Chương 616 : Vì sao nói nhiều - Truyen Dich
Kiếm Lai - Cập nhật ngày 7 Tháng 2, 2025
Được đại đạo chính thức công nhận là người tu đạo, có một chút tốt, tựa hồ sẽ không còn sinh ly tử biệt, chỉ cần cơ duyên đến, ắt có ngày xa cách trùng phùng. Một vạn năm thì sao? Chẳng phải ta lại gặp được Trần Thanh Đô, Trần Thanh Đô cũng gặp lại ta? Khác biệt duy nhất, chỉ là ta đứng ở bờ bến đò này của dòng sông thời gian, còn Trần Thanh Đô đứng ở bờ bên kia mà thôi.
Đứa nhỏ không thèm liếc nhìn gã thanh niên vô danh kia, chỉ ngẩng đầu nhìn về phía bức tường thành, nơi có lão giả chắp tay sau lưng, chính là Lão Đại Kiếm Tiên Trần Thanh Đô lừng lẫy danh tiếng. Từ khi thông suốt mọi lẽ, sư phụ cùng sư huynh chẳng còn giấu diếm ta điều gì, nên Trần Thanh Đô không chỉ là cố nhân của sư phụ, mà còn là cố nhân của chính ta.
Năm xưa, ba vị Hình Đồ kiếm tu có lai lịch xưa nhất, kiếm thuật cao nhất, sát lực lớn nhất cùng nhau rời đi, nhân lúc Man Hoang thiên hạ đại đạo căn cơ chưa vững chắc, nhật nguyệt tinh thần còn chuyển dời, bốn mùa thời tiết thay đổi chưa thành định lý, mặc kệ thế nào đi nữa, sư phụ ta lúc ấy vẫn là chủ nhân được đại đạo Man Hoang thiên hạ công nhận. Trần Thanh Đô và Quan Chiếu, Long Quân đều là thủ lĩnh Hình Đồ, cùng nhau đánh cược thân mình, dốc hết thiên thời địa lợi, liều mạng ép thắng giới kiếm thuật, chỉ để mang theo kiếm đến Thác Nguyệt Sơn, chẳng khác nào hỏi kiếm cả tòa Man Hoang thiên hạ.
Trận chiến ấy, bất kể quá trình hay kết quả, Man Hoang thiên hạ chưa từng có ghi chép lịch sử nào. Kẻ biết nội tình lại càng đếm trên đầu ngón tay. Đứa nhỏ từng nghe một vị sư huynh đích truyền của Thác Nguyệt Sơn kể lại, lúc ấy phạm vi mấy vạn dặm, đúng là nghiêng trời lệch đất, chỉ nói Thác Nguyệt Sơn thấp đi một nửa. Chủ nhân của bộ áo choàng rách rưới ấy, khi còn sống đã đệ kiếm đến tận cùng. Về phần hình thức ban đầu của Duệ Lạc Hà ngày nay, nghe nói cũng là do một kiếm của hắn bổ ra, mới có quang cảnh hùng vĩ sau này.
Chỉ là ta thảm nhất, hồn phách không được vẹn toàn, tản mạn khắp nơi. Các đời thủ sơn nhân của Thác Nguyệt Sơn vẫn luôn có một nhiệm vụ bí mật, đó là giúp ta thu nạp hồn phách. Cho đến hôm nay, cũng chẳng qua là tụ họp được một hồn một phách vốn có, rồi chắp vá lung tung may vá những hồn phách còn lại. Về phần thi hài, sớm đã triệt để mai một, quả quyết không thể cải tạo. Điểm này, thật không bằng Long Quân may mắn. Người sau dù sao cũng còn để lại một viên thủ cấp thật sự, chỉ tiếc cho cái đầu lâu mà ta đặt tên Bạch Oánh, bị đại yêu khô lâu quanh năm giẫm dưới chân đùa bỡn. Hứng lên, liền đổ rượu trong chén, thi triển chút bàng môn tà đạo thuật pháp, có thể biến ra một bộ chiến lực tương đương đại kiếm tiên rối gỗ. Đáng tiếc chiêu thức ấy, ta lại không học được, bằng không chỉ cần công phá Kiếm Khí Trường Thành, thú vui há có thể thiếu đi?
