Chương 617 : Ly Chân chết thật rồi ông giáo ạ - Truyen Dich
Kiếm Lai - Cập nhật ngày 7 Tháng 2, 2025
Ly Chân khẽ nhíu mày rồi lại giãn ra, có chút bất ngờ nho nhỏ, nhưng không ảnh hưởng đến cục diện chung.
Hắn là người đầu tiên bước ra khỏi lôi trì được tạo thành từ mười tám kiện bảo vật trấn giữ trên núi, những bảo vật này đóng vai trò then chốt trong trận pháp. Kiếm ý của Ly Chân hóa thành Quan Chiếu, theo sát phía sau, những tiên nhân áo đen còn lại nối đuôi nhau đi ra.
Ly Chân quay đầu, cất giọng: “Thật là một chiêu ‘âm thần đi xa’ che mắt thiên hạ! Lôi trì này, trải qua thiên địa hai kiếp, coi như là quà tiễn đưa ngươi lên đường.”
Cái giá phải trả không hề nhỏ. Mười tám kiện bảo vật, mười tám mắt trận, sau thiên kiếp địa kiếp, hơn phân nửa pháp bảo sẽ bị phế bỏ phẩm trật. Trong đó, hai kiện bán tiên binh – Ngũ Lôi Pháp Ấn và mô phỏng Bạch Ngọc Kinh Bảo Tháp – sẽ không bị hủy diệt hoàn toàn, nhưng chắc chắn sẽ “ngã cảnh,” trở thành pháp bảo tầm thường.
Nhưng hắn là Ly Chân, đệ tử bế quan của lão tổ, chút tổn thất này, hắn hoàn toàn có thể gánh chịu.
Chỉ là, những bất ngờ nhỏ cứ liên tiếp xảy ra. Ban đầu, gã thế thân Ninh Diêu rời khỏi đầu tường, sau đó lại không hề giao chiến cận thân, uổng phí tòa kiếm ý lồng giam đầy sát cơ trùng trùng. Hôm nay, ngay cả hắn cũng bị lừa gạt, chỉ còn lại cái âm thần xuất khiếu đi xa, một mình gánh chịu lôi trì đại kiếp nạn đủ sức trọng thương một Ngọc Phác cảnh kiếm tu. Điều này khiến Ly Chân trong lòng không vui.
Tuổi còn chưa đến mười hai, lời nói và việc làm ngông cuồng, không coi ai ra gì, nói năng luyên thuyên, chân đạp đầu đại yêu, đứng im bất động để hắn ra chiêu.
Vậy mà, kẻ này không hề mắc câu!
Nếu đổi thành bất kỳ một kiếm tu trẻ tuổi nào của Kiếm Khí Trường Thành, kẻ nào kẻ nấy đều không biết trời cao đất rộng, ngoại trừ Ninh Diêu ra, vốn đều đáng chết đến không thể chết thêm.
Ly Chân không kìm được, lần nữa quay đầu nhìn lại.
Nam tử áo xanh kia, sau khi rời xa chân đạo phá huyền cơ, cũng không còn che giấu. Chân hắn cách mặt đất, ống tay áo tung bay, khẽ rời xa ảnh hưởng của địa kiếp. Chỉ thấy cổ tay hắn lật chuyển, cầm trong tay một thanh quạt xếp ngọc trúc đang khép lại, nhẹ nhàng gõ vào lòng bàn tay. Y phục hắn rung động, chiếc áo xanh lập tức biến thành một bộ trường bào trắng như tuyết. Người nọ liếc nhìn Ly Chân, mỉm cười nói: “Giày vò ra trận trượng lớn như vậy, chỉ khốn trụ được ta đây nho nhỏ âm thần, có đau lòng không? Lúc này đi rồi hả? Không ở lại lôi trì, nhìn tận mắt ta tan thành mây khói sao? Không lo thiên kiếp đánh ta không chết, công sức đổ sông đổ biển à?”
Người nọ một tay cầm quạt, tay còn lại nâng lên, trong lòng bàn tay là tàn tích một lá bùa chú màu xanh, như một chút bùn dính tay.
Chỉ một lá bùa chú mà thôi, lại đổi lấy nhiều bán tiên binh và pháp bảo của Ly Chân bị ngã cảnh, tổn hại!
Mấu chốt là, nó đã đưa chân thân của hắn rời khỏi một nơi chắc chắn phải chết.
Trên đầu thành, các kiếm tiên phần lớn nhẹ nhàng thở ra.
Chết oanh liệt, dù sao vẫn là chết.
Ly Chân cười nói: “Âm thần vẫn chỉ là âm thần, cuối cùng không phải là thủ đoạn che mắt gì ghê gớm. Mất là mất, ngươi tu vi cảnh giới dường như không cao, huống chi dưới ba mươi tuổi, cao hơn được Ninh Diêu và Bàng Nguyên Tể sao? Chính là có chí bảo bên mình, thật sự có vạn nhất, cho ngươi vận chuyển cổ quái thần thông, ngăn cản thiên địa đại kiếp nạn một lát, lúc đó chẳng phải là chết sao. Nói không chừng còn phải uổng công tiễn đưa ta một môn phúc duyên. Người khác tiễn đưa ta, ta còn chưa chắc đã cam tâm tình nguyện nhận, nhưng từ trên người ngươi đoạt được, dù chỉ là một kiện pháp bảo rách nát, ta cũng sẽ cảm thấy rất ý nghĩa.”
Ly Chân dần dần rời xa lôi trì, vừa đi vừa quay đầu nói: “Ta tuy rằng không biết ngươi là thần thánh phương nào, Kiếm Khí Trường Thành từ khi nào lại xuất hiện một gia hỏa thú vị như ngươi, nhưng mà ta biết rõ Kiếm Khí Trường Thành Ninh Diêu, ta nghe đến mức tai sắp mọc kén rồi. Ngươi chủ động thay Trần Thanh Đô hoàn lễ, Ninh Diêu không ngăn cản ngươi, Trần Thanh Đô còn dám đặt cược lớn, ngay từ lúc đó, ta đã biết ngươi nhất định phải chết, trả giá chút ít thì sao. Nói không chừng giết ngươi, còn hơn cả giết Ninh Diêu, không kém chút nào.”
Ly Chân chỉ lên Kiếm Khí Trường Thành trên cao, “Cái giá phải trả? Về sau cả tòa đầu tường đều là nơi tu đạo của ta.”
Ly Chân nhìn về phía vị thanh niên áo trắng phiêu dật, phất phất tay, “Đi cho tốt.”
Âm thần tan nát, từ nay về sau hồn phách không được đầy đủ. Đối với tu sĩ mà nói, đó coi như là rơi vào bệnh căn thần tiên khó cứu, chiến lực còn phải giảm bớt đi nhiều.
Âm thần kia mỉm cười, hai tay áo chấn động, bùa chú như hành vân lưu thủy, phủ kín cả bầu trời. Những bùa chú trước đó bị bảo vật của Ly Chân nghiền nát không thành vấn đề, hắn có rất nhiều bùa chú.
