậm, nhanh thì vài năm, chậm thì hơn mười năm, từ Tạo Hóa quật chạy ra sẽ là một vị Phi Thăng cảnh hàng thật giá thật, khi đó sẽ rất phiền toái.

Sau đó Tả Hữu lại nói thêm, nếu ba năm năm sau gặp lại, bản thân không bị thương, kỳ thực cũng không tính là quá phiền toái.

Lời Tả Hữu không nhiều, nhưng hễ mở miệng, trước nay đều nói thật, tuyệt không khoa trương, cũng lười cố ý khiêm tốn.

Còn về thanh phi kiếm truyền tin sau đó của Tả Hữu cho Phù Kê tông, rất đơn giản, chỉ một câu: “Chuyến này đi Đồng Diệp châu, tiện đường chém giết một Tiên Nhân cảnh Yêu tộc, dưới thân kiếm hài cốt không còn, công lao ghi cho sư đệ Trần Bình An.”

Nếu Xuân Phiên trai và Kiếm Khí trường thành chỉ nhận được phi kiếm truyền tin của một mình Tả Hữu, phỏng chừng sẽ thực sự cho rằng đó là một đại yêu Tiên Nhân cảnh bình thường.

Tại phòng thu chi của Xuân Phiên trai.

Yến Minh cùng Nạp Lan Thải Hoán ban đầu kinh ngạc, sau đó nhìn nhau cười, không hổ là Tả Hữu.

Vi Văn Long nghe xong thì như nghe thiên thư.

Mễ Dụ cười ha hả nói: “Văn Long à.”

Vi Văn Long da đầu run lên, ngẩng đầu, “Xin hỏi Mễ kiếm tiên, có gì chỉ giáo?”

Mễ Dụ hỏi: “Có biết tiểu sư đệ của Tả Hữu tiền bối là ai không?”

Vi Văn Long suy đoán nói: “Hẳn là Ẩn Quan đại nhân.”

Cảnh giới không cao, nhưng đầu óc lanh lợi.

Đó chính là nói về Vi Văn Long.

Mễ Dụ nhìn kẻ vừa đáp lời đã kết thúc câu chuyện này.

Vi Văn Long vội vàng chữa cháy: “Không đúng sao?”

Mễ Dụ cười gật đầu, “Đoán được cũng rất chuẩn, không hổ là nhân tài được Ẩn Quan đại nhân chọn trúng. Văn Long, có ý trung nhân nào mà cầu không được không? Có cần ta dạy cho chút ít bí quyết? Yên tâm, không phải mấy thứ đường ngang ngõ tắt không nhập lưu, tuyệt đối là chân thành tha thiết.”

Vi Văn Long vội vàng lắc đầu. Dù có, cũng tuyệt không dám để Mễ Dụ biết được.

Mễ Dụ tay cầm quạt xếp, cười hỏi: “Nếu là nữ tử qua lại với ngươi mà sinh lòng ái mộ, sau lại chuyển sang thích ta, vậy còn đáng để ngươi thích hay không?”

Vi Văn Long có chút bực dọc.

Nạp Lan Thải Hoán căm ghét kẻ tâm địa xảo trá này, giận dữ nói: “Không có nổi một bộ da thịt đẹp đẽ, thì khoe khoang cái gì.”

Mễ Dụ tiêu sái khép quạt, “Lòng yêu cái đẹp, vốn là chuyện thường tình. Không để nữ tử trong thiên hạ gặp được Mễ Dụ, mà cảm thấy nửa điểm chướng mắt, đó chính là việc duy nhất ta, Mễ Dụ này, có thể làm.”

Nạp Lan Thải Hoán cười lạnh: “Ta lại cảm thấy chướng mắt đến cực điểm.”

Mễ Dụ lại mở quạt xếp, che khuất khuôn mặt, “Nguyện vì Nạp Lan cô nương mà làm thêm chút ít chuyện.”

Vi Văn Long mở rộng tầm mắt.

Trên Thùy Thường sơn, tổ sơn của Phù Kê tông.

Vốn dĩ tông chủ Kê Hải đã cự tuyệt đề nghị của Chung Khôi, dù sao môn bí thuật độc nhất vô nhị kia, chính là căn bản đại đạo của hắn, Kê Hải, chỉ truyền cho người kế vị tông chủ mỗi đời một lần. Huống chi Kê Hải kỳ thực đã chọn được người kế nhiệm hạ nhiệm tông chủ Phù Kê tông, chính là thiếu niên trẻ tuổi năm đó vô tình vạch trần đại yêu ẩn nấp kia, đứa bé này hữu duyên với Phù Kê tông, tu đạo trên núi, đạo duyên lại càng sâu nặng.

Chỉ chờ đứa bé kia từ Đại Phục thư viện du học trở về, Kê Hải liền định chính thức thu nhận làm quan môn đệ tử, trước đó không dâng hương bái chân dung ở tổ sư đường, không tính là quan môn đệ tử chính thức của Kê Hải.

Chung Khôi cũng biết chỉ dựa vào hai phong mật tín của tiên sinh thư viện và lão thiên quân Thái Bình sơn, rất khó khiến Kê Hải phá lệ, hơn nữa xét về tình về lý, cũng đúng là không nên như thế. Nếu không phải tiên sinh nhà mình thúc giục đến đây, nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ này, Chung Khôi cũng không muốn ép buộc như vậy, chỉ là lời thầy khó cãi, Chung Khôi liền mặt dày ở lại, cách dăm ba bữa lại đến cùng Kê tông chủ uống trà đàm đạo. Kê Hải bị làm phiền đến mức chỉ có thể lấy cớ bế quan, kết quả Chung Khôi liền ở ngay cửa động phủ tiên gia cấm địa của Phù Kê tông, bày mấy cái bàn, chất đầy sách vở, nói là muốn thủ quan áp trận cho Kê tông chủ, mỗi ngày ở đó đọc sách.

Kê Hải không rảnh mà để ý không hỏi.

Chuyện khác, còn có thể nói, duy chỉ có việc này, đừng nói là Thái Bình sơn và Đại Phục thư viện nói không có tác dụng, cho dù lão tông chủ Ngọc Khuê tông Tuân Uyên, tân tông chủ Khương Thượng Chân cùng đến cầu tình, cũng đều vô ích.

