Chương 618 : Ánh trăng tẩy kiếm vi chước tặc - Truyen Dich

Kiếm Lai - Cập nhật ngày 7 Tháng 2, 2025

Trần Bình An bừng tỉnh, đôi mắt vừa mở, bốn thanh phi kiếm đã vội vã hiện thân, chỉnh tề xếp hàng. Mùng Một tranh công, Mười Lăm vẫn nhu thuận như cũ, Tùng Châm cùng Khái Lôi thì trầm mặc phía sau. Đến thanh kiếm mô phỏng kia, dù đã khổ luyện bao năm, vẫn kém xa về mặt linh tính.

Trong căn phòng nhỏ, mùi thuốc quen thuộc thoang thoảng. Nhìn ra ngoài cửa sổ, sắc trời đã ngả về chiều tà.

Khép mắt lại, cảm nhận khí tượng mơ hồ từ Kiếm Khí Trường Thành xa xôi truyền đến. Mở mắt, Trần Bình An thu hồi phi kiếm, tâm thần chìm đắm vào thân người tiểu thiên địa, kiểm tra di chứng sau trận đại chiến, tập trung vào bốn tòa khiếu huyệt trọng yếu.

Chiến đấu giữa tu sĩ, từng đôi một chém giết, nếu bổn mạng khí phủ đã thành phế tích chiến trường, thì đại đạo căn bản ắt bị hao tổn.

Tâm thần hạt cải vừa hiện thân, một con rồng lửa hung hãn đã lượn tới. Trên đầu rồng, tiểu nhân màu vàng vẫn mặc nho sam, đeo kiếm, ôm kinh thư màu vàng, nhưng nay đã biến thành một viên tiểu trọc đầu.

Tiểu nhân màu vàng đứng trên đầu rồng lửa, trừng mắt nhìn Trần Bình An, vẻ mặt hằm hằm chuẩn bị khai chiến.

Trần Bình An vội vàng xua tay, “Đừng mắng ta, ta ngoan lắm, tự mắng còn không kịp!”

Tiểu trọc đầu kia nào thèm nghe? Vẫn mắng to không thôi.

Trần Bình An không thể thật sự đôi co với tiểu nhân màu vàng, đành giả câm vờ điếc. Dù sao nếu không có nó tuần thú tiểu thiên địa, khống chế chân khí của cái gã vũ phu kia, không can thiệp vào vận chuyển linh khí trong khí phủ, thì sau trận đại chiến vừa rồi, tâm thần hắn ngủ say như chết, chân khí vũ phu và linh khí tu sĩ đã sớm đánh cho long trời lở đất rồi. Như vậy thì đúng là họa vô đơn chí, hậu hoạn khôn lường.

Ở Thủy phủ, linh khí đã cạn kiệt, vằn nước trên bích họa ảm đạm, hồ nước nhỏ đã khô cạn. Nhưng Thủy Tự ấn, hoa văn màu trên bích họa và hồ nước nhỏ vẫn còn căn cơ, chưa hề bị tổn hại. Dĩ nhiên, không phải là kiểu “lông tóc không tổn hao gì” mà chỉ là có cơ hội tu sửa. Ví dụ như bức bích họa đã có vài chỗ bong tróc, những thủy thần vốn không vững chắc nay càng lung lay sắp đổ, đặc biệt là mấy thủy thần có con ngươi điểm nhãn, kim quang thuần túy ban đầu nay cũng đã hơi tối sầm lại.

Toàn bộ Thủy phủ trông già nua, nặng nề. Các đồng tử áo xanh chẳng có việc gì làm, ngơ ngác nhìn lên tâm thần hạt cải của Trần Bình An. Mồm không dám oán trách, nhưng mặt mày ai nấy ủ rũ, ánh mắt u oán. Trần Bình An đành hứa sẽ cố gắng hết sức, nhanh chóng bổ sung gia dụng, khôi phục sinh khí cho nơi này. Các tiểu đồng áo xanh vẫn cúi gằm đầu, không mấy tin tưởng.

Ở cửa Thủy phủ, tiểu nhân màu vàng ngồi xếp bằng trên đầu rồng, trợn mắt nhìn đám đồng tử áo xanh. Lũ tiểu gia hỏa mặt ủ mày chau lập tức đứng dậy cung tiễn Trần Bình An rời đi.

Ra khỏi Thủy phủ, tiểu nhân màu vàng lại cưỡi rồng lửa, đuổi theo Trần Bình An mà mắng.

Sơn từ và Mộc trạch cũng có cảnh tượng tương tự Thủy phủ. Trần Bình An cẩn thận như một thợ may vá, dùng thần tiên tiền và các bảo vật thuộc tính ngũ hành tương ứng, chậm rãi vá víu những lỗ hổng.

Ba khiếu huyệt trọng yếu và bổn mạng vật bị hao tổn, khiến Trần Bình An một lần ngã liền ba cảnh, nay chỉ còn là đại tu sĩ nhị cảnh.

Tin tốt là, Kiếm Khí Thập Bát Đình sau khi được A Lương tu sửa, đã không còn quan ải.