Ngũ hành bùa chú, lôi pháp bùa chú, Tuyết Nê phù, 《 Đan Thư Chân Tích 》 trên dương khí thắp đèn phù, Tề Cảnh Long truyền thụ cho dẫn độ phù, học sinh Thôi Đông Sơn truyền thụ cho Sưu Sơn phù, không dưới hai mươi loại.
Trước đó, bùa chú không thể kết trận, đương nhiên là một điều đáng tiếc. Nhưng, chúng vẫn có thể mượn nhờ linh khí còn sót lại từ vô số lá bùa để quan sát khí cơ lưu chuyển nhỏ bé của thiên kiếp địa kiếp.
Ly Chân bỗng dưng dừng bước, hỏi: “Lúc trước ngươi bày ra cái vẻ lòng mang tử chí kia, là cố ý dụ dỗ ta sớm ném ra trận pháp này sao?”
Kẻ áo trắng âm trầm mỉm cười, đáp: “Ngươi đoán xem.”
Ly Chân hảo tâm nhắc nhở: “Hảo hảo mà chịu đựng thiên địa nhị kiếp này đi. Nhớ kỹ đừng quên, mười tám vị Khôi Lỗi Kiếm Tiên canh giữ bảo vật hạt cải kia, đợi đến khi nhị kiếp khởi động, bọn chúng liền rảnh rỗi rồi. Mỗi một lần xuất kiếm, đều tương đương với một kích dốc toàn lực của Địa Tiên Kiếm Tu.”
Ly Chân nhìn về một hướng, nói: “Có phải nên hiện ra chân thân rồi không?”
Lúc trước Ly Chân đã động tay chân lên người Nhạc Gia Kiếm Tiên. Cái tấm bùa cổ quái giúp gã che giấu khí tức kia đã không còn, giấu ở đâu cũng vô dụng.
Trong tầm mắt của Ly Chân, không gian rung động như mặt nước gợn sóng, một nam tử áo xanh với hai ống tay áo xắn cao bước ra. Bên người gã lượn lờ hai thanh phi kiếm hàng nhái Bắc Câu Lô Châu Hận Kiếm, Tùng Châm và Khái Lôi.
Hai thanh phi kiếm chợt lóe rồi biến mất.
Ly Chân không nói thêm lời nào, hai vị Tiên Nhân áo đen ngưng tụ từ kiếm ý sau lưng y lao đi, kiếm quang rực rỡ như cầu vồng.
Trần Bình An đạp mạnh xuống đất, biến mất khỏi hư không tại chỗ, tránh thoát hai đạo kiếm quang. Lại có thêm hai vị kiếm tiên áo đen hiện thân, một vị cầm kiếm đứng chắn trước mặt gã, vị còn lại thân hình tiêu tán không thấy bóng dáng.
Duy chỉ có vị “Quan Chiếu” ngưng tụ kiếm ý thành thực chất, cao lớn gần như chân nhân, vẫn luôn đứng phía sau gã.
Cảnh giới không cao nhưng lại là kiếm tu, đồng thời lại là một kẻ vũ phu thuần túy cảnh giới không thấp?
Rốt cuộc đây là người gì vậy?
Ly Chân trong lòng có chút khó chịu.
Đại yêu Trọng Quang cúi đầu xoay người, đứng sau lưng lão giả áo xám, muốn nói lại thôi.
Lão giả áo xám cười nói: “Man Hoang thiên hạ phía sau cánh cửa đóng kín, đều là người trong nhà. Ly Chân lần này chịu chút thiệt thòi nhỏ đau khổ, không sao cả. Hiện tại luận thắng bại, còn quá sớm.”
Chỉ khi đã nếm trải đau khổ, mới có thể chuyên tâm luyện kiếm, không còn bài xích “Quan Chiếu” từ tận sâu trong tâm khảm.
Đại yêu Trọng Quang nịnh nọt cười, trong khoảnh khắc lại lộ vẻ sợ hãi.
Chẳng phải Ly Chân nhất định thắng sao?
Lão giả áo xám nói: “Chỉ cần không thua là được.”
Đại yêu Trọng Quang mồ hôi đầm đìa.
Lão giả áo xám cười nói: “Ngươi đứng gần như vậy, lại đứng lâu như vậy, đạo vận cũng đã thấm nhuần không ít, coi như là ban thưởng cho hai trận tiểu đả tiểu nháo vừa rồi.”
Đại yêu Trọng Quang xoay người lui về phía sau, lặng lẽ rời đi.
Trên đầu thành, Tả Hữu không hề xuất kiếm bổ chém biển mây thiên kiếp kia.
“Phàm là kiếm tu trẻ tuổi dưới ba mươi tuổi, Kiếm Khí Trường Thành ta, không ai không phải thiên tài trong các thiên tài. Mấy ngàn năm nay, đại niên chỉ có một lần này.”
“Trước đây, lần đại niên xuất hiện quy mô lớn như vậy, chính là thời điểm Kiếm Khí Trường Thành chiến sự thảm khốc nhất. Lúc ấy, trên đầu thành chỉ còn lại một mình Trần Thanh Đô trấn thủ.”
“Nhưng lần này, những lão già ba bốn mươi năm trước của Kiếm Khí Trường Thành, đối với đám hài tử này che chở vô cùng tốt. Đương nhiên, cái giá phải trả là rất nhiều vị tiên kiếm sư đã hy sinh, thay bọn nhỏ bảo vệ trận địa.”
Bàng Nguyên Tể thở dài: “Nếu đổi lại là ta, trời giáng ngũ lôi, đất sinh sát khí, khẳng định trốn không xong, chỉ có thể liều mạng chống đỡ mà chết.”
Cao Ấu Thanh, muội muội của Cao Dã Hầu, khẽ nói: “Ta chỉ sợ chết còn nhanh hơn, chết ngay tại cái tòa kiếm trận này.”
Đổng Họa Phù bĩu môi: “Cái tiểu súc sinh kia là bế quan đệ tử của Thác Nguyệt Sơn chủ nhân. Ngoại trừ Ninh tỷ tỷ, chúng ta thua ai cũng là chuyện bình thường, đừng nghĩ nhiều làm gì. Các ngươi nhìn xem chúng ta đi, ai có thể một hơi xuất ra nhiều bán tiên binh, pháp bảo như vậy? Cho nên, theo lời Trần Bình An nói, đối phó loại có tiền có thế có chỗ dựa này, không thể ‘Ta hự hự đi một mình đấu tặng người đầu’, mà phải ‘muốn cho đối phương đến một mình đấu chúng ta một đám’. Đến lúc đó chia nhau ra, ai nấy đều giàu đến chảy mỡ.”
Bàng Nguyên Tể gật gù: “Lý là như vậy đấy, nhưng chúng ta cũng phải thấy rằng, cái tiểu súc sinh kia chỉ có thể liền một mạch khống chế nhiều bảo vật như vậy, đã không phải người bình thường làm được. Lần này đấu pháp với Trần Bình An, cũng may là Trần Bình An, nếu không những cái bẫy lớn nhỏ của đối phương đã dựng sào thấy bóng rồi. Lần sau giao chiến, chúng ta phải đặc biệt coi chừng loại người này.”