Hoàng Đình không có da mặt dày như Chung Khôi, một mình xuống núi đi xa.

Chẳng biết tại sao, sư phụ Tống Mao và lão thiên quân tổ sư lúc trước một mực sốt ruột về quan ải tu hành của nàng, hôm nay ngược lại khuyên nàng không cần gấp gáp phá vỡ bình cảnh Nguyên Anh, cứ từ từ, người tu đạo, chú trọng nhất là thuận theo tự nhiên, gấp gáp làm gì. Nhất là lão thiên quân, càng là thấm thía nói ra một tràng lý do lộn xộn, cuối cùng ngay cả cái thuyết pháp vớ vẩn “Nữ tử cảnh giới cao quá, khó tìm nam nhân a” cũng mang ra.

Trong lúc Chung Khôi cùng Kê Hải so đấu kiên nhẫn, Tả Hữu và Vương Sư Tử một đường đi xa, từ trên biển đến Phù Kê tông, lúc này Kê Hải mới không thể không xuất quan.

Sau đó Kê Hải liền nghe Kim Đan kiếm tu Vương Sư Tử của bản châu kia nói, Tả Hữu tiền bối chém giết đại yêu trên biển, cần phi kiếm truyền tin đến Đảo Huyền sơn.

Kê Hải với tư cách nhất tông tông chủ, vốn dĩ đối với vị này, kẻ một mình vấn kiếm sau đó, dẫn đến Đồng Diệp tông sống dở chết dở, ấn tượng liền vô cùng sâu sắc, thậm chí có thể nói người này, được Kê Hải coi là ân nhân.

Hôm nay kẻ hận đại yêu nhất Đồng Diệp châu, Kê Hải chắc chắn có một phần, bởi vì đạo lữ của hắn, năm đó đã chết trong tay đại yêu, mà đầu đại yêu kia, điên cuồng bỏ chạy, rời xa lục địa, Kê Hải lúc ấy bản thân bị trọng thương, không cách nào đi xa truy sát. Ba người khác của Đồng Diệp châu truy sát đại yêu, theo thứ tự là sơn chủ Thái Bình sơn Tống Mao, chưởng luật lão tổ của Đồng Diệp tông lúc bấy giờ, Khương Thượng Chân của Ngọc Khuê tông, thật vừa đúng lúc, đầu Tiên Nhân cảnh đại yêu kia gặp Tả Hữu trên biển, dùng lời của Khương Thượng Chân mà nói, chính là đại yêu không hiểu thấu thấy Tả Hữu tiền bối kia chướng mắt, không chịu đi đường vòng, liền đâm đầu xông tới, vì vậy không hiểu thấu trúng một kiếm, rồi cứ thế mà chết.

Hôm nay Tả Hữu lên bờ, tin tức đầu tiên, chính là lại chém giết một đầu Tiên Nhân cảnh bình cảnh đại yêu ở bên kia Lô Hoa đảo.

Huống chi nhìn bộ dạng kiếm tu Vương Sư Tử muốn nói lại thôi, lại không dám nói quá nhiều, rõ ràng Tả Hữu ở Kiếm Khí trường thành những năm này, trải qua cũng tuyệt đối không đơn giản.

Kê Hải sao có thể không khó chịu?

Chẳng qua Tả Hữu cũng không quá để ý đến vị tông chủ nhiệt tình thái quá này.

Đối với Đồng Diệp châu, ấn tượng tốt hơn một chút, cũng chỉ có ngọn Thái Bình sơn này mà thôi.

Cho nên trước khi xuống núi, Tả Hữu chủ động nói với Chung Khôi một câu: “Ngươi mượn cây tiểu tuyết chùy của tiểu sư đệ ta, là định bụng lừa gạt cho qua, không có ý định trả lại sao?”

Chung Khôi suýt chút nữa rơi lệ nóng tại chỗ.

Có trả hay không, tạm thời chưa bàn tới, mấu chốt là với vị kiếm tiên tiền bối này, đã là người một nhà rồi a.

Trần Bình An tiểu tử kia được đấy, vậy mà lại thành tiểu sư đệ của vị tiền bối này, vậy thì ta, Chung Khôi, cùng Trần Bình An là hảo huynh đệ, Tả Hữu chẳng khác nào sư huynh của ta rồi.

Dưới gầm trời này còn có chuyện nào hợp tình hợp lý hơn thế nữa sao?

Chung Khôi liền ủy khuất, cùng sư huynh nhà mình không chút khách khí, trên đường xuống núi, bắt đầu kể lể với Tả Hữu về những tao ngộ thảm đạm của mình ở Phù Kê tông, nào là không được ai chào đón, bị sập cửa vào mặt, chịu đủ mọi loại khinh thường…

Khiến cho tông chủ Phù Kê tông là Kê Hải tức đến nỗi mặt mày xanh mét, chút áy náy ban đầu trong lòng, cũng tan thành mây khói.

Tả Hữu suy nghĩ một lát, trước sau dùng tiếng lòng hỏi thăm Chung Khôi và Kê Hải, cuối cùng nói: “Kê Hải, ngươi có thể bảo Chung Khôi thề, cọc bí thuật kia không truyền ra ngoài, nếu hắn đã không phải là Nho gia môn sinh, có thể đồng thời làm cung phụng cho Phù Kê tông. Bất quá ta chỉ là người ngoài, thuận miệng nhắc nhở mà thôi.”

Kê Hải thở dài, gật đầu đáp ứng.

Chung Khôi cũng không dị nghị.

Kê Hải đưa Tả Hữu một đường đến tận cửa sơn môn, Chung Khôi nhớ lại cảnh tượng mình cùng Hoàng Đình lên núi lúc trước, thật sự không thể nào so sánh được.

Tả Hữu tiện đường cùng Chung Khôi đồng hành, muốn đến Thái Bình sơn một chuyến.

Chung Khôi hỏi: “Tiền bối, sao lại thành sư huynh của Trần Bình An vậy?”

Tả Hữu cười nói: “Tiên sinh cứ khăng khăng dúi tiểu sư đệ này cho ta, miễn cưỡng nhận vậy.”

Chung Khôi cười khổ.