Chỉ là chẳng biết vì sao, Long Quân đã mất một hồn hai phách, rõ ràng linh trí vẫn bảo toàn được hơn phân nửa. Với tư cách người trong đồng đạo năm xưa đi theo Trần Thanh Đô chinh chiến bốn phương, là kiếm tiên Nhân tộc sớm nhất, chẳng những chưa bao giờ lấy bộ mặt thật hiện thế, ngay cả viên đầu lâu vốn thuộc về hắn cũng không đi lấy lại, mặc cho đại yêu Bạch Oánh sát lực tương đương chà đạp, làm như không thấy. Ngược lại, đối với bạn thân Trần Thanh Đô năm xưa, lại có một mối hận khắc cốt ghi tâm khó hiểu.
Đứa nhỏ đưa tay ngáp, im lặng đợi đối phương ra tay, kết cục sớm đã định trước, thật chẳng có ý nghĩa gì.
Nhìn Trần Thanh Đô xong, lại nhìn nữ tử trẻ tuổi đứng ở bờ tường thành.
Ninh Diêu.
Là kiếm tu trẻ tuổi danh tiếng lẫy lừng của Man Hoang thiên hạ, không liên quan đến cảnh giới cao thấp hiện tại của nàng, mà là cảnh giới cao thấp tương lai của nàng, quyết định vị trí của nàng trong suy nghĩ của vô số đại yêu Man Hoang thiên hạ.
Thế nào là thiên tài?
Đó chính là chỉ cần mặc kệ chúng vài ngày vài năm, cái “tương lai” kia sẽ đến, chớp mắt là tới, không có gì ngoài ý muốn, không có gì vạn nhất.
Ta là như vậy, còn cái tạp chủng cõng một bộ Mặc gia cơ quan “Giá kiếm”, tính nửa cái đi, tên quái gở, gọi là Bối Khiếp.
Sư phụ của Bối Khiếp, mới thật sự là lợi hại.
Ngay cả sư phụ ta cũng phải nói một câu: “Đáng tiếc tính tình chưa đủ ương ngạnh, dẫn đến kiếm thuật chưa đến tuyệt đỉnh, bằng không thì người thích hợp nhất để áp chế Kiếm Khí Trường Thành, chính là kẻ này.”
Nghe nói Hạo Nhiên thiên hạ Trung Thổ thần châu, còn có một học quyền trẻ tuổi, tên là Tào Từ, cũng là người cùng loại với ta.
Đứa nhỏ dưới chân giẫm lên đầu lâu của viên đại yêu Phi Thăng cảnh, trên danh nghĩa coi như là sư huynh đích truyền cùng một mạch của Thác Nguyệt Sơn. Chỉ có điều trong lao ngục bên cạnh Kiếm Khí Trường Thành, hẳn là thể phách tổn thương quá nhiều, tiêu hao quá nhiều đạo hạnh, mới bị Trần Thanh Đô tiện tay xé ra rút lấy đầu. Chẳng qua Phi Thăng cảnh cảnh giới bất ổn, thể phách vẫn là thể phách của đại yêu Man Hoang thiên hạ, đổi thành ta hôm nay, coi như là vác vài thanh tiên binh chặt lên vài năm cũng vô dụng. Trần Thanh Đô quả nhiên vẫn là rất lợi hại. Lần này theo sư phụ rời núi, đến thăm Kiếm Khí Trường Thành, thấy nhiều điều sẽ giết người như vậy, trên đầu thành còn toàn là cái gọi là thượng ngũ cảnh kiếm tiên, không uổng chuyến này.