Một gã kiếm tu trẻ tuổi, vốn không có quan hệ tốt với Ninh Diêu, Trần Tam Thu hay Điệp Chướng quán rượu, lên tiếng công đạo: “So về độ bẩn thỉu của tim gan, cái tiểu súc sinh kia tìm nhầm người rồi.”
Ninh Diêu ngẩng đầu nhìn về phía biển mây thiên kiếp kia, im lặng không nói.
Nếu đổi lại nàng, ngăn lại không khó, nhưng ảnh hưởng sâu xa sẽ rất phiền toái.
Trần Thanh Đô cười nói: “Ninh nha đầu, nếu là ngươi ra tay, tự nhiên không có cái đổ ước kia. Hơn nữa, nếu Trần Bình An bị ta kéo lên đầu thành, thì cũng sẽ không có cái ‘nếu như’ này rồi.”
Trần Thanh Đô nhớ lại một chuyện xưa ít người biết: “Ngô Thừa Bái từng chất vấn A Lương, hỏi dưới đời này đến cùng ai không thể chết, đồng tộc, gia tộc có quan hệ gì không.”
“A Lương cũng khó xử lắm, vấn đề này trả lời phiền toái nhất, nên về sau đành phải chạy một chuyến Thác Nguyệt Sơn cùng Duệ Lạc hà.”
Trần Thanh Đô cười cười, quay đầu nhìn về phía Ninh Diêu: “Ta tự nhiên coi trọng ngươi cùng Trần Bình An, nhưng ta thật không cảm thấy các ngươi sẽ chết không được. Nói ra thì hơi phức tạp, Ninh nha đầu, hiểu ý của ta chứ?”
Ninh Diêu gật đầu: “Hiểu. Nhưng ta rất không vui, không phải vì mình, mà vì Trần Bình An.”
Tả Hữu cười lạnh: “Người mất hứng, còn phải tính thêm ta nữa.”
Trần Thanh Đô càng cười tươi hơn, nói chuyện với Ninh nha đầu thật bớt lo. Tả Hữu thẳng thắn như vậy cũng rất tốt: “Như vậy cũng tốt. Tránh cho mọi sự không quan tâm, mất hứng mới tốt. Bằng không thì Tả Hữu lại đi vào vết xe đổ, luyện cái gì kiếm, vì sao luyện kiếm, sinh tử vì sao, cứ mãi quẩn quanh. Đến hôm nay, mới hơi giống một gã kiếm tu thực thụ.”
Trần Thanh Đô ngoảnh mặt làm ngơ, tự nhủ: “Kiếm tu thực thụ…”
Kiếm tu thực thụ, sẽ vì nhân gian xuất kiếm, có thể quên sinh tử, siêu thoát sinh tử.
Suy nghĩ càng sâu thì càng khó làm được việc lớn, nhưng trong lúc lơ đãng lại có thể làm được việc nhỏ.
Thực ra, rất nhiều kiếm tu trung niên cảnh có thể làm được, còn thượng ngũ cảnh kiếm tiên thì lại càng ngày càng không làm được những việc lạ.
Nhân gian càng ngày càng tồi tệ, khiến người ta nản lòng thoái chí. Nhân gian thế đạo càng ngày càng tốt đẹp, lại khiến người ta khó tránh khỏi không nỡ bỏ. Kiếm thuật không cao, không nỡ bỏ cũng vô dụng, chi bằng vì mình vì người mà chết. Kiếm thuật đủ cao, liền có bản lĩnh tìm cho mình đủ mọi lý do để không chết. Đây cũng là đạo lý hiển nhiên, nhân chi thường tình, quá nghiêm khắc thì không được.
Nhân tâm vật ấy, không hổ là cái lồng giam thú vị mà thần chi năm đó thiết trí ra.
Về phần một lồng giam khác, đó là cảm nhận của kẻ đối diện dòng sông thời gian dài đằng đẵng. Thánh hiền viễn cổ khai thiên lập địa, đời sau muôn dân trăm họ được vô hình che chở, chẳng qua chỉ đứng trên bờ ngắm cảnh, rốt cuộc vẫn thiếu đi một tầng ý vị. Vì lẽ đó, bất cứ ai, trước khi chính thức chứng đạo, dù là kẻ Phi Thăng cảnh, khó tránh khỏi cảm giác sinh tồn vô căn cứ. Đây là một nan đề lớn mà tam giáo, chư tử bách gia thánh hiền đã trải qua vạn năm, đều dốc lòng tìm kiếm phương pháp phá giải cuối cùng.
Tiên Nhân cảnh tu sĩ cầu chân, Nho gia dùng hạo nhiên chính khí nắm chắc nhân tâm, Phật gia phá ta chấp, Đạo gia phản phác quy chân, đều là khổ công phu xoay quanh việc này.
Người người vất vả cầu sinh, người người cũng âm thầm muốn chết, mâu thuẫn xiết bao. Vậy nên mới cần truy cầu nhân sinh trong trời đất, hình như cảnh trong gương, tâm như trăng trên trời, hết thảy xem thấu, trong suốt quang minh.
Trần Thanh Đô nói với Ninh Diêu một câu kỳ quái: “Dù kết quả ra sao, cũng đừng cho rằng trận chiến này của Trần Bình An chịu thiệt quá nhiều.”
Ninh Diêu im lặng.
Trần Thanh Đô cười: “Ta có xin Trần Bình An rời khỏi đầu tường đi đáp lễ đâu.”
Trên chiến trường, bụi đất mịt mù.
Ba vị thân hình hư ảo mờ mịt, mặc áo đen, mang kiếm tiên nhân đứng ba phương, vây khốn Trần Bình An vào giữa. Kiếm quang sáng chói, thanh thế như sấm, không hề có kết cấu gì, chỉ là xông vào mà loạn đả Trần Bình An.
Một vị áo đen tiên nhân bị Trần Bình An cận thân một quyền đánh trúng, thân hình tan rã, nhanh chóng ngưng tụ lại bằng kiếm ý, kiếm ý tuy ngưng tụ tử vật, nhưng thoáng ảm đạm vài phần, vẫn xuất kiếm như thường, kiếm quang cực nhanh cực nặng.
Cũng có một vị tiên nhân bị kiếm quang của đồng bọn đánh trúng, sau đó tựa như chết mà sống lại.
Kẻ khác, thực lực cách xa chiến trường, hàm súc ngũ lôi chính pháp, biển mây buông xuống, mặt đất bị lôi trì dẫn dắt bay lên, hiển nhiên muốn thiên địa tiếp giáp, nghiền nát vị âm thần áo trắng đang ở trong đó.
Vị thứ ba, tiên nhân áo đen luôn ẩn mình trong bóng tối hiện thân, bất tri bất giác, chia làm bốn phương.
Trong nháy mắt, đại địa sau lưng bốn vị áo đen tiên nhân chấn động, tượng thần từ dưới đất bay lên, sừng sững bốn cỗ thiên vương pháp tướng, như là những bức hoa văn màu sống động nhất thế gian. Bốn vị kiếm tiên đồng thời kết kiếm quyết, bốn cỗ thiên vương pháp tướng đồng thời mở mắt, bày ra vẻ thiên vương trợn mắt.