Mùng Một và Mười Lăm chiếm cứ hai tòa khí phủ trọng yếu, tiếp tục mài giũa mũi kiếm trên Trảm Long Đài.

Ba sợi kiếm khí “cực nhỏ cực nhỏ” sớm nhất nấn ná trong khiếu huyệt, giờ chỉ còn lại một tòa, tựa như nhà trống, để trống chỗ.

Chỉ chờ Trần Bình An thai nghén ra một thanh bổn mạng phi kiếm xứng danh hơn Mùng Một Mười Lăm, trở thành một kiếm tu danh xứng với thực.

Quan ải cuối cùng của Kiếm Khí Thập Bát Đình, sở dĩ mãi chưa thể vượt qua, mấu chốt nằm ở khiếu huyệt chứa kiếm khí kia.

Nơi đó vô hình đã trở thành một “biên quan hùng trấn” cản đường kiếm khí thiết kỵ.

Trần Bình An đột nhiên bật cười, nhìn viên tiểu trọc đầu màu vàng kia, hóa ra cũng có vẻ đáng yêu đấy chứ.

Chưa từng nghĩ tới tâm niệm vừa động, ngực hắn tựa như bị một cái Thần nhân lôi cổ thức đánh trúng, Trần Bình An phun ra một ngụm trọc khí lẫn máu ứ.

Hắn xỏ giày, xuống giường đi lại không gặp trở ngại.

Ngoài phòng, Bạch ma ma vẫn luôn canh giữ ở hành lang, cười nói: “Cô gia tỉnh rồi?”

Trần Bình An mở cửa, hỏi: “Bạch ma ma, ta ngủ bao lâu rồi?”

Bạch ma ma đáp: “Không lâu, mới ba ngày ba đêm.”

Trần Bình An khẽ thở ra, “Tình hình chiến sự trên đầu tường thế nào?”

Bạch ma ma càng thêm vui vẻ, “Nói mới kỳ lạ, lúc trước bày ra trận trượng lớn như vậy, đợi đến lúc chính thức công thành, lại vẫn chỉ là tiểu đả tiểu nháo, chẳng khác nào hai lần công thành trước, toàn đi chịu chết.”

Trần Bình An ừ một tiếng, quay người kéo chiếc ghế dài đặt ở hành lang, cùng Bạch ma ma ngồi xuống trò chuyện.

Lời Bạch ma ma nói, đương nhiên là để hắn yên lòng.

Trên mặt thì như vậy, Bạch ma ma hẳn sẽ không ở những chuyện lớn thế này mà nói lung tung. Chỉ là chân tướng phía sau, cái loại cảm giác mây đen kéo đến, mưa gió sắp ập tới, khiến người khó thở, Bạch ma ma không thể nào không nhận ra.

Mấy trận đầu voi đuôi chuột, cũng là vì chuẩn bị.

Mười bốn đầu đại yêu kia hiện thân, tuyệt đối không chỉ để phụng bồi lão giả áo xám kia xem Kiếm Khí trường thành.

Bạch ma ma nhìn Trần Bình An thần sắc trầm tĩnh, trêu ghẹo: “Cô gia không nóng lòng lên đầu tường sao?”

Trần Bình An đáp: “Vội gì chứ, không vội. Chờ ta dưỡng thương kha khá, sẽ tìm cách che mắt người khác, mới tốt đi lên đầu tường giúp đỡ. Bằng không, ta ở bên cạnh Ninh Diêu, dù không gây cản trở cũng chẳng ích gì, còn kém xa kết quả ta mong muốn. Nhiều nhất hai ngày, cho ta khôi phục hơn nửa chiến lực, ta có thể lên đầu tường.”

Bạch ma ma gật đầu, “Cũng phải, giờ cô gia là trên bảng ba thứ hạng đầu ắt phải chết, sơ sẩy một chút, lại rước lấy một hai đầu đại yêu chú ý.”

Trần Bình An cười, “Thứ tự thoáng cái vọt cao vậy sao? Man Hoang thiên hạ coi trọng một gã luyện khí sĩ nhị cảnh đến thế à? Hiểu rồi, thật là lòng dạ hiểm ác, rõ ràng là muốn tươi sống tức chết Bàng Nguyên Tể, Tề Thú cùng Cao Dã Hầu.”

Bạch ma ma hiểu ý, cười xong liền cảm khái: “Bao nhiêu đạo lý, ta đều hiểu, ví dụ như giúp cô gia lập uy, nên ra tay nặng chút mới có lợi, nhưng cuối cùng vẫn không làm được như con chó già Nạp Lan lòng dạ độc ác vậy. Cô gia cũng quen lăn lộn giang hồ, kinh nghiệm chém giết phong phú, kỳ thật không đến lượt ta phải lo lắng.”

Trần Bình An lắc đầu: “Ván cờ ván mới, giang hồ lại hiểm ác, chém giết trên núi lại vô cùng thê thảm, vẫn không thể so sánh với công thủ chiến ở Kiếm Khí trường thành này. Ở Hạo Nhiên thiên hạ, một vị địa tiên chết đi, thường thường là chuyện động trời. Đừng nói Bạch ma ma lo lắng, tự ta càng sợ, nhưng chính vì sợ, nên mới phải không có việc gì mà nghĩ thêm chút chuyện vụn vặt.”