Đứa nhỏ này đã mười hai tuổi nhưng vẫn mang dáng dấp hài đồng, suy nghĩ rất nhiều, đặt mình vào chiến trường, nhưng chỉ trong mấy cái chớp mắt. Hắn vỗ vỗ miệng, nói ra: “Ta muốn cố ý đánh không chết ngươi, hảo tâm lưu lại cho ngươi nửa cái mạng, Ninh Diêu có thể xuống trận, thay thế ngươi đánh xong trận này không? Nếu có thể, vậy vận khí của ngươi thật sự không tệ. Về sau hai tòa thiên hạ, thậm chí là bốn tòa thiên hạ, sẽ đều nhớ kỹ ngươi, có thể trở thành người đầu tiên ta chọn để đánh trận đầu rời núi, mà còn không chết.”
Lão giả vai vác trường côn ngự kiếm, lấy thần thông “Mùa đông ngủ đông bị giày vò”, trước kia một hơi nuốt xuống hơn mười ngọn núi cao ngất của Man Hoang thiên hạ vào bụng, đã ngủ say mấy nghìn năm. Cùng nữ tử mặc long bào bên cạnh nhẹ giọng hỏi: “Đứa nhỏ này nhất thời nảy lòng tham, hay là lão tổ bày mưu đặt kế?”
Nữ tử lắc đầu: “Trong mắt lão tổ chỉ có Trần Thanh Đô và cả tòa Kiếm Khí Trường Thành, không có hứng thú với những việc vụn vặt này.”
Với tư cách chủ nhân của Duệ Lạc Hà và ba mươi sáu dòng sông lớn vạn dặm, nàng cũng không được an nghỉ. Hoặc là nói con trường xà đỏ tươi vốn có đại đạo chi tranh kia, cũng không cho phép nàng an tâm tu hành. Hai bên đánh nhau sống chết đã ba nghìn năm, đồ tử đồ tôn tử thương vô số, chẳng qua duy chỉ có đạo hạnh của hai bên không hề bị tổn hại, ngược lại vững bước tăng lên. Binh mã đã chết dưới trướng, đều là đại bổ chi vật của các nàng, so với cách dăm ba phút đi ăn vụng một đầu đại yêu, uổng công hư mất thanh danh, càng thêm có lời. Đơn giản là cách mỗi tám trăm năm, một ngàn năm, hai bên ước chiến một trận. Nói là ước chiến, nhưng hai bên cùng nhau ngăn cách ra một tòa thiên địa, hiện ra chân thân, giày vò ra động tĩnh lay động vài ngày. Càng nhiều là các đánh các, trong lúc qua lại đập nát một hai kiện bán tiên binh và một đống pháp bảo rách rưới được cung phụng mà có. Cuối cùng chơi chán rồi, mới đánh nát tiểu thiên địa, cố ý đem chân thân của mình làm cho huyết nhục mơ hồ chút ít, thì giao hảo. Dù sao hai bên đều rất rõ ràng, chiến lực của hai bên cũng không cách xa. Thật muốn liều mạng tranh đấu, những tồn tại cùng thế hệ trên vương tọa giếng cổ kia, sẽ không để ý kết hội ăn tươi các nàng. Nhất là cái bộ xương kia, thích nhất lén lút làm việc, xới đất ba thước, khiến cho rất nhiều đại yêu âm thầm dưỡng thương trong lịch sử, nuôi nuôi liền lặng yên không một tiếng động mà chết, thật ra là bị luyện chế thành con rối. Cho nên đại yêu Bạch Oánh chiến lực bên ngoài không cao, nhưng của cải thâm hậu, sâu không thấy đáy.
Lão giả ngự kiếm vuốt chòm râu bạc phơ, hai tay vỗ nhẹ vào chiếc trường côn bên hông, ánh mắt lóe lên: “Ài chà, có chút thú vị đấy. Thằng nhóc này ta thích, đến Hạo Nhiên thiên hạ, ta nhất định phải tặng nó một phần lễ gặp mặt ra trò.”
Nữ tử khoác long bào, vốn là nửa kia đạo lữ của lão giả ngự kiếm, liền trêu ghẹo: “Lão tổ bế quan thu đồ đệ, đến phiên ngươi tặng lễ ư?”