Một tượng thần hoa lệ sáng lạn, toàn thân kim quang rực rỡ, đầu đội năm Phật bảo quan, mặc bộ giáp vàng óng ánh, đeo chuỗi ngọc châu báu, tay phải cầm bảo tràng.
Lại có tượng thần kim nhân, thân mặc giáp tía, mặt lộ vẻ phẫn nộ, tay phải cầm mâu, tay trái nâng bảo kính, chiếu rọi mặt đất.
Lại có thiên vương pháp tướng mặc áo trời, tay trái rủ xuống cầm đao, bàn tay nắm bảo.
Cuối cùng một tượng thần mình quấn rồng, tay phải nắm sợi dây đỏ, tương truyền có thể trấn phục khắp nơi long vương.
Ly Chân nhất tâm nhị dụng, vừa nhìn thấu chân thân đối thủ trong trận, vừa cẩn thận quan sát vị âm thần áo trắng trong thiên địa nhị kiếp.
Bốn cỗ thiên vương pháp tướng cầm bảo vật, lấy bảo quang bao phủ ra một tòa tiểu thiên địa, bốn vị kiếm tiên áo đen sau khi kết trận, liền tự thân tiêu tán, hóa thành từng sợi kiếm ý tinh túy mờ nhạt.
Trần Bình An tung một quyền, Vân Chưng Đại Trạch Thức, đánh cho màn trời của tòa tiểu thiên địa chấn động không thôi, tạm thời không thể dùng thiên uy giáng xuống, trấn áp mặt đất.
Cùng lúc đó, phi kiếm Mùng Một lướt đi bổn mạng khiếu huyệt, xoắn giết những kiếm ý đang cận thân.
Ly Chân giật giật khóe miệng, bản lĩnh ẩn giấu của đối phương không ít, đến giờ khắc này, mới bị ép tế ra để ngăn địch.
Ly Chân khẽ động tâm tư, vị “Quan Chiếu” sau lưng bước lên một bước, như hộ pháp chân thần, che chở Ly Chân.
Một đạo kiếm quang xanh biếc như chớp giật, mang theo tốc độ khó tin, chớp mắt cắm thẳng vào thân hình mờ ảo của Quan Chiếu, xuyên qua rồi khẽ run, mũi kiếm chỉ cách mi tâm Ly Chân vỏn vẹn một tấc.
Ly Chân lùi lại một bước, thân hình Quan Chiếu càng thêm ngưng tụ, dường như muốn vươn tay, dùng hai ngón tay kẹp lấy thanh phi kiếm âm hiểm đánh lén này.
Nhưng ai ngờ, thanh phi kiếm xanh biếc kia một kích bất thành liền hóa thành một vệt sáng biến mất.
“Phàm phu tục tử, thể phách yếu đuối, dù có được pháp bảo trên núi cũng khó mà khống chế, chỉ rước lấy tai họa.” Ly Chân thầm nghĩ. “Cũng như vậy, không phải Địa Tiên nào cũng có thể hoàn toàn khống chế một thanh bán tiên binh. Huống hồ, muốn khiến tiên binh nhận chủ lại càng khó hơn lên trời.”
Thế nhưng, Ly Chân hôm nay lại có tiên binh trong tay, hơn nữa còn là hai kiện!
Ly Chân nâng một bàn tay, trên đó khắc đầy Ngũ Nhạc Chân Hình Đồ tổ tông phù chú, gọi là Tam Sơn Phù. Một khi tế ra, cái giá phải trả vô cùng lớn, ngay cả Ly Chân cũng phải kêu khổ không thôi. Dùng nó đối phó Ninh Diêu, Ly Chân cam lòng, nhưng đối phó với người trẻ tuổi trước mắt này thì có chút không nỡ.
Vì vậy, Ly Chân tiếp tục hư nhược nắm quyền, mở ra bàn tay còn lại. Trong lòng bàn tay hắn là một kiếm viên chậm rãi lưu chuyển, từng là bản mệnh phi kiếm của chính hắn, hay nói đúng hơn là của Quan Chiếu. Tại Thác Nguyệt Sơn, nó vốn đã nát không chịu nổi, chỉ nhờ Thác Nguyệt Sơn dùng đại giới cực lớn, ân cần chăm sóc vạn năm, mới từng chút một khôi phục đỉnh cao. Trong mỗi trận đại chiến công thành, đều có đại yêu chuyên trách dùng cổ bí pháp xa xôi ngắt lấy kiếm ý trường thành, Quan Chiếu kiếm ý, bí mật mang đến Thác Nguyệt Sơn. Trong đó, vị đại yêu đích truyền của Thác Nguyệt Sơn đã tự mình mạo hiểm, muốn đánh cắp càng nhiều kiếm ý, vì vậy mới bị Đổng Tam Canh liên thủ với Trần Hi vây khốn.
Bắt sống một đầu đại yêu Phi Thăng cảnh, khó hơn xa so với việc chém giết một đầu đại yêu.
Khi Ly Chân mở lòng bàn tay ra, kiếm viên chỉ khẽ rung động mãnh liệt, liền khiến cho thiên địa bốn phía Ly Chân bắt đầu vặn vẹo. Mà kiếm tiên Quan Chiếu, vốn chỉ là kiếm ý ngưng tụ thành, lại quay đầu nhìn lại, trong mắt lộ ra một tia ánh mắt phức tạp như người.
Ly Chân ngẩng đầu, nắm tay lại, đối với “Quan Chiếu” mỉm cười nói: “Đây là của ta, không phải của ngươi.”
Quan Chiếu nhẹ nhàng vung kiếm, đánh bay đạo kiếm quang xanh biếc đột ngột xuất hiện kia.
Ly Chân không quan tâm thanh phi kiếm xuất quỷ nhập thần kia, bước nhanh về phía trước, xuyên qua thân hình hư vô của Quan Chiếu, tiếp tục xem cuộc chiến.
Người trẻ tuổi kia thật không phải hạng tầm thường, Thiên Vương Pháp Tướng vung trường mâu đánh xuống, hắn lại trực tiếp dùng cánh tay ngăn lại, toàn bộ thân thể bị một kích này đánh cho hai chân lún sâu vào mặt đất.
Trên đầu thành, những thiên tài trẻ tuổi của Kiếm Khí Trường Thành tiếp tục trao đổi bằng ngôn ngữ tâm linh.
Đổng Bất Đắc mỉm cười nói: “Lại là một trận Trần Bình An không hề có lực hoàn thủ đánh nhau a, một chiều, một chiều rồi.”
Quách Trúc Tửu dùng sức gật đầu nói: “Cái tiểu súc sinh kia thật sự là lợi hại, có thể xưng huynh gọi đệ với Tề Thú. Sau này trên chiến trường gặp mặt, trước khi đấu võ có thể tâm sự hết lòng.”
Trần Tam Thu cười khổ không thôi.
Thực ra, những lời nói pha trò như vậy, hoàn toàn là vì che giấu sự căng thẳng trong lòng mọi người.
Ngay cả Lục Đoan tiểu nha đầu không sợ trời không sợ đất, lúc này cũng mồ hôi đầm đìa trán, lo lắng không nguôi.