Trần Bình An duỗi hai tay, phác họa ra một bàn cờ, sau đó lại vẽ thêm vài miếng đất ván ở giữa bàn cờ, khẽ nói: “Nếu nói đây là một bàn cờ lớn, hai bên đánh cờ là Man Hoang thiên hạ và Kiếm Khí trường thành, vậy lão giả áo xám kia chính là một bên đánh cờ, quân cờ nhiều, thế lực lớn. Lão đại kiếm tiên là kỳ thủ bên ta. Ta cảnh giới thấp, kế tiếp dấn thân vào chiến trường, phải làm là tận khả năng che đậy, yếu thế, lặng lẽ, tạo ra một bàn cờ nhỏ mà ta có thể khống chế. Dưới trời đất bao la, có một tiểu thiên địa, ta tọa trấn trong đó, phần thắng sẽ lớn, ngoài ý muốn sẽ nhỏ. Vậy nên nếu lúc ấy không phải quá vội, không cho ta suy nghĩ nhiều, ta vốn không muốn ra khỏi thành chém giết sớm như vậy, hận không thể để súc sinh Man Hoang, từ đầu đến cuối chiến sự, cũng không biết Kiếm Khí trường thành có một gã gọi là Trần Bình An.”

Nói đến đây, Trần Bình An lấy bầu dưỡng kiếm ra, khua khua, mỉm cười, “Cũng may, từ khi ra khỏi thành, ta đã quen nghĩ nhiều một chút rồi.”

Tiền đặt cược của lão đại kiếm tiên và lão giả áo xám kia, kỳ thật rất có huyền cơ.

Thậm chí có thể nói, chính là lần đánh cược của Trần Thanh Đô kia, đã khiến Trần Bình An gần như ngay lập tức quyết định đối sách cuối cùng.

Đạo lý đơn giản như vậy, Trần Bình An có bao nhiêu cân lượng, lão đại kiếm tiên liếc mắt một cái là thấu, thậm chí còn có thể nhìn rõ hơn cả đại sư huynh Tả Hữu. Trần Thanh Đô đối đãi Ly Chân kia như thế nào, cũng nhìn ra được nông sâu đại khái.

Cho nên Trần Bình An lập tức hiểu rõ, không cần phải hung ác, liều mạng sống chết với đối thủ. Cũng không phải chỉ cầu sống, mà phải cầu thắng.

Về phần Ly Chân, y đã đánh giá quá cao vị trí của mình trong lòng vị lão giả áo xám kia. Cái mà lão giả áo xám kia chân chính muốn, là một đệ tử triệt để thay đổi đạo tâm, đồng thời kế thừa toàn bộ kiếm ý, một “Quan Chiếu” hoàn toàn mới. Thân là đại đạo hiển hóa ở Man Hoang thiên hạ, sự coi trọng của y với đệ tử đích truyền Ly Chân, nhiều nhất cũng chỉ ngang hàng với Ninh Diêu ở Kiếm Khí Trường Thành.

Thân là một quân cờ bị ném vào bàn cờ mà không biết mình chỉ là quân bỏ đi, lại không cố gắng thay đổi cục diện bế tắc này, sẽ vô cùng chí mạng. Nên lấy đó mà làm gương. Trước có Hoài Tiềm chết ở Bắc Câu Lô Châu, sau lại có Ly Chân chết dưới Kiếm Khí Trường Thành. Một kẻ là thiên chi kiêu tử của Trung Thổ Thần Châu, một kẻ là thiên mệnh sở quy của Man Hoang thiên hạ.

Trần Bình An giơ hồ lô dưỡng kiếm lên, “Con vụng trộm uống mấy ngụm, chắc chắn không uống nhiều đâu, ma ma đừng mách.”

Bạch ma ma thần sắc hiền hòa, chậm rãi nói: “Cô gia chỉ cần không uống say là được, uống nhiều một chút cũng không sao. Cô gia làm việc, vô luận việc lớn việc nhỏ, đều khiến người yên tâm.”

Trần Bình An uống mấy ngụm, ho khan không thôi, nhanh chóng thu hồi hồ lô dưỡng kiếm. Chút động tĩnh nhỏ này của cô gia, còn chưa đến mức khiến bà lão lo lắng, dù sao trận đại chiến này, lợi ích lớn nhất của cô gia, chính là vũ phu thể phách. Cái gã Úc Quyến Phu kia, đoán chừng từ nay về sau, chỉ cần cùng cô gia so quyền một lần, sẽ lại phải “nhạn chàng tường” một lần nữa.

Bạch ma ma nhỏ giọng hỏi: “Thiên địa kiếp nạn, sao mà hung hiểm, cô gia vì sao phải mạo hiểm lớn như vậy?”

Chỉ là sau đó nghe Nạp Lan Dạ Hành kể lại, bà lão đến giờ vẫn còn kinh hãi.