————

Chính là con dao phay bên cạnh thớt gỗ trong gian bếp nơi phố phường, băm nhiều rau xanh thịt cá, lâu ngày chầy tháng, lưỡi dao cũng sẽ cong vênh, càng ngày càng cùn.

Đao cùn cần phải mài.

Thế nhưng hết đợt tấn công liên miên này đến đợt tấn công liên miên khác của Man Hoang thiên hạ, ngoại trừ dùng thi hài chất chồng thành núi của Yêu tộc, đổi lấy phi kiếm và tính mạng của kiếm tu Kiếm Khí trường thành, điểm mấu chốt nhất, vẫn là không cho kiếm tiên trên đầu tường bất kỳ cơ hội mài kiếm nào, nếu muốn dưỡng kiếm một chút, rút khỏi chiến trường một lát, vậy cần phải dùng tính mạng và phi kiếm của kiếm tu ngũ cảnh ra đổi.

Những trận công thành chiến trước kia của Man Hoang thiên hạ, kết cấu rời rạc, đứt quãng, ngoài ý muốn lại nhiều, trên chiến trường điều binh khiển tướng, binh lực tiếp viện ra chiến trường, cùng với việc mỗi người tự ý công thành, tự tiện rời vị trí, thường xuyên bị đứt gãy gián đoạn, cho nên mới có thời gian nghỉ ngơi cả tháng, thậm chí là nửa năm, một bên phơi nắng xong, lại đến phiên một bên ngắm trăng, trong lúc chiến sự bộc phát, chiến trường cũng sẽ vô cùng thê thảm dị thường, máu thịt văng tung tóe, phi kiếm vỡ nát, nhất là những trận chém giết đột ngột bộc phát giữa đại yêu và kiếm tiên, càng thêm phần rực rỡ chói mắt, thắng bại sinh tử của hai bên, thậm chí có thể quyết định xu thế của một chiến trường, thậm chí là toàn bộ cuộc chiến.

Song tuyệt nhiên, trận đại chiến hôm nay lại khiến đôi bên đều cảm thấy nặng nề, ngột ngạt đến hít thở không thông.

Dường như chẳng ai có thể định đoạt được điều gì cuối cùng, đại yêu thi triển thần thông, kiếm tiên lăng lệ xuất kiếm, không bên nào giải quyết được dứt khoát. Sinh ly tử biệt, thắng bại luân hồi, tất cả đều bị chiến trường bao phủ.

Trận chiến lớn nhất, màn chém giết kinh tâm động phách nhất, phải kể đến khi đại yêu Trọng Quang dời Ngũ Nhạc đến chiến trường, vương tọa đại yêu Ngưỡng Chỉ tọa trấn thứ nhất, Lý Thối Mật ba vị kiếm tiên trước sau liều chết phá cục. Tả Hữu sau đó vào bàn, khắp nơi ẩn nấp đại yêu hiện thân vây giết, lão kiếm tiên Đổng Tam Canh rời khỏi đầu tường, tiếp viện Tả Hữu. Cuối cùng, Tả Hữu bị ẩn quan Tiêu Tấn đánh lén trọng thương,以此 kết thúc.

Man Hoang thiên hạ sáu mươi quân trướng, binh lực tiếp tế liên tục không ngừng, từng giai đoạn công thành, nối tiếp chặt chẽ, tỉ mỉ cẩn thận. Man Hoang thiên hạ rõ ràng không cho Kiếm Khí trường thành nửa điểm cơ hội tĩnh dưỡng, thực sự không muốn cho thượng ngũ cảnh kiếm tiên nửa điểm cơ hội thở.

Trong tình thế nghiêm trọng, áp lực nặng nề này, lối xuất kiếm ban đầu khiến kiếm tiên cảm thấy bó tay bó chân, tuân theo quy củ của ẩn quan nhất mạch, chưa đủ thống khoái, hiệu quả lại dần hiển lộ.

Trước đây, trên đầu thành, sát lực cường đại vô cùng của bản thân kiếm tiên, phong thái trác tuyệt, như một loại đại giá tất yếu, đều bị giảm bớt trong vô hình. Đổi lại, kết quả là chỉnh thể kiếm trận sát lực càng mạnh hơn một bậc.

Hôm nay, khi một vị kiếm tiên rút khỏi chiến trường, dưỡng kiếm nghỉ ngơi, tai hại cũng theo đó được giảm bớt.

Bởi vì ẩn quan nhất mạch nghiên cứu, thẩm thấu, không ngừng trầm xuống đối với kiếm trận, đừng nói là thượng ngũ cảnh kiếm tiên. Ẩn quan nhất mạch chẳng những quen thuộc phi kiếm và bổn mạng thần thông của mỗi một vị Nguyên Anh, Kim Đan kiếm tu, mà nay đối với bổn mạng phi kiếm của tam cảnh kiếm tu còn lại, cũng đã đạt đến mức thuộc nằm lòng.

Nước vô thường thế, binh vô thường pháp, đầu tường kiếm tu không ngừng biến trận, thay đổi vị trí đóng giữ, cùng rất nhiều kiếm tu lạ lẫm thậm chí chưa từng giao đấu, không ngừng qua lại mài giũa.

Lấy tốp năm tốp ba phi kiếm, phối hợp lẫn nhau, thậm chí là hơn mười thanh phi kiếm kết trận, chồng lên bổn mạng thần thông, chỉ cần chịu đựng qua được giai đoạn mài giũa ban đầu, uy lực liền có thể tăng vọt.

Chỉ riêng phi kiếm và thần thông thuộc ngũ hành, kết làm một trận, phía trên Kiếm Khí trường thành, hôm nay đã có tới ba mươi mốt tòa kiếm trận.

Kiếm Khí trường thành trước kia, giống như một gia đình giàu có, của cải phong phú, đến nỗi có bao nhiêu vàng bạc, ruộng tốt, bản thân cũng không rõ ràng.

Kiếm Khí trường thành hôm nay, chính là một viên đồng tiền trong khe góc tường, đều muốn nhặt lên, ghi vào sổ sách.

Có được cục diện này, ẩn quan nhất mạch, người người đều là tồn tại không thể thiếu.