Biển mây hạ xuống, mặt đất dốc lên, thiên địa chưa hoàn toàn tiếp giáp. Trên mặt đất, cả tòa lôi trì tiếp dẫn biển mây, liền có ngũ lôi giáng xuống. Giữa thiên địa, xuất hiện ngày càng nhiều roi dài lôi điện. Trước khi rơi xuống đất, chúng còn phân ra vô số đầu điện xà nhỏ bé ẩn chứa chân ý lôi pháp tán loạn. Một bộ áo trắng âm thần bị vây khốn trong đó, chỉ có thể không ngừng cưỡi gió tránh né, chẳng những phải tránh né những cột lôi điện ngũ lôi ầm ầm giáng xuống, còn phải tránh đi những tia điện quang hỗn loạn như cành lá lan tràn trong chớp mắt.
Nhưng khi thiên địa giao hòa, đôi kiếp trùng điệp, đã định trước là không chỗ nào có thể trốn thoát.
Ly Chân nhìn bốn cỗ pháp tướng kia, cười khẩy: “Không cần gấp, cứ để cho cái tên vũ phu võ đạo cao xa thuần túy kia, chậm rãi biến thành một bộ da bọc xương khô, nếm thử cái tư vị tục tử thành thần.”
Nói xong, hắn ngẩng đầu nhìn về phía Ninh Diêu. Nghe sư tỷ Thác Nguyệt Sơn nói, kiếm tu Kiếm Khí Trường Thành, ăn cái này một bộ nhất. Cái kia âm thần cùng chân thân phân biệt thân hãm hai nơi chiến trường người trẻ tuổi, đại khái là số lượng không nhiều lắm ngoại lệ.
Chỉ là Ninh Diêu chưa từng liếc nhìn Ly Chân, ánh mắt chỉ dừng trên biển mây đang hạ xuống với tốc độ càng lúc càng nhanh. Hắn không thèm để ý đến lời khiêu khích của Ly Chân.
Rời xa đầu tường, trên mặt đất, phi kiếm tiếp tục lao về phía Ly Chân, như là kiếm tu đang hỏi kiếm. Lần này không còn chỉ là một vệt kiếm quang xanh đậm, mà là ba thanh cùng đến.
Thanh đầu tiên là Tùng Châm nhỏ bé yếu ớt như kim may vá. Quan Chiếu xuất kiếm, nhưng thanh phi kiếm kia bỗng nhiên đổi quỹ tích, biến mất vô tung, trên mặt đất chỉ còn lại một khe rãnh sâu cạn đồng đều.
Quan Chiếu cổ tay khẽ động, tiếp tục xuất kiếm, là Khái Lôi thanh thế kinh người. Nhưng nó vẫn không đánh mà lui, chỉ là bị kiếm khí tràn trề của Quan Chiếu ảnh hưởng, mũi kiếm hơi lệch khi lui lại.
Ly Chân cảm thấy có chút thú vị.
“Nguyên lai là hai thanh gối thêu hoa làm dáng thôi sao? Nếu là trên chiến trường bình thường, xác thực có thể hù dọa người, rất nhiều sinh tử một đường, đủ để cải biến tình thế.”
Chỉ có Mười Lăm, thanh phi kiếm chính thức ẩn chứa sát cơ, từ bên cạnh xa xa phá không tới, vẽ ra một đạo vòng cung, vội vàng lướt về phía gáy Ly Chân.
Quan Chiếu hiện tại đã bị cảnh giới cùng ý niệm của Ly Chân liên lụy, không thể hoàn toàn dựa vào bản năng xuất kiếm, lại không phải chân thân đỉnh cao. Kiếm tiên Quan Chiếu xuất kiếm không kịp, liền dứt khoát thò tay nắm lấy thanh phi kiếm kia.
Ly Chân căn bản không thèm để ý loại ám sát này.
Ăn được một kiếm cũng không sao.
Huống chi còn có Quan Chiếu ở bên cản trở phi kiếm.
Ly Chân hiện tại chỉ băn khoăn muốn xác định chân thân của người trẻ tuổi kia, đến cùng có phải là chân thân toàn bộ, hay chỉ là một bộ dương thần hóa thân mà thôi. Nếu chân thân vẫn trốn ở một nơi không ai biết, tùy thời hành động, thì lại là một chuyện ngoài ý muốn nhỏ nhặt, không quan trọng đại cục nhưng sẽ khiến hắn, Ly Chân, mất mặt xấu hổ. Dù sao đối thủ này, hình như quá khác với những kiếm tu thích trực tiếp đến trực tiếp đi. Hắn hẳn là giống như Tả Hữu trên đầu thành mới đúng.
Lý Chân ngẫm nghĩ một chút, đợi hai chiến trường kia đều kết thúc thì tốt, nhưng chính mình lại có chút nhàn rỗi, dường như chẳng có việc gì để làm.
Liền tế ra một thanh được vinh dự là được trời ưu ái, bản mệnh phi kiếm của hắn. Phi kiếm phóng lên trời, mang theo một vệt trắng như tuyết, cuối cùng biến ảo thành một vầng trăng sáng của Man Hoang thiên hạ, cùng mặt trời tranh nhau tỏa sáng.
Trăng tròn lơ lửng trên không trung, ánh trăng như nước, vung vãi nhân gian, chiếu rọi chiến trường phạm vi hơn trăm dặm. Nhè nhẹ từng sợi kiếm ý viễn cổ của Kiếm Tiên, bị ánh trăng chiếu rọi, phần lớn đều xuất hiện một chút ngưng trệ.
Lôi trì là một tòa tiểu thiên địa, dựa vào bảo vật chồng chất, cùng với cái bản lĩnh phù trận da lông mà chúng tự cho là cao siêu.
Bốn vị áo đen tiên nhân kia đã dùng thủ thuật che mắt, nhưng cũng không hoàn toàn là thủ thuật che mắt, pháp tướng đứng sừng sững sau đó, lại là một tòa tiểu thiên địa.
Khi Lý Chân tế ra bản mệnh phi kiếm, chính là tòa thứ ba.
Lý Chân tập trung tư tưởng nhìn lại, ánh trăng vung vãi mặt đất có dính khí tức của dòng chảy thời gian. Cho nên, khi ý niệm trong đầu của Lý Chân nhất định, bên ngoài hai tòa lồng giam tiểu thiên địa, tòa tiểu thiên địa thứ ba liền tùy theo bất động, hơn trăm trượng dưới mặt đất vẫn bị bao quát trong đó.
Sự thật chứng minh, người trẻ tuổi kia cũng không còn thủ đoạn gì hơn, khiến cho chân thân lén lút trốn ở nơi khác.
Ngược lại là ba thanh phi kiếm kia, thật thật giả giả, cuối cùng cũng hiểu ý vài phần, không còn dây dưa không ngớt với Lý Chân, chỉ là bay vút ở phía xa, tựa như con ruồi không đầu. Nhất là hai thanh hàng nhái giả vờ kia, lung lay sắp đổ, mười phần buồn cười.