Trần Bình An nhẹ giọng nói: “Lúc trước du lịch Bắc Câu Lô Châu, đối với biển mây thiên kiếp, lôi trì tạo hóa, đều không quá xa lạ, kỳ thật căn bản của cả hai đều vận chuyển đại đạo, quy củ tương tự, cho nên ta ứng phó, mới không quá luống cuống tay chân. Cho nên mới nói, nhiều khi, vận khí, vẫn là phải giảng một chút. Trận kia, Ly Chân kỳ thật nghĩ đến cũng không ít, chỉ là vận khí, không được tốt lắm. Nói trở lại, đổi thành ta là Ly Chân, ở Kiếm Khí Trường Thành cùng người chém giết, đã sớm nên đem ‘vận khí’ cùng ‘áp thắng’ tính toán vào rồi. Nói đến cùng, Ly Chân vẫn là quá… trẻ tuổi. Nếu như Ly Chân trải qua công thủ chiến ở Kiếm Khí Trường Thành, lớn tuổi hơn một chút, Ly Chân sẽ là một đối thủ rất đáng sợ.”

Nói đến đây, Trần Bình An phối hợp nở nụ cười.

Dốc sức ra quyền, rút kiếm, đánh giết Ly Chân. Rốt cuộc là một chuyện thống khoái.

Cái thân thể Ly Chân tiếp theo bị hồn phách Thác Nguyệt Sơn chắp vá cải tạo, cuối cùng không phải Ly Chân nữa rồi. Chỉ nói đến “chân ngã” của hồn phách, không nói đến cảnh giới tu vi, còn không bằng Hoài Tiềm dựa vào bổn mạng đèn để kéo dài tánh mạng, hoàn hồn.

“Ly Chân, Ly Chân, quả nhiên cái tên chẳng có gì tốt đẹp.”

Trần Bình An hai tay đan vào nhau, ngón cái khẽ miết qua lại, tỏ vẻ như không có chuyện gì, không phải thật sự không nóng nảy, chỉ là đang ngẫm nghĩ.

Người sớm nhất dạy hắn loại “tâm pháp” này là Diêu lão đầu, chỉ là lão nhân nói quá trừu tượng, ngôn ngữ đạo lý lại ít ỏi. Với thân phận một gã thợ gốm học việc chứ không phải đệ tử, Trần Bình An chưa từng thấy lão nhân phí lời, nên năm đó Trần Bình An chỉ suy nghĩ nhiều về chuyện kéo phôi nung gốm. Nhưng càng nghĩ càng sốt ruột, càng để tâm lại càng phân tâm. Thể phách gầy yếu cũng là một phần nguyên nhân, dù sao cũng chỉ là “nói như rồng leo, làm như mèo mửa”, đầu óc nhanh mà tay chân chậm, ngược lại từng bước phạm sai lầm.

Người thực sự giúp Trần Bình An sáng tỏ thông suốt, có thể đem một đạo lý áp dụng vào trăm ngàn sự việc trong đời, kỳ thật là Ninh Diêu, trong lần đầu tiên du ngoạn Ly Châu động thiên.

Trên đường đời, gặp bất kỳ vấn đề nào, trước tiên phải đè nén cảm xúc, suy nghĩ kỹ càng, trực chỉ vào mấu chốt.

Mỗi lời nói cử động của Ninh Diêu đều gọn gàng, linh hoạt, không hề dây dưa dài dòng, nhưng lại không khiến người ta cảm thấy vô tình, cay nghiệt, lạnh khốc.

Vì vậy về sau, trên đường du lịch đọc sách, khi Trần Bình An đọc được câu “Vào đông đáng yêu, ngày mùa hè đáng sợ” trong một bộ sử thư, liền có cảm động sâu sắc.

Trái lại, những thiên chi kiêu tử như Mã Khổ Huyền, chính là cái ngày hè chói chang kia, mặt trời lơ lửng trên không trung, mặc kệ nhân gian đại hạn ngàn dặm, sinh linh đồ thán.

Nhân sinh gặp gỡ, sẽ lặng lẽ quyết định mức độ thân cận của mỗi người đối với đạo lý.

Có chút vừa gặp đã thương, thấy chi kinh sợ thích.

Có chút thấy chi vô cảm, thậm chí là thấy chi phản cảm.

Khó trách Thôi Đông Sơn từng mỉm cười nói, nếu nguyện ý tinh tế nghiên cứu bản tâm con người, lại có bản lĩnh chém giết uyên ngư, thì thế gian nào có cái gì gọi là hỉ nộ vô thường, đều là đủ loại bản tâm sinh sôi, tâm tình bộc lộ ra ngoài, đều đang trên con đường ở đầu dịch trạm kia mà đi, tốc độ nhanh chậm khác nhau mà thôi.

Thôi Đông Sơn từng tiết lộ một ít thiên cơ, nói chỗ học của hắn, tôn chỉ đặt ra, là đem sinh tử, thất tình lục dục những khái niệm mơ hồ này, thiết lập thành chín đại cương không rõ ràng, lại tinh tế phân ra ba mươi sáu quy tắc chi tiết. Bên ngoài đề cương này, còn có ba quy củ căn bản nhất, giăng khắp nơi giữa lẫn nhau, kỳ thật chính là một bàn cờ. Người ta suy nghĩ, mỗi một ý niệm, đều tuần hoàn sinh diệt trên bàn cờ này, vì sao lên, vì sao rơi, đều có lý lẽ tuân theo.