Trong đó, lại lấy Sầu Miêu kiếm tiên am hiểu sâu sắc về phi kiếm, thần thông, Lâm Quân Bích có cái nhìn đại cục, trù tính mưu đồ, Quách Trúc Tửu có những ý nghĩ kỳ quái linh quang chợt lóe, ba người công lao lớn nhất.

Tuy nhiên, trong quá trình này, ẩn quan nhất mạch bày binh bố trận, không phải là không có sơ suất, thậm chí có một vài sai lầm, cần kiếm tu trên chiến trường, lấy phi kiếm và tính mạng ra đền bù.

Giữa các kiếm tu ẩn quan nhất mạch, không phải là không có những cuộc cãi vã mất hòa khí, oán hận lẫn nhau. Dù sao, cùng một tòa chiến trường nhỏ, thường thường sẽ xuất hiện hai loại phương án khác nhau, trước khi kết quả xuất hiện, không ai dám nói phương án nào phần thắng lớn hơn, ổn thỏa hơn. Nếu chiến trường phát triển theo mong muốn thì không sao, một khi xảy ra vấn đề, lại rất phiền toái. Bên sai áy náy không chịu nổi, bên đúng cũng bị đè nén.

Trận tranh chấp kịch liệt nhất, xảy ra giữa Từ Ngưng và Tào Cổn, tranh cãi đến đỏ mặt tía tai, suýt chút nữa hai bên đã vấn kiếm một trận.

Nghỉ mát hành cung đưa ra một phương án, dẫn đến hai vị địa tiên kiếm tu của Kiếm Khí trường thành chết trận, liên quan đến ba mươi mốt kiếm tu trung ngũ cảnh, toàn bộ đều người chết kiếm hủy.

Mọi người đau lòng, Huyền Tham chịu trách nhiệm chế định phương án cụ thể, càng hối hận dị thường. Từ Ngưng vốn chỉ buột miệng một câu bực tức, nhưng rút cục lại như đổ thêm dầu vào lửa. Huyền Tham sắc mặt ảm đạm, thẹn trong lòng, không phản bác gì. Tào Cổn quan hệ vô cùng tốt với Huyền Tham, nhịn không được, trực tiếp mắng, bảo Từ Ngưng ăn nói sạch sẽ, bớt làm người thông minh sau sự việc.

Từ Ngưng trực tiếp đem mười tám đời tổ tông của Huyền Tham ra ân cần thăm hỏi một lần.

Huyền Tham chơi cờ rất giỏi, bằng không cũng sẽ không thường xuyên đánh cờ với Lâm Quân Bích, còn có thể thắng bại lẫn nhau, mắng chửi người lại càng là nhất tuyệt, mắng đến Từ Ngưng mặt mày xanh mét, suýt nữa vấn kiếm.

Lúc ấy, bầu không khí trong đại sảnh ngưng trọng đến cực điểm, một khi vấn kiếm, bất luận kết quả thế nào, đối với ẩn quan nhất mạch, kỳ thật không có người thắng.

La Chân Ý đã nói, phương án của Từ Ngưng lúc trước, nếu được chọn, há có thể tổn thất nghiêm trọng như vậy, nếu không nhầm, chính là bị các ngươi bác bỏ, Từ Ngưng sao lại là kẻ thông minh sau sự việc.

Thường Thái Thanh, Từ Ngưng và La Chân Ý vốn cùng một phe, Từ Ngưng lại càng là bạn bè sinh tử. Lỡ nói lời quá đáng đã là ngu xuẩn, sau đó sai lại không nhận thì càng ngu xuẩn hơn.

Tống Cao Nguyên, kiếm tu nơi khác, tuy bình thường thân thiết với La Chân Ý, nhưng việc này lại đứng về phía Tào Cổn và Huyền Tham, trực tiếp đối đầu, tranh cãi nảy lửa với Thường Thái Thanh.

Lâm Quân Bích định khuyên can, nhưng hai bên đều không nể mặt. Đổng Bất Đắc không tiện trách mắng Từ Ngưng và Huyền Tham, nhưng mắng Lâm Quân Bích thì lại không hề kiêng dè.

Quách Trúc Tửu chưa từng thấy cảnh tượng này, nhất thời có chút hoang mang, dường như nói gì, làm gì cũng đều sai.

Nếu không nhờ Trần Bình An và Sầu Miêu giữ bình tĩnh, thì hai phe kiếm tu bản địa và nơi khác, vốn là hai ngọn núi ngầm, suýt chút nữa đã rạn nứt.

Sầu Miêu và Trần Bình An nhìn nhau, Sầu Miêu kiếm tiên liền yêu cầu Từ Ngưng im lặng.

Sau đó, Trần Bình An lên tiếng, hỏi bọn họ rốt cuộc là muốn nói lý, hay là trút giận? Nếu nói lý, căn bản không cần phải nói, tổn thất to lớn như thế, là cả ẩn quan nhất mạch sai lầm, ai ai cũng có trách nhiệm, mà bản quan đây trách nhiệm lớn nhất, bởi vì quy củ là do ta đặt ra, từng phương án lựa chọn đều dựa theo quy củ mà làm. Truy cứu trách nhiệm, không phải không thể, mà là nhất định phải làm, nhưng không phải nhằm vào riêng ai. Vượt quá giới hạn, đến khi xong việc mới tính sổ, kẻ nào dám tính sổ như vậy, ẩn quan nhất mạch miếu quá nhỏ, không chứa nổi, xin thứ cho không phụng dưỡng.

Nếu ai cũng có lửa giận, muốn mắng vài câu cho hả dạ, thì không phải không thể, thống khoái vấn kiếm một trận cũng được. Ba đấu ba, Đặng Lương giao đấu La Chân Ý, Tào Cổn giao đấu Thường Thái Thanh, Huyền Tham giao đấu Từ Ngưng, coi như một trận thủ quan muộn. Đánh xong rồi, coi như mọi chuyện đã qua. Chẳng qua sổ sách của ta sẽ phải ghi thêm vài dòng về chiến tích vĩ đại của các vị kiếm tiên lão gia.

Mọi người trong quan đều im lặng.

Lúc này Trần Bình An mới cùng Sầu Miêu, Lâm Quân Bích phân tích, kỹ càng mổ xẻ ưu nhược điểm, được mất của phương án Tào Cổn đưa ra, cũng không ai vì kết quả không tốt mà phủ nhận hoàn toàn phương án đó.