Trong tiểu thiên địa, ngoại trừ những kiếm ý Kiếm Tiên dường như không bị thiên địa đại đạo câu thúc, nhưng tốc độ lưu chuyển cũng chậm lại, còn lại vô số kiếm khí đều hóa thành bột mịn trong dòng chảy ánh trăng.
Lý Chân đã nhẹ nhàng thở ra, bởi vì không còn tiểu biến cố nào nữa, nhưng lại có chút thất vọng.
Quan Chiếu cái thanh phi kiếm trong tay đã trốn thoát ra ngoài, độ sắc bén của phi kiếm kia tương đối không tầm thường.
Chỉ là Quan Chiếu cũng bình yên vô sự, vệt kiếm quang xanh đậm kia, lâu dài về sau, nhiều lần không công mà lui, cuối cùng khó thoát khỏi kết cục chủ nhân thân tử đạo tiêu, bản mệnh phi kiếm cũng theo đó đổ.
Nó cùng chủ nhân kia, đều đang vùng vẫy giãy chết mà thôi.
Đệ nhất tòa lôi trì thiên địa, đã thiên địa tiếp giáp, phía trên mặt đất, ngay dưới đầu thành không trung, hướng bốn phương tám hướng bắn tung tóe ra kiếm khí sóng lớn như kiếm tiên ngay ngắn hướng tế ra phi kiếm.
Nho nhỏ âm thần, đệ nhị tòa tiểu thiên địa được tứ đại thiên vương tượng thần trấn giữ, càng giống như vũ phu thuần túy, chân thân ra quyền. Hai tay và đầu vai của người trẻ tuổi kia đều đã trần trụi bạch cốt. Lý Chân nói muốn hắn biến thành một bộ giá bạch cốt, hiển nhiên không phải là lời si nhân nói mê nói bừa.
Trong đệ nhị tòa tiểu thiên địa, Trần Bình An mình đầy máu tươi vẫn ra quyền liên tục, dùng Thần Nhân Lôi Cổ thức đánh vào bình chướng tiểu thiên địa một chỗ.
Quyền là bạch cốt.
Mỗi lần ra quyền thu quyền lúc rảnh rỗi, phi kiếm Mùng Một liền bổ sung một kiếm vào chỗ quyền rơi xuống.
Thanh phi kiếm Mười Lăm đang ở trong đệ tam tòa tiểu thiên địa, đột nhiên đẩy chuyển mũi kiếm, dường như muốn cùng phi kiếm Mùng Một, lấy kiếm nhọn đối với mũi kiếm.
Hai kiếm hỗ trợ, bình chướng thiên địa xuất hiện một tia khe hở.
Một thân áo xanh cuối cùng tung ra một quyền Thần Nhân Lôi Cổ thức, lấy cái giá phải trả là cánh tay đứt gãy, quyền khai thiên địa, trong cảnh tượng ngọc lưu ly sáng lạn vô cùng, một đường thẳng đến, phóng tới tồn tại là con cưng của các bậc thiên kiêu Man Hoang thiên hạ kia, Lý Chân.
Chỉ là, từ phá vỡ một tòa tiểu thiên địa, liền muốn dấn thân vào tòa tiểu thiên địa tiếp theo, vốn nên thân hình cản trở, lại thân chịu trọng thương, so với tốc độ trước kia nên chậm hơn một đường mới hợp tình lý.
Nhưng mà, một thân quyền ý đỉnh cao tuôn trào như thác đổ, tựa như thần linh cao cao giáng thế bên cạnh Trần Bình An. Hắn bứt tốc như lôi, trong nháy mắt vọt xa hơn mười dặm. Quyền ý màu vàng cùng phi kiếm bổn mạng của Ly Chân giao thoa, va chạm như ánh trăng dưới nước, trực tiếp nổ tung kiếm kia.
Trên đầu thành, Ninh Diêu ánh mắt rạng rỡ, trong tầm mắt chỉ có Trần Bình An vẫn mặc áo xanh, không trâm ngọc, chất phác thuần túy như một gã vũ phu. Nàng cố nén không nhìn lôi trì thiên kiếp nơi giao giới đất trời.
Ly Chân kinh hãi nắm chặt nắm đấm, rồi buông lỏng. Cả cánh tay bắt đầu rách nát, xương cốt vỡ vụn. Hắn không ngờ rằng lại phải dùng đến chiêu thức tiên binh phù lục này, tình cảnh vô cùng thê thảm. Cánh tay đã biến mất, sắc mặt Ly Chân trắng bệch, nhưng nơi nắm tay khi nãy xuất hiện một đạo bùa chú cổ xưa bạc phơ, lơ lửng giữa không trung.
Chỉ thấy người trẻ tuổi cụt tay run tay áo, một chiếc trường bào màu vàng xuất hiện, khoác lên người hắn khi đang chạy trốn. Cùng lúc đó, mặt đất rung chuyển, nổi lên một tòa ba ngọn núi liên miên trùng điệp. Bóng dáng người trẻ tuổi từ áo xanh đổi sang trường bào vàng cũng biến mất.
Một vệt kim quang xẹt ngang bầu trời Kiếm Khí trường thành, vượt qua dãy núi ba ngọn. Nó chém tan tiểu thiên địa được tạo nên bởi ánh trăng kiếm khí, thẳng bổ xuống đỉnh đầu Ly Chân.
Ly Chân ném đi kiếm viên trong tay, khoảnh khắc dung nhập vào mi tâm kiếm tiên Quan Chiếu. Thân hình mờ mịt của Quan Chiếu bừng sáng, kiếm quang bắn ra, cao hơn mười trượng, vung trường kiếm cản thanh kiếm vàng kia.
Ly Chân thất khiếu đổ máu, trong lòng hận thấu xương. “Chết thì thôi đi, còn muốn kéo ta xuống nước!” Vốn dĩ chỉ có Ninh Diêu mới xứng khiến hắn phải trả cái giá lớn đến vậy.
Để khống chế tiên binh phù lục, Ly Chân phải hao tổn một hồn một phách. Kiếm viên dung nhập vào kiếm tâm Quan Chiếu, ý định ban đầu của Ly Chân là dứt khoát buông bỏ Quan Chiếu – thứ có giá trị tương đương hai kiện tiên binh – phối hợp bùa chú ba ngọn núi, cùng Ninh Diêu đổi mạng. Nếu không, chỉ cần kiếm tâm của hắn và “Quan Chiếu” kia hơi mâu thuẫn, nghĩa là đời này hắn không thể chính thức khống chế một vị kiếm tiên cầm trong tay tiên binh. Bản thân Quan Chiếu chỉ là một con rối gân gà, còn làm tổn hại đạo tâm của Ly Chân ở kiếp này. Cái gì mà cùng Trần Thanh Đô kề vai chiến đấu, đến chết cũng không học Long Quân Quan Chiếu, cái gì mà Kiếm Khí trường thành già nhất hình đồ, đáng chết cho sạch sẽ, nhẹ nhàng mà sung sướng.
Ly Chân lập tức quay đầu nhìn về phía không trung nơi đất trời giao nhau, trừng to mắt nhìn chằm chằm. Một chiếc trâm ngọc trắng từ từ rơi xuống. Đúng là không còn thấy bóng dáng âm thần áo trắng kia nữa.