Thôi Đông Sơn như vậy, đương nhiên rất đáng sợ.

Trần Bình An thậm chí có một loại trực giác, tương lai chỉ cần giữ được Bảo Bình Châu, thì tốc độ phát triển của Thôi Đông Sơn, có thể so với quốc sư Thôi Sàm, thậm chí còn nhanh hơn, cao hơn.

Vì vậy, Trần Bình An cần phải càng giống một tiên sinh thực thụ.

Chỉ truyền thụ đạo pháp, quyền thuật cho đệ tử, nếu đệ tử thiên tư tốt, kỳ ngộ lại càng tốt, đến cái ngày đạo pháp cao hơn sư phụ, quyền thuật thông thiên, thì quan hệ thầy trò thường sẽ trở nên phức tạp ngay.

Chỉ truyền thụ đạo lý trên sách cho học sinh, mà tiên sinh dạy học lại không ngay thẳng, đến lúc học sinh học vấn cao, thì sao có thể hy vọng xa vời học sinh kính trọng tiên sinh từ tận đáy lòng?

Bạch ma ma không khỏi bật cười: “Cô gia nói cái tên Ly Chân lớn lên sẽ đáng sợ, đến trước khi chết, Ly Chân nhất định cảm thấy cô gia đã là một người đáng sợ.”

Báo ứng đến hơi nhanh.

Trần Bình An cười khổ: “Ta chỉ hy vọng tất cả đối thủ, đều cảm thấy Trần Bình An là một người dễ nói chuyện, dễ bị bắt nạt.”

Bạch ma ma đứng dậy rời đi, khẽ nói: “Sẽ không làm trễ nải cô gia dưỡng thương. Tiểu thư đã dặn, cô gia cứ an tâm tu dưỡng, bên đầu tường kia, nàng cùng Điệp Chướng, Than Đen mấy người cũng có thể tự chăm sóc tốt.”

Trần Bình An gật đầu, đứng dậy theo, đột nhiên hỏi: “Trận chém giết giữa ta và Ly Chân, quá trình chi tiết, không có lưu truyền ra ngoài chứ?”

Bạch ma ma cười tủm tỉm, giọng đầy ý vị: “Đám kiếm tiên đầu tường xem kịch còn chẳng ai hé răng. Nhưng nội thành ta đây hôm nay, đã rộ lên ba bản sự tích, theo thứ tự từ miệng Lục Đoan, Đổng gia tiểu thư và Cố Kiến Long mà ra. Cô gia muốn nghe bản nào?”

Trần Bình An xoa xoa thái dương, có chút đau đầu: “Chỉ cần bản của Cố Kiến Long là đủ rồi.”

Bạch ma ma cười khẽ: “Vậy thì e là chưa đủ đặc sắc. Tiểu nha đầu Lục Đoan kia kể chuyện khoa trương nhất, được chân truyền kể chuyện của tiên sinh cô gia, đúng là tiểu đệ tử giỏi. Nàng ta kể về hai mươi kiện tiên binh trên người Ly Chân, kể đến cả mấy ấm trà cũng chưa hết. Chuyện của Đổng gia tiểu thư thì dài dòng nhất, duy chỉ có bản của Cố Kiến Long là ngắn gọn, súc tích dễ hiểu, chỉ nói: ‘Nhị chưởng quỹ nhịn tiểu súc sinh kia cả buổi, sau nhịn hết nổi, lén la lén lút bật ra, một kiếm chém chết Ly Chân. Khá lắm, sau đó còn hung hăng vơ vét của cải, trước bao nhiêu con mắt, ngay trước kiếm tiên và đại yêu, một mình lật mông sờ soạng trên chiến trường cả buổi. Nếu không phải còn chút sĩ diện, nhìn cái tư thế của Nhị chưởng quỹ, ta còn tưởng lão đào cả cái hố lên ấy chứ, xới đi xới lại cả chục lượt, quả nhiên dưới đời này chẳng có Nhị chưởng quỹ nào chịu lỗ.’ Cô gia, đó là lời gốc của Cố Kiến Long, lão thân chỉ thuật lại.”

Nói đến đây, bà lão cười đến không khép miệng được. Kỳ thực còn có vài câu hài hước hơn nữa, lão ma ma không tiện nói ra miệng.

“Cái da mặt của Nhị chưởng quỹ nhà ta ấy à, khó lường lắm. Cứ nằm sấp lên đầu tường, mặt úp xuống đất, xem chừng chẳng cần kiếm tiên nào ra tay ngăn địch. Người ta thì bưng ghế gặm hạt dưa uống rượu xem kịch, ai làm việc người nấy là được. Dù cho cả Man Hoang thiên hạ dốc toàn lực mà đánh, đánh cả trăm năm, cũng đừng hòng vượt qua được cái đầu tường kia.”