Đến lúc này, phần lớn kiếm tu đã bình tâm trở lại.

Trần Bình An cuối cùng chốt lại, “Những người có thể ngồi ở đây, đều là cực kỳ thông minh, hơn nữa còn có chỗ thông minh hơn người.”

“Cho nên những người ở đây, càng phải làm việc theo quy củ, làm người theo lương tâm. Ta tin lời nói ban đầu của Từ Ngưng, không có quá nhiều ác ý, thậm chí ta không cho rằng câu này không thể nói, hoàn toàn ngược lại, nên nói rõ ràng, để cho Huyền Tham hiểu rõ, làm sai thì không thể vì nguyện vọng ban đầu là tốt mà được tha thứ hoàn toàn.”

“Nếu đã sai, cũng sẽ không vì mọi người là đồng liêu, cùng xuất thân từ ẩn quan nhất mạch, mà được che giấu. Hoàn toàn ngược lại, là bạn bè, mới đóng cửa lại, trước mặt mắng ngươi vài câu. Chúng ta trở thành ẩn quan nhất mạch, đã hơn một năm, tính tình thế nào, trong lòng đều hiểu rõ, đều là người thông minh, chọn sai, mắng người, chẳng phải quá đơn giản sao? Đạo lý các ngươi kỳ thật ai mà không hiểu?”

Sầu Miêu kiếm tiên lập tức nói: “Điều cần nói nhất, kỳ thật không phải Huyền Tham và Từ Ngưng, mà là Tào Cổn và La Chân Ý mỗi người bao che khuyết điểm. Một sự việc, cứ phải khuấy nước đục, mới gọi là trọng tình trọng nghĩa sao?”

Trần Bình An cười nói: “Nếu không có kiếm thuật thông thần Sầu Miêu đại kiếm tiên tọa trấn, các ngươi suýt chút nữa đã đánh nhau đến vỡ đầu rồi. May mà ta biết trước, chia các ngươi thành từng nhóm ba người lên thành giết yêu, bằng không hôm nay thiếu một người, ngày mai mất một người, chưa đến nửa năm, hành cung nghỉ mát liền thiếu đi hơn phân nửa. Từng bản án thư, ta lại phải đặt từng lư hương, cắm ba nén hương, khoản chi tiêu này tính vào đầu ai? Một tòa hành cung nghỉ mát tốt đẹp, lại làm như linh đường, ta đến lúc đó là nên mắng các ngươi là lũ phá gia chi tử, hay là tưởng nhớ công lao vất vả của các ngươi đây?”

Đến rồi, đến rồi.

Ẩn quan đại nhân sở trường trò hay, lâu ngày không gặp giọng điệu quái gở.

Sầu Miêu kiếm tiên nói: “Vẫn là ẩn quan đại nhân quang minh lỗi lạc, nguyện ý chủ động gánh chịu sai lầm lớn nhất.”

Trần Bình An quay đầu nhìn về phía Cố Kiến Long, không đợi được lời công đạo, Cố Kiến Long lặng lẽ quay đầu nhìn về phía Vương Hãn Thủy, Vương Hãn Thủy không muốn nhận trách nhiệm, liền nhìn Quách Trúc Tửu, Quách Trúc Tửu cúi đầu đọc sách trên bàn.

Trần Bình An đành phải mở một quyển sổ, chuyên ghi chép ưu nhược điểm, được mất của ẩn quan nhất mạch, bắt đầu cầm bút viết.

Một lát sau, Sầu Miêu hỏi: “Từ Ngưng, La Chân Ý đã viết, Huyền Tham, Tào Cổn cũng đã viết, nội dung cãi nhau đều đã viết đại khái, sao không thấy ‘Ẩn quan’ hai chữ, cũng không thấy ‘Trần Bình An’ ba chữ?”

Trần Bình An cười nói: “Sầu Miêu kiếm tiên, vậy chúng ta đánh cược? Đánh cược xem ta có ghi lại lỗi lầm của mình trong sổ hay không?”

Sầu Miêu gật đầu, nói: “Đánh cuộc.”

Trần Bình An vỗ bàn cái “chát”, bảo: “Người người đều có thể đánh cuộc.”

Ngoại trừ Quách Trúc Tửu, toàn bộ đều theo Sầu Miêu đặt cược ẩn quan đại nhân không có ghi, đánh cược mua vui, chỉ là mấy viên tiểu thử tiền mà thôi.

Kết quả Trần Bình An lật một tờ, sau đó giơ cao sách vở, cười tủm tỉm nói: “Chư vị mở to mắt chó ra mà nhìn cho kỹ! Lấy tiền, lấy tiền!”

Quách Trúc Tửu nhảy dựng lên, hô: “Lấy tiền, lấy tiền!”

Những kẻ thua tiền, đều đưa mắt nhìn về phía Sầu Miêu.

Sầu Miêu vẻ mặt bất đắc dĩ, nhìn Trần Bình An, cười khổ nói: “Không ngờ lại tổn hại thanh danh, vậy thì không thể chia bốn sáu, phải chia năm năm.”

Trần Bình An nổi giận mắng: “Sầu Miêu, mẹ kiếp ngươi không phải đồ lừa đảo đó chứ!”

Cố Kiến Long rụt rè nói: “Ẩn quan đại nhân, cho ta nói một câu công bằng, tiền tài phân minh đại trượng phu, làm vậy có chút không phúc hậu a.”

Vương Hãn Thủy gật đầu: “Vẻ mặt đầy giận dữ, làm ra vẻ kinh sợ, đúng là có chút quá lố rồi.”

Quách Trúc Tửu thở dài.

Sư phụ vì kiếm chút tiền riêng, quả thật cũng quá vất vả.

Trần Bình An đột nhiên nhìn bức họa trên mặt đất, trầm giọng nói: “Cần chuẩn bị để kiếm tiên rời khỏi đầu tường, giúp đỡ tách rời chiến trường.”

Trần Bình An đứng dậy, “Trước kia mấy lần có cơ hội lên đầu tường, ta đều nhường cho các ngươi, coi như là để dành, vậy nên hiện tại ta có khoảng hai tuần, có thể rời hành cung nghỉ mát, ra khỏi thành giết yêu. Trong thời gian này, Sầu Miêu và Lâm Quân Bích chịu trách nhiệm chủ trì đại cục, nếu quả thật gặp chuyện khó quyết, các ngươi dùng phi kiếm ‘Ẩn quan’ truyền tin cho kiếm tiên Ngụy Tấn ở trên tường thành, hắn sẽ báo cho ta tạm thời quay về bên này nghị sự.”

La Chân Ý do dự một chút, đang muốn khuyên vị ẩn quan trẻ tuổi này không nên hành động theo cảm tính.

Nàng không phải không thừa nhận, theo mạch kiếm tu ẩn quan ngày càng phối hợp ăn ý, kỳ thật Trần Bình An tọa trấn hành cung nghỉ mát, hôm nay chưa chắc có thể thay đổi đại cục quá nhiều, nhưng có hay không có Trần Bình An ở đây, chung quy vẫn có chút khác biệt, ít nhất rất nhiều tranh cãi không cần thiết, sẽ ít đi một chút.

Không ngờ Sầu Miêu lại dùng tiếng lòng nói với La Chân Ý: “Cứ để hắn đi, trong lòng phiền muộn nhiều nhất, không phải chúng ta. Một người từ đầu tới cuối, trọn vẹn hơn một năm, không lộ ra nửa điểm tâm tình dao động, cũng chẳng nhẹ nhõm gì.”

La Chân Ý giật mình, nếu không phải Sầu Miêu nhắc nhở, quả thật nàng chưa từng để ý qua chuyện này.

Trần Bình An đứng lên, đi ra đại sảnh, trong sân chụp lên một tấm mặt nạ da người già, đeo thanh bội kiếm của kiếm phường, khoác thêm một chiếc pháp bào của y phục phường.

Cố Kiến Long nhỏ giọng nhắc nhở: “Ẩn quan đại nhân, kỳ thật đeo tấm mặt nạ da người kia, càng có thể che giấu tai mắt hơn.”

Trần Bình An cười quay đầu, thân hình đã còng xuống vài phần, một thân lão thái tự nhiên thành hình, lại dùng giọng khàn khàn nói: “Ngươi đã giỏi ăn nói như vậy, chờ ta trở về, hai ta từ từ trò chuyện.”

Không đợi Cố Kiến Long nói nhảm cái gì, trường kiếm sau lưng Trần Bình An đã lướt khỏi vỏ, mũi chân điểm một cái, giẫm lên trên trường kiếm, ngự kiếm bay xa.

Trong đại sảnh, mọi người đưa mắt nhìn nhau.

Khác hẳn vẻ ngụy trang kiếm tu a. Vốn tại hành cung nghỉ mát này, ngoài ẩn quan trẻ tuổi, thì ai nấy đều là kiếm tu, hơn nữa toàn là thiên tài, nhãn lực cỡ này ắt hẳn phải có.

Sầu Miêu cười nói: “Nào, chúng ta đánh cược ẩn quan đại nhân có phải kiếm tu thật hay không, lần này ta làm cái.”

Đoạn, Sầu Miêu lập tức nói: “Quách Trúc Tửu, ngươi không được đánh cược.”

Nếu không đừng nói kiếm tiền, lỗ vốn là chắc, hơn nữa hơn nửa còn có thể thiếu nợ ngập đầu, nha đầu kia thứ khác không nói, chứ gia sản thì nhiều vô kể.

Quách Trúc Tửu đang muốn đem toàn bộ gia sản đặt lên, trợn mắt nói: “Dựa vào cái gì?!”

Kết quả chẳng những đám người Tào Cổn, mà ngay cả La Chân Ý, Từ Ngưng cùng Thường Thái Thanh đều đánh cược Trần Bình An là kiếm tu.

Sầu Miêu phẩy tay nói: “Đánh bạc cái gì mà đánh bạc, từng đứa tuổi còn nhỏ, cảnh giới nát bét, không lo làm ăn. Còn không mau khởi công làm việc?! Quách Trúc Tửu, mang đồ đạc cất lại vào rương trúc đi!”

Quách Trúc Tửu liếc mắt.

Đến một kẻ lừa đảo cũng không có, còn dám làm cái, sư phụ từng nói, một chiếu bạc, tính cả kẻ làm cái, tổng cộng mười người, phải có tám kẻ lừa đảo, mới gọi là làm ăn.

Quách Trúc Tửu thu nạp hết thảy vật lớn nhỏ xong, mặt mày ủ rũ, nhìn một vòng, cuối cùng vẫn là không cam tâm tìm vị kiếm tiên cảnh giới cao nhất, đầu óc coi như bình thường kia, Sầu Miêu, hỏi: “Sầu Miêu đại kiếm tiên, sư phụ ta không sao chứ?”

Sầu Miêu cười nói: “Yên tâm đi.”

Đám kiếm tu còn lại, từng người một thần sắc cổ quái.

Cố Kiến Long nói: “Ẩn quan đại nhân có việc hay không ta không rõ, ta chỉ biết kẻ bị sư phụ ngươi nhìn chằm chằm, nhất định là có chuyện.”

Vương Hãn Thủy gật đầu: “Cố huynh nói chí phải.”

Mọi người rất nhanh im lặng.

Bởi vì trong tranh, xuất hiện một biến cố lớn ngoài ý muốn.

Trên chiến trường, thường có rất nhiều đại yêu xem cuộc chiến tùy tiện ra tay.

Lần này là đại yêu Bạch Oánh ngồi trên Bạch Cốt Vương Tọa, thi triển một tay thần thông, cực kỳ ngang ngược vô lý. Chỉ thấy trên chiến trường gần tường thành, trong nháy mắt dựng đứng lên hơn mười vạn thi hài chất đống bằng xương trắng, phân tán bốn phương, ý đồ giúp đại quân kiến cỏ bám càng leo thành. Tuy rằng thi cốt mất đi linh trí, lấy tư thái này sống lại trên chiến trường, chiến lực thua xa lúc còn sống, nhưng hai quân đối chọi, nơi tiền tuyến chiến trường, trong chớp mắt một phe nhiều ra hơn mười vạn binh lực, đối với kiếm tu trên tường thành mà nói, cũng chẳng nhẹ nhõm gì.

Kết quả không đợi đám bạch cốt khôi lỗi chen chúc tới gần tường thành, Ngọc Phác cảnh kiếm tiên Ngô Thừa Bái, liền lần đầu tế ra phi kiếm bổn mạng “Trời hạn gặp mưa”.

Sau khi phi kiếm của Ngô Thừa Bái hiện thế, chỉ thấy trên mặt đất, chiến trường chỉ cần có chỗ máu tươi, liền có “mưa” từ mặt đất bay lên, tích tụ thành đám hướng lên trời, mưa to đổi chiều. Bức họa trước mặt, tựa như trời đất đảo ngược, chỉ có kiếm ý hóa mưa của Ngô Thừa Bái là bình thường rơi xuống.

Sau một trận mưa to, tính cả bạch cốt khôi lỗi cùng đại quân Yêu tộc dọc theo tường thành, hầu như trong nháy mắt chết sạch.

Sau đó, Ngô Thừa Bái liên tục vận chuyển phi kiếm bổn mạng, từ trên tường thành hướng ra ngoài, trên chiến trường, liên tiếp năm trận mưa to trút xuống, kẻ may mắn không chết, mười không còn một, đều là Yêu tộc tu sĩ cảnh giới đủ cao, hoặc là chưa hóa thành hình người nhưng trời sinh thân thể cứng cỏi. Những tồn tại này, liền trở thành bia ngắm cho kiếm tu trên tường thành, kể từ đó, thế công thành của đại quân Man Hoang thiên hạ bị trì trệ.

Ngô Thừa Bái cũng theo đó thu kiếm, lặng lẽ đổi sang một góc tường thành khác, tiếp tục luyện kiếm.

Thật khó tưởng tượng, đây chỉ là một vị Ngọc Phác cảnh kiếm tiên ra tay.

Một lão kiếm tu tuổi tác đã cao, lén lút trèo lên tường thành, vừa vặn ở cự ly gần chứng kiến tận mắt một màn này.

Sau đó, từng vị kiếm tiên nối nhau xuất trận, tiến về chiến trường, càng khiến người ta ngưỡng mộ.

Đổng Tam Canh, Trần Hi, Tề Đình Tể, ba vị lão kiếm tiên khắc chữ trên tường thành.

Lục Chi, Nạp Lan Thiêu Vi, Nhạc Thanh, Diêu Liên Vân, Mễ Hỗ, những đại kiếm tiên này, cũng nhao nhao rời khỏi tường thành.

Ngoài ra, nữ tử kiếm tiên Chu Rừng, Nguyên Thanh Thục, Đào Văn, các kiếm tiên khác cũng không ngoại lệ.

Ba vị thánh nhân của Nho, Phật, Đạo tọa trấn Kiếm Khí trường thành, càng bắt đầu thi triển thần thông, thay trời đổi đất.

Vì vậy, việc kiếm tiên thâm nhập vào nội địa của đại quân địch rồi trấn thủ chiến tuyến đó, vô cùng có quy củ.

Trên con đường kiếm tiên bày trận, mặt đất phía trên như sông lớn cuồn cuộn, là do đạo gia thánh nhân dùng phất trần trong tay tạo thành. Hai bên bờ sông, đều có văn tự màu vàng, tạo thành hai con đê. Trong dòng sông, lơ lửng vô số đóa sen vàng.

Lão kiếm tu theo đám kiếm tu trung niên cảnh, trùng trùng điệp điệp, cùng ngự kiếm rời khỏi tường thành.

Sau khi đáp xuống đất, lão kiếm tu không dám xông lên tuyến đầu, cầm kiếm trong tay, lại tế ra một thanh phi kiếm, lượn quanh bốn phía. Thấy phi kiếm bản mệnh của các kiếm tu xung quanh đều thẳng tiến không lùi, có chút do dự, liền khống chế phi kiếm, đuổi kịp phi kiếm của các kiếm tu khác, đâm chết một Yêu tộc đã bị phi kiếm khác giày vò. Bị một vị kiếm tu Quan Hải cảnh bên cạnh trừng mắt, lão kiếm tu hùng hổ, lại khống chế phi kiếm đi đâm Yêu tộc bị giày vò khác. Trên chiến trường, tu sĩ Yêu tộc dưới địa tiên cảnh, chỉ có đánh chết người, mới có chiến công.

Số lượng đại quân Yêu tộc tuy nhiều, nhưng tu sĩ lại ít. Có chút chiến công kha khá, thực sự là tranh không lại người khác, lão kiếm tu còn lẩm bẩm luyên thuyên.

Lão kiếm tu thường xuyên qua lại, vẫn bị hắn “sửa mái nhà dột” chiến công của vài vị Yêu tộc tu sĩ, lập tức cười đến không ngậm miệng được. Kiếm tu Quan Hải cảnh bên cạnh mắng to: “Ngươi mẹ nó tránh xa ta ra một chút!”

Lão kiếm tu mắng lại: “Ta mẹ nó không!”

Phía trước chiến trường, một tu sĩ Yêu tộc Long Môn cảnh, trước đó vẫn cố ý hiện ra chân thân, đang lúc kiếm tu Quan Hải cảnh và lão kiếm tu vô dụng kia nội chiến hăng say, bỗng nhiên vọt tới trước, biến ảo hình người, một chưởng sẽ đè lên đầu kiếm tu Quan Hải cảnh kia.

Kiếm tu trẻ tuổi Quan Hải cảnh tuy cũng là người từng trải, cùng lão kiếm tu vô dụng kia đối thoại, nhưng không hề phân tâm, không ngại hắn quan sát xu thế chiến trận, nhanh chóng khống chế phi kiếm, đâm về mi tâm Yêu tộc tu sĩ. Bị Yêu tộc tu sĩ kia thò tay ngăn cản phi kiếm, da dày thịt béo, thể phách cứng cỏi dị thường, tuy bị phi kiếm xuyên thủng, lại bị hắn nắm chặt thanh phi kiếm bị ngưng trệ kia, đồng thời cưỡi gió theo thân hình lui về phía sau kiếm tu, liều mạng một nắm tay bị nổ nát, cũng muốn tiếp tục một chưởng nện xuống, đập nát đầu kiếm tu kia.

Kiếm tu Quan Hải cảnh còn có trường kiếm của kiếm phường, vung kiếm ngang, không ngờ Yêu tộc tu sĩ Long Môn cảnh khí thế hung hãn kia bỗng nhiên đổi bước, với tốc độ nhanh hơn đi tới một bên kiếm tu, một tay quét ngang, sẽ quét đầu hắn rơi xuống đất.

Một vị lão kiếm tu không hiểu sao đi tới giữa kiếm tu và Yêu tộc tu sĩ, dùng hai ngón tay khép lại ngăn cản cánh tay kia, lại bị kiếm tu kia trong nháy mắt lấy lại tinh thần dùng phi kiếm xuyên thủng đầu người sau.

Lão kiếm tu lập tức quay lại mắng: “Ngươi mẹ nó cướp công lao của ta! Đây chính là một đầu đại yêu a. . .”

Kiếm tu vừa muốn nói lời cảm tạ với lão vương bát đản này, cứng rắn nuốt câu nói kia vào bụng, bỏ đi, trong lòng oán thầm không thôi, “đại yêu đại gia ngươi”.

Lão kiếm tu lại mặt dày mày dạn đuổi theo hắn.

Hai bên tạm thời kết nhóm, kề vai chiến đấu, nhiều lần cực kỳ nguy hiểm, nhưng lần nào cũng lông tóc không tổn hao. Đợi đến khi kiếm tu Quan Hải cảnh không thể không thành tâm thành ý nói một tiếng tạ, lão kiếm tu kia đã không thấy bóng dáng.

Hắn liếc mắt nhìn ra xa, lão kiếm tu kia giống như bị thay hình đổi dạng, trúng một quyền cực mạnh của một vị Kim Đan Yêu tộc, cả người văng ra xa, lăn lộn đầy đất, một thân bụi bặm. Đứng dậy rồi, thấy Kim Đan đại yêu kia đã bị các kiếm tu vây đánh, lão liền thất tha thất thểu bỏ chạy.

Quan Hải cảnh kiếm tu thấy kỳ quái, nếu quả thật là Nguyên Anh, Kim Đan tiền bối mà vô liêm sỉ như vậy, thì ở Kiếm Khí trường thành cũng có vài vị. Tính ra, còn có kẻ danh khí lừng lẫy hơn, ví như vị uống rượu Trúc Hải động thiên rồi lại đột nhiên ngâm thơ, chính là nhân tài kiệt xuất trong số các kiếm tu tiền bối. Nhưng vị này, nhìn mặt lại rất lạ lẫm.

Lão kiếm tu một đường nhàn du, ngẫu nhiên nhặt được chút lợi lộc, cuối cùng lại bị một vị Kim Đan cảnh Yêu tộc dây dưa, đuổi giết hơn trăm trượng. Lão kiếm tu lại tế ra một thanh phi kiếm bổn mạng, khí tức gần như tương tự, một bên tránh né thế công áp sát của đầu đại yêu kia, một bên ngoài miệng mắng: “Không quan tâm ta xuất toàn lực a, ta là người phi kiếm có thể nhiều!”

Kim Đan Yêu tộc tu sĩ hung tính đại phát, nhìn như công kích tùy ý, kỳ thực sắp tế ra một kiện pháp bảo bổn mạng công phạt. Chỉ là nó đột nhiên sững sờ, lão kiếm tu kia lại dùng đại nhã ngôn của Man Hoang thiên hạ, nói bằng tiếng lòng: “Nhanh chóng lấy đi một trong hai thanh phi kiếm, tranh thủ còn sống mang về Giáp tử trướng.”

Kim đan kia Yêu tộc nửa tin nửa ngờ, bất kể thế nào cũng phải tóm lấy lòng bàn tay rồi tính. Kết quả vừa muốn thò tay bắt lấy thanh phi kiếm quả nhiên chậm một đường kia, nào ngờ phi kiếm bỗng nhiên gia tốc, trực tiếp xuyên thủng đầu nó, quấy nát một con mắt của Kim Đan Yêu tộc tu sĩ.

Kim Đan Yêu tộc đau đớn kịch liệt, hiện ra chân thân, đồng thời tế ra món bổn mạng vật công phạt, lại nổi giận gầm lên một tiếng, muốn tụ tập Yêu tộc binh lực dưới trướng đến đây, hợp lực vây quét tên khốn kiếp âm hiểm kia. Nào ngờ nhìn lại, lão kiếm tu chết tiệt kia đã biến mất.

Đợi đến khi nó hiện ra chân thân, lại lôi kéo bảy tám chục đầu yêu quái phụ cận dưới trướng dựa sát vào, tự nhiên mà vậy cũng đã bị mấy vị kiếm tu phụ cận chuyên môn nhằm vào.

Rời xa chiến trường, một vị kiếm tu trẻ tuổi bị người va chạm, tại chỗ bay tứ tung ra ngoài. Yêu tộc tu sĩ ném bổn mạng vật tạo ra một hố to, sau một khắc, kiếm tu trẻ tuổi được một lão kiếm tu đỡ lấy thân hình. Cùng lúc đó, xung quanh Yêu tộc liền triển khai một trận vây giết, kẻ thì vùi đầu xông tới trước, kẻ thì phóng người bay vọt lên, rậm rạp chằng chịt, mãnh liệt mà đến, phô thiên cái địa.

Lão kiếm tu đeo kiếm sau lưng lại không thấy trường kiếm ra khỏi vỏ, cũng không tế ra phi kiếm, chỉ là đem người trẻ tuổi kia một chưởng đẩy ra, khiến y trong nháy mắt rời xa chiến trường.

Sau đó lão kiếm tu tùy tiện kéo ra một cái thế quyền, quyền ý tứ tán, bốn phía đều hóa thành bột mịn.

Quay lại truyện Kiếm Lai

Bảng Xếp Hạng

Chương 599 : Hỏi quyền lúc trước liền hiểm trở

Kiếm Lai - Tháng 3 3, 2025

Chương 598 : Có người muốn hỏi quyền Trần Bình An

Kiếm Lai - Tháng 3 3, 2025

Chương 597 : Kiếm Khí trường thành đỉnh cao mười kiếm tiên

Kiếm Lai - Tháng 3 3, 2025