Trên đỉnh đầu, thanh tiên binh kiếm tiên mang theo vệt kim quang không tan, va chạm với trường kiếm của Quan Chiếu.
Ngoại trừ nơi Ly Chân đứng, mặt đất bốn phía trong nháy mắt sụt xuống hơn mười trượng. Giữa trâm ngọc trắng và Ly Chân, lơ lửng hai thanh phi kiếm từ đầu đến đuôi, Tùng Châm và Khái Lôi, tạo thành một đường thẳng tắp.
Khi trâm ngọc trắng hạ xuống, Trần Bình An xuất hiện. Chớp mắt, hắn dẫm lên phi kiếm Tùng Châm, rồi sau đó đứng trên Khái Lôi. Đây là cách giữ mạng bằng kiếm độn mà hắn đã luyện khi chưa thành Ngự Phong cảnh vũ phu. Thôi Đông Sơn, Tề Cảnh Long và Nạp Lan Dạ Hành đã cùng nhau nghiên cứu ra bí thuật này cho Trần Bình An. Họ luyện hóa Tùng Châm và Khái Lôi thành thứ tương tự “bùa chú”, cho phép Trần Bình An dùng chúng làm điểm neo trên dòng sông thời gian, giúp hắn trong chớp mắt rút khỏi chiến trường trăm dặm, thậm chí hơn.
Nhưng cuối cùng, với một vũ phu thuần túy như Trần Bình An, phương pháp trốn chạy này nên dùng để liều mạng giết người mới phải! Chân thân của Trần Bình An thực chất đã hòa làm một với âm thần, chỉ là hắn khiến đối thủ tưởng rằng âm thần xuất khiếu rời xa, rút khỏi lôi trì. “Âm thần” bị mười tám hạt cải kiếm tiên trọng thương trong biển mây thiên kiếp và lôi trì trên mặt đất, chỉ trong khoảnh khắc cuối cùng, chân thân và âm thần mới cùng nhau ẩn nấp vào trâm ngọc trên đầu âm thần. Nếu không, cây trâm tạm thời vô chủ kia có lẽ đã rơi vào tay đối thủ.
Còn Mùng Một, Mười Lăm, Tùng Châm, Khái Lôi, tổng cộng bốn thanh phi kiếm, đều được để lại cho dương thần hóa thân vũ phu thuần túy Trần Bình An, cùng với pháp bào kim lễ phẩm trật tiên binh. Cả hai đều chỉ cầu không chết, như vậy là đủ. Chỉ trong mấy ý niệm thoáng qua, không nói đến cảnh giới và kiếm thuật, chỉ nói về suy nghĩ, dù ngươi là đầu tường kiếm tiên, cũng không bằng ta, Trần Bình An.
Tất cả là vì khoảnh khắc xuất kiếm này. Ly Chân ngẩng đầu, ánh mắt phức tạp. Thủ đoạn đã dùng hết, còn có thể thế nào? Kết quả xấu nhất, những bất ngờ cộng thêm niềm tin vạn nhất, dường như thật sự đã đến. Trần Bình An thò tay ra, niệm một chữ.
Một kiếm chém xuống, trực tiếp chém Ly Chân thành hai nửa. Ly Chân chỉ kịp nghiêng đầu một chút, nên bảo toàn được cái đầu nguyên vẹn. Trường kiếm trong tay chỉ là kiếm ý bắt chước ngưng tụ mà thành, chẳng lẽ Trần Bình An đã sống uổng phí thời gian khi được Tả Hữu dạy kiếm trên đầu thành hay sao? Cũng không phải thanh kiếm tiên kia vẫn đang giằng co với Quan Chiếu.
Đạo hữu đọc sách, xem nhân gian vạn vật, nên hóa thành cái mình dùng được.
Trần Bình An sau khi đáp xuống, trường kiếm kiếm ý đã vỡ vụn, một cước giẫm lên viên đầu lâu kia, một quyền tung ra, giam giữ tất cả hồn phách có ý đồ bỏ chạy. Ly Chân vốn chỉ là hồn phách tàn khuyết, nay bị một kiếm tu trẻ tuổi vô danh nắm trong tay, nhẹ nhàng nhấc lên. Quyền cương mang theo thanh thế như sấm mùa xuân chấn động, bao phủ gắt gao lấy hắn.
Trần Bình An đạp nát đầu lâu, năm ngón tay như móc câu, rót vào hồn phách Ly Chân, hỏi: “Tiểu phế vật, sao không nói nữa?”
Hồn phách Ly Chân không giãy giụa, giật giật khóe miệng định nói, liền bị Trần Bình An dùng quyền cương đấm nát tan, “Ta cầu ngươi nhiều lời một chữ sao? Ngươi rõ chưa?”
Giữa thiên địa, chỉ còn kiếm khí như gió mạnh, quét qua thái dương cùng trường bào của chàng trai trẻ.
Xa xa trên đường, mười bốn đầu đại yêu không ít kẻ rục rịch. Lão giả áo xám giơ tay ngăn cản đám tồn tại đỉnh cao Man Hoang thiên hạ ra tay với chàng trai trẻ, bước lên một bước, cười nói: “Tiểu gia hỏa, tâm cảnh không tệ.”
Lão giả áo xám vung tay áo, đánh tan kiếm viên Quan Chiếu nuốt tiên binh. Không chỉ vậy, tòa phù núi ba ngọn kia cũng biến mất không thấy.
Trần Bình An cũng cầm chặt kiếm tiên bay vút tới, mũi kiếm chỉ thẳng lão giả áo xám, động tác không thể nào khiêu khích hơn, nhưng miệng lại nói: “Đừng có lấy lớn hiếp nhỏ nha, con người ta nhát gan lắm.”
Lão giả áo xám mỉm cười: “Thấy tốt thì lấy, về Kiếm Khí Trường Thành của ngươi đi.”
Trần Bình An mang theo kiếm tiên, quay người rời đi. Trên đường đi không một ngọn cỏ, rách rưới đều thu, ngay cả đầu đại yêu Phi Thăng cảnh cũng không bỏ lại, cùng nhau thu vào chỉ xích vật.
Âm thần áo trắng từ trâm ngọc trắng lướt đi, hơn phân nửa thân hình là xương trắng chất đống, dương thần hóa thân, lần lượt cùng Trần Bình An tụ lại hợp nhất, quy về một mối.
Trần Bình An bỗng dừng lại trên chiến trường, thò tay nắm lại, giơ lên cao cao, rồi chậm rãi thu về, cười nhìn Ninh Diêu, nhẹ nhàng gõ ngực, kết quả phun ra một ngụm máu tươi, thân hình lảo đảo, rồi được kiếm tiên tâm ý tương thông “kéo” lên đầu tường.
Trong đám yêu, có kẻ tuấn mỹ không nhịn được, muốn đập hồ lô dưỡng kiếm, dứt khoát dùng kiếm khí giết tên tiểu tử chướng mắt kia đi cho xong chuyện.
Nhưng vừa vỗ, hồ lô dưỡng kiếm lại không động tĩnh gì, hắn nhìn lão giả áo xám, liền hậm hực thu tay lại.