Cái gã Cố Kiến Long ở Thái Tượng phố kia, từ nhỏ đã nổi danh mồm mép tép nhảy. Người cũng không phải là xấu, vì gia tộc có quan hệ, từ nhỏ đã đi lại thân thiết với Tề Thú ở đỉnh núi nhỏ. Nhưng về sau, hắn cũng có quan hệ không tệ với Bàng Nguyên Tể và Cao Dã Hầu.

Trần Bình An hai tay lồng trong tay áo, đi bên cạnh bà lão, cười tủm tỉm: “Cố Kiến Long này, không hổ bổn mạng phi kiếm gọi là ‘Thạch Tín’, ta nhịn hắn đâu phải một ngày hai ngày. Trở về nhất định phải mời hắn đến cửa hàng uống rượu.”

Bà lão có chút tò mò: “Có ý kiến?”

Trần Bình An gật đầu: “Tên khốn kiếp đó luôn nói ta bán rượu lòng dạ quá đen tối, đây không phải là tạt nước bẩn thì là gì?”

Bà lão nén cười, phụ họa: “Cái này nghe chẳng lọt tai chút nào. Trở về cô gia cứ việc nói rõ với hắn.”

Trần Bình An đưa Bạch ma ma đến tận cửa, sau đó nhanh chân bước vào sương phòng bày biện sách, ấn triện, quạt xếp. Từ bát đựng quân cờ trên bàn, hắn lấy ra một nắm lớn. Thanh khắc đao vô số thẻ tre thuở trước đã tặng cho học sinh Tào Tình Lãng rồi, bây giờ đành dùng phi kiếm Mười Lăm để khắc chữ.

Mỗi khi khắc xong một con cờ, hắn lại ghi chép tỉ mỉ từng chi tiết trong trí nhớ lên giấy.

Lúc ấy trên chiến trường, sau khi một kiếm chém giết Ly Chân, đạp nát đầu lâu, xua tan hồn phách, cuối cùng chỉ kiếm vào lão giả áo xám, là hành động theo cảm tính, nhưng thực ra không chỉ là hành động theo cảm tính.

Hắn còn muốn quang minh chính đại, có cơ hội được nhìn ngắm kỹ hơn những đại yêu kia, những cường giả đứng trên đỉnh cao của Man Hoang thiên hạ.

Trần Bình An dự định tự mình ghi chép một quyển sách về Man Hoang thiên hạ đại yêu.

Trên bàn có hai quyển sách. Một quyển là “Kiếm Khí Trường Thành”, hầu như kiếm tu nào cũng có một quyển. Quyển còn lại là do chưởng luật kiếm tiên Hoàng Đồng của Thái Huy kiếm tông để lại cho Ly Thải, sau đó bị Tề Cảnh Long sao chép lại bản gốc, rồi để lại cho Trần Bình An.

Trần Bình An nhắm mắt lại.

Một kiếm kia của lão đại kiếm tiên.

Thực ra là đang nói với những kiếm tiên ẩn mình, mai danh ẩn tích bấy lâu, cùng những người đồng đạo đang làm những việc tương tự như đại kiếm tiên núi Cao Hoàng.

Có thể xuất kiếm rồi.

Vì vậy, sau một kiếm kia…

Kiếm Khí Trường Thành càng lùi về phương nam chiến trường, kéo theo cả Man Hoang thiên hạ vào cơn rối loạn, tứ phía rung chuyển bất an.

Những kiếm tiên từng ẩn danh nơi Man Hoang, nay chẳng còn che giấu thân phận, bắt đầu bí mật giăng lưới. Họ mang đủ mọi thân phận, diện mạo, âm thầm châm ngòi những cuộc nội loạn khắp Man Hoang.

Lại có những kiếm tiên khác, một mình khổ tu nơi Man Hoang, nay nhớ lời ước hẹn thuở rời Kiếm Khí Trường Thành, lặng lẽ cùng nhau tề tựu về một nơi.

Thậm chí, có những kẻ từng rũ bỏ quan hệ với Kiếm Khí Trường Thành, giờ cũng thay đổi chủ ý.

Khách ẩn mình trong chốn mây ngàn, vị kiếm tiên nọ trực tiếp bóp nát vỏ kiếm, tay cầm kiếm trần, xuống núi.

Tại một vùng sông nước ao hồ đầm lầy nào đó của Man Hoang, một kiếm tiên ngự kiếm bay lên.

Ở kinh thành phồn hoa chẳng kém Hạo Nhiên thiên hạ, kiếm tiên đóng cửa hiệu ngoài phố, vung kiếm chém đầu hoàng đế, xách bầu rượu ngự kiếm, thẳng hướng phương bắc.

Có vị kiếm tiên dùng dung nham núi lửa mài kiếm hàng trăm năm, nay cười lớn một tiếng, thu kiếm vào vỏ, hồi cố hương.

Lại có lão kiếm tiên khai tông lập phái nơi tha hương, phá quan xuất thế, chống kiếm mà gầm. Chẳng vì Kiếm Khí Trường Thành, chẳng vì Trần Thanh Đô, chỉ vì mình là Nhân tộc kiếm tu!

Trần Bình An hiện tại chưa tường tận những biến động này, việc hắn có thể làm, chỉ là tập trung vào sự tình trước mắt, những việc trong tay.

Hắn hoàn thành xong việc buôn bán ở Bao Phục Trai, lấy ra một lệnh bài ngọc trắng chỉ xích.

Trước đó, lão giả áo xám đã dặn hắn “thấy tốt thì lấy”, Trần Bình An cũng không khách khí, dù đối phương không nói, hắn cũng sẽ làm một kẻ lượm ve chai Bao Phục Trai.

Việc lão đại kiếm tiên không ngăn cản, có nghĩa là những vật còn sót lại trên chiến trường, chưa bị động tay chân, có thể yên tâm nhặt lấy.

Ly Chân bày trận mười tám kiện bán tiên binh, pháp bảo, những trọng bảo then chốt của đại trận đã bị phá hủy quá nửa.

Nhưng dù là bảo vật nát vụn, cũng là thiên tài địa bảo nhất đẳng, sao có thể bỏ lỡ cơ hội, hắn nhặt được cả một đống lớn.

Tuy nhiên, cũng có những trọng bảo còn tương đối nguyên vẹn.

Ví dụ như, một quả đạo gia Ngũ Lôi Pháp Ấn còn sót lại.

Ấn lớn bằng bàn tay, vô cùng nặng.

Chất liệu không rõ, không giống ngọc, cũng chẳng phải gỗ.

Ấn triện của nhân gian, thường chỉ có hoa văn đơn giản, hiếm khi có hình người, càng ít có chuyện văn nhân nhã sĩ mài dũa thành tranh vẽ.

Nhưng phương pháp ấn này lại khắc hình Lôi Tướng, Điện Mẫu, Thần Gió, Vũ Sư, Mây Bà, Linh Quan, Thiên Nhân và vô số thần chích viễn cổ khác.

Ấn văn là mười sáu chữ triện trùng điểu: “Tích lũy ngũ lôi, thống nhiếp vạn pháp. Trảm trừ ngũ lậu, thiên địa yếu chức.”

Mười sáu chữ này, quả thực là khoa trương, khẩu khí quá lớn, nuốt trọn cả thiên địa.

“Chỉ cần kẻ nào tu hành chính tông nhất mạch Ngũ Lôi Chính Pháp, hơn nữa thực sự tu thành đại đạo, trở thành đạo môn cao sĩ, thì có thể tự xưng: “Thân ta cùng trời đất tương thông, tạo hóa nằm trong bàn tay ta”. Trung thổ Long Hổ Sơn Thiên Sư phủ hoàng tử quý tộc, chính là những nhân tài kiệt xuất như vậy.

Có một câu đối vang danh thiên hạ, không phải do đạo sĩ Long Hổ Sơn tự sáng tác, mà là người ngoài dâng tặng:

“Phong lôi mây mưa trong tay nắm,
Ngàn vạn pháp môn từ đây ra.”

Trần Bình An nắm trong tay đạo môn trọng khí “mới giảm một cảnh” này, cười nói: “Ngươi là toàn cục chi tổ mà lại nằm giữa năm tháng yên bình, ngươi có cơ hội khôi phục phẩm trật bán tiên binh đấy. Trước kia ngươi gặp phải chủ nhân không ra gì, không trọng nghĩa khí, hôm nay rơi vào tay ta, coi như là tạo hóa của cả ta và ngươi. Về sau chờ ta trở thành thần tiên đường đường chính chính trên Ngũ Cảnh, học thành lôi pháp, sẽ cùng ngươi chém yêu trừ ma.”

Trần Bình An dùng tay áo cẩn thận lau chùi một phen, lúc này mới nhẹ nhàng đặt lên bàn. Sau này có thể đại luyện nó, rồi treo ở ngoài cửa mộc trạch, như cái trấn nhỏ phố phường treo gương đồng tịch tà.

Hắn lấy ra một kiện khác cũng đã biến thành pháp bảo tiên gia chí bảo, là tòa hàng nhái Bạch Ngọc Kinh đồng xanh bảo tháp này. Nhìn thấy vật này, có được vật này, Trần Bình An cao hứng nhất. Đại luyện xong, sẽ đặt nó vào trong sơn từ.

Trần Bình An không quá để ý đến việc sáng lập thêm nhiều mấu chốt khiếu huyệt, hay gác lại bản mệnh vật của tu sĩ. Hôm nay đã trở thành tu sĩ Nhị Cảnh, suy nghĩ nhiều cũng vô dụng.

Cuối cùng là bức cổ mộc trục nứt vỡ, hình ảnh tàn phá. Họa quyển này vẽ mười tám vị kiếm tiên rất sống động, đều là những kiếm tu đứng đầu trong lịch sử Man Hoang thiên hạ. Chỉ tiếc họa quyển giờ đã tổn hại quá mức, hầu như không còn phẩm chất.

Trần Bình An ban đầu nghĩ không thể trọng bên này khinh bên kia, sau khi luyện hóa xong, có thể đưa cho tiểu nhân màu vàng kia, nhưng không ngờ lập tức cảm thấy ngực quặn đau.

“Thật là một đại gia a, còn không thèm ngó tới, chê bỏ ta!”

Trần Bình An đành phải thay đổi chủ ý, cùng với đồng xanh bảo tháp đặt ở chính giữa sơn từ.

Trần Bình An thu hồi tất cả vật phẩm, trả lại chỉ xích vật, bước ra khỏi phòng, đi tới cửa nhà nhỏ, rồi lại quay trở lại sân. Cuối cùng vẫn không yên lòng về phía đầu tường kia.

Hắn bắt đầu lục bộ tẩu thung. Chỉ là đi hết mấy lần quyền thung, dù đã mặc pháp bào, vẫn khó nén được mùi máu tanh nhàn nhạt. Tu sĩ ngã cảnh, há có thể dễ dàng?

Trần Bình An lúc trước vẽ vời cho thêm chuyện, hỏi thăm Bạch ma ma trận thế kia có bị tiết lộ hay không, ngược lại không liên quan đến âm mưu gì. Chỉ là Trần Bình An không hy vọng Kiếm Khí Trường Thành có quá nhiều người biết rõ mặt khác của hắn.

Lúc dốc lên Lôi Trì, khi hạ xuống Biển Mây, trong quá trình thiên địa va chạm, thân xác và âm thần của Trần Bình An đã sớm lẫn lộn, khó phân.

Bởi vậy, Trần Bình An khi ấy, dù thân trong tuyệt cảnh, lại mang một loại cảm giác khoan khoái, vui sướng đến chóng vánh.

Tựa hồ nhân sinh nên như vậy.

Ngồi thì tâm không yên, đi đứng cũng khó an lòng.

Trần Bình An đành vào phòng bên cạnh ngồi, khắc con dấu. Dù kiếm được tiền, vẫn một đồng không giữ, toàn bộ gửi về Kiếm Khí Trường Thành. Nhưng quá trình kiếm tiền, tự nó đã là một việc vui. Chuyện này, hắn chưa muốn nói cho người ngoài biết.

Kiếm tu ở Kiếm Khí Trường Thành nhiều vô kể, chỉ thiếu người đọc sách. Khắc con dấu cũng tốt, đề chữ lên quạt cũng được, đao bút trong tay kẻ sĩ, nếu tâm không định, khắc hỏng, viết sai, cũng chẳng ai để ý.

Trần Bình An ngồi bên bàn, lấy bầu dưỡng kiếm, thỉnh thoảng nhấp một ngụm.

Tay cầm phi kiếm Thập Ngũ, hắn vừa khắc xong một con dấu đá trắng như tuyết.

Chữ đề bên cạnh là: *Thế gian nhân sự vô tình ý, tranh danh đoạt lợi vội không ngớt, dạy lão tử giang hồ đây xem thường!*

Ấn văn: *Đi uống rượu.*

Lại khắc một phương.

Chữ đề bên cạnh là: *Từ xưa thi nhân từ khách, hận không thể giết chữ tình, ta chỉ hận tình buồn chẳng đến, uống mẹ nó rượu, phẫn nộ từ gan sinh ra, một côn nện vào sách, đập nát uyển chuyển hàm xúc!*

Ấn văn: *Buồn thắt chặt lưu manh hán!*

Lại khắc một con dấu.

Chữ đề bên cạnh: *Không có tiền kiếm tiên, không rượu có say, thướt tha giai nhân đột nhiên thu tàn.*

Ấn văn: *Như thế nào cho phải?*

Cuối cùng khắc xuống một phương con dấu.

Chữ đề bên cạnh: *Âm u dưới bậc rêu, vương tôn đem quạt dao động. Khô vàng bên cạnh giếng xưa, nước mắt tứ phía mưa tuôn.*

Trần Bình An vừa định khắc ấn văn, đột nhiên nắm chặt con dấu trong tay, bóp nát thành bột mịn.

Trần Bình An hít sâu một hơi.

Đứng dậy rời phòng, trong bóng đêm, hắn đến bàn ở chính sảnh lấy thanh kiếm tiên kia.

Rút kiếm ra khỏi vỏ, ánh trăng như nước, chiếu rọi thân kiếm, tựa như đang gột rửa.

Trần Bình An tra kiếm vào vỏ, không đeo sau lưng mà thắt ngang hông, rồi tế ra Phù Chu, hướng về Kiếm Khí Trường Thành mà đi.

“Bậc hào kiệt trừ gian diệt ác, kiếm tu chém giết yêu ma, hỏi thế gian ai mà chẳng tâm thần hướng tới, ngưỡng mộ vô cùng? Chậc, cơ mà… kệ mẹ nó đi!”

Quay lại truyện Kiếm Lai

Bảng Xếp Hạng

Chương 599 : Hỏi quyền lúc trước liền hiểm trở

Kiếm Lai - Tháng 3 3, 2025

Chương 598 : Có người muốn hỏi quyền Trần Bình An

Kiếm Lai - Tháng 3 3, 2025

Chương 597 : Kiếm Khí trường thành đỉnh cao mười kiếm tiên

Kiếm Lai - Tháng 3 3, 2025