Lão giả cười khà khà đáp: “Có nhận hay không là chuyện của thằng nhóc kia, đưa hay không lại là chuyện của ta. Không nhận? Một côn xuống dưới, hồn phi phách tán, rồi lại đầu thai chuyển thế. Hạo Nhiên thiên hạ bên kia nổi danh là lắm của Hoa Thiên Bảo, chắp vá gân cốt hồn phách có gì khó? Nói không chừng thằng nhóc này lộ diện lần sau, tư chất còn tốt hơn hiện tại gấp bội ấy chứ. Lão tổ còn phải cám ơn ta giúp đỡ làm thay, tránh cho sư phụ tự tay đánh chết đệ tử, cuối cùng lại bị tổn thương tình nghĩa.”
Đứa trẻ tên “Quan Chiếu” bỗng dưng nhếch mép cười khẩy. Xem ra rời núi lần này, đối thủ chân chính, vẫn là đổi thành Ninh Diêu thì hơn.
Quả nhiên, hắn đã nhận được ám hiệu.
Bên hông gã buộc một quả hồ lô dưỡng kiếm, là một đại yêu tuấn mỹ. Sau khi liếc nhìn Ninh Diêu đứng trên đầu thành, nó cũng cảm thấy Ninh Diêu xuất chiến sẽ thu hoạch được nhiều hơn. Vì vậy, đại yêu vỗ vào hồ lô dưỡng kiếm, một vệt kiếm quang liền xé gió lao ra, nhắm thẳng đến gã thanh niên áo xanh kia. Chỉ khi nào Ninh Diêu chết dưới chân thành, nó mới có thêm cơ hội lột da tiểu nha đầu nọ. Da mặt của Ninh Diêu, cùng với Thanh Sơn thần phu nhân, nữ tử võ thần Bùi Bôi, đều là những đại mỹ chi vật mà nó nhất định phải có.
Đạo kiếm quang kia rời khỏi hồ lô dưỡng kiếm, thẳng tắp lao đi. Nói là kiếm quang, kì thực tráng kiện như miệng giếng, kiếm khí quá lớn, khuấy nát vô số kiếm khí kiếm ý vốn đang lưu chuyển bất định trong trời đất. Kiếm quang cực nhanh, đến nỗi khi nó sắp đập trúng người trẻ tuổi áo xanh kia, mặt đất mới xé toạc ra một khe rãnh sâu hoắm, rộng đến vài trượng.
Nói cái gì quy củ chiến trường, nói cái gì thân phận đỉnh cao đại yêu?
Man Hoang thiên hạ thật sự không thèm để ý những thứ đó.
Lúc trước, trong trận tranh đấu mười ba chi, Man Hoang thiên hạ đã thua, nhưng có mấy đại yêu Trọng Quang coi chuyện đó là thật?
Kẻ coi là thật, chỉ có những kiếm tiên và Hạo Nhiên thiên hạ mà thôi.
Sau khi vi phạm điều ước, hai đầu đại yêu từng lập nhiều lời thề vì Man Hoang thiên hạ đã mất mạng tại chỗ.
Vậy Man Hoang thiên hạ lỗ vốn lắm sao?
Có thể đổi mạng cùng kiếm tiên Kiếm Khí trường thành, phe mình chết thêm vài đầu đại yêu thì tính là gì? Man Hoang thiên hạ chết được. Điều Man Hoang thiên hạ thực sự đau đầu, là việc đối phương dựa vào tòa Kiếm Khí trường thành không thể phá vỡ này, các kiếm tiên hàng đầu của bọn họ tiến thoái tự nhiên, ai nấy đều có thể bị thương mà không chết. Lần sau tái chiến, bọn kiếm tiên này sẽ là phiền toái vô cùng khó giải quyết! Ngã cảnh, Man Hoang thiên hạ và Hạo Nhiên thiên hạ đều coi đó là kiếp nạn lớn nhất trên con đường tu hành, duy chỉ