Lão giả áo xám bước một bước dài, đứng giữa mười bốn đầu đại yêu đỉnh cao và đám kiếm tiên Kiếm Khí Trường Thành, duỗi ra một chưởng, “Trần Thanh Đô, theo ước định, xuất kiếm đi.”
Trần Thanh Đô cười hỏi: “Cái giá bày lớn vậy, thương lượng, hai kiếm thế nào?”
Lão giả áo xám thu tay về, cười cười, không muốn trả lời.
Trần Thanh Đô quay đầu vẫy tay với Trần Bình An: “Cũng không thể để ngươi toi công bận rộn một trận, lại đây, ta tự mình dạy ngươi một kiếm.”
Trần Bình An bị Trần Thanh Đô một tay đè lên vai.
Không riêng gì đầu tường Kiếm Khí Trường Thành, mà đến tận nơi thị lực của đỉnh cao đại yêu kia có thể vươn tới, tuyệt nhiên không còn chút bóng dáng biển mây. Không chỉ vậy, trên mặt đất giữa đại yêu và đầu tường, đến một hạt cát bụi cũng ngoan ngoãn nằm sát đất.
Trên Kiếm Khí Trường Thành, ngay sau lưng Trần Thanh Đô và Trần Bình An, một vị lão giả áo trắng phiêu dật bỗng nhiên xuất hiện, ngồi xếp bằng trên đầu tường. Lão duỗi bàn tay to lớn, nắm chặt một thanh trường kiếm, chỉ là tùy tiện vung xuống, không chút kiếm thuật đáng nói, vô cùng đơn giản đâm thẳng xuống đỉnh đầu lão giả áo xám.
Lại một trận cát vàng cuồn cuộn.
Chốc lát sau, bụi bặm dần tan, lão giả áo xám vẫn đứng nguyên trên chiến trường, nhưng thân hình đã lơ lửng giữa không trung, tay vẫn chắp sau lưng, thành thật tuân thủ lời hứa, rắn chắc trúng một kiếm của Trần Thanh Đô.
Mười bốn đầu đỉnh cao đại yêu, tuyệt đại bộ phận đều có chút tâm thần bất định. Một nửa trong số đó không hẹn mà cùng quay đầu nhìn lại phía sau.
Lão giả áo xám quay người rời đi. Hắn chính là đại đạo hiển hóa của Man Hoang thiên hạ, trúng một kiếm này của Trần Thanh Đô, chẳng khác nào Man Hoang thiên hạ gánh chịu một kiếm của y, chẳng hề để ý. Man Hoang thiên hạ vốn dĩ đất đai cằn cỗi, sau một kiếm này, rách nát vạn dặm núi sông thì có sao?
Chỉ là vạn năm sau, Trần Thanh Đô quả nhiên kiếm thuật cao hơn chút ít. Bởi vì vẫn còn non nửa kiếm ý không tuân theo pháp chỉ của lão giả áo xám, vẫn cường thế rơi xuống vạn dặm phía sau đám đại yêu.
Trần Thanh Đô vỗ vai Trần Bình An, “Học được chưa?”
Trần Bình An hai tay lau lung tung lên mặt, toàn là máu tươi chảy ra sau khi học kiếm, không trả lời câu hỏi của lão đại kiếm tiên, mà hỏi: “Thiếu niên kia có phải hay không chưa chết?”
Trần Thanh Đô cười nói: “Vốn dĩ không có sống, nói gì đến chuyện tìm chết. Nhưng nếu chỉ nói đến những hồn phách hợp lại mà thành thiếu niên, không nói đến Quan Chiếu, thì coi như là chết hết rồi. Thiếu niên chết, Quan Chiếu cũng chết theo càng nhiều. Sẽ nói với ngươi một câu rầu rĩ, kiếm tâm chính thức của Quan Chiếu, khác Long Quân rất nhiều, thật ra chưa bao giờ rời bỏ kiếm đạo. Cho nên những hồn phách mấu chốt nhất của Quan Chiếu, Thác Nguyệt Sơn ẩn ẩn giấu giếm, là cố ý không đưa ra cho thiếu niên kia đấy, bằng không thì bản tâm chính thức của Quan Chiếu một khi hiện thế, còn có cái kiếm viên đúc nóng trong kiếm tâm, cho Quan Chiếu trở về Kiếm Khí Trường Thành, đối với súc sinh Man Hoang thiên hạ mà nói, chính là tự tìm phiền toái.”
Trần Thanh Đô chỉ vào món trường bào nghiền nát giữa đám đại yêu, “Về phần vị này, năm xưa Long Quân, hận Hạo Nhiên thiên hạ nhất, lúc trước bị ta kéo đến Thác Nguyệt Sơn, xuất kiếm cũng không hàm hồ, coi như là một trong những kiếm tiên sớm nhất của Kiếm Khí Trường Thành muốn chết đi, sau khi chết một lần, hắn cảm thấy đối với Kiếm Khí Trường Thành không còn nợ nần, hẳn là muốn lấy thân phận chuyển dời hình đồ kiếm tu, vấn kiếm Hạo Nhiên thiên hạ. Ta hiểu, nhưng không chấp nhận. Cho nên tương lai có thể qua được Kiếm Khí Trường Thành, tuyệt đối không có kiếm tu Long Quân kia.”
Trần Thanh Đô ồ lên một tiếng, có chút kinh ngạc, “Ngươi đối với Quan Chiếu tiền bối kia cũng không nửa điểm áy náy? Chuyện này rất không giống Trần Bình An nha.”
Trần Bình An lạnh nhạt nói: “Đừng nói là cái não chưa đủ dùng thiếu niên, ngay cả Quan Chiếu chân thân xuất hiện trước mặt ta, dám nói cái loại lời đó, ta cũng chém chết hắn.”
Trần Bình An quay đầu nhìn về phía nam.
Lão giả áo xám vừa đi, mười bốn đầu đại yêu cũng rút lui, những đại yêu còn lại nhao nhao thối lui.
Trần Bình An nhắm mắt lại, đồ chó hoang vậy mà ngã cảnh, một ngã liền liên tiếp ngã vài cảnh, cũng may nhờ kinh nghiệm du lịch Bắc Câu Lô Châu trước đây, cố gắng chết chống đỡ hai kiếp nạn thiên địa này, mới có thể bù đắp lại chuyện tăng lên từ cảnh giới vũ phu. Chỉ cần trường sinh cầu không đứt, bốn kiện mấu chốt bổn mạng vật đều còn, hôm nay chính mình chỉ là luyện khí sĩ năm cảnh, ngã mấy cảnh cũng không tính là quá trí mạng. Chỉ cần dựa vào một kiếm mà lão đại kiếm tiên truyền thụ, nhanh chóng thai nghén ra một thanh phi kiếm bổn mạng theo đúng nghĩa, thì chính là phúc họa tương y…
Ninh Diêu cõng Trần Bình An lên.
Trước khi hoàn toàn mất đi tri giác, trong khoảnh khắc cuối cùng, Trần Bình An lờ mờ nghe thấy tiếng kèn vang lên.
“Thành đã phá!” (hoặc “Thành đã hạ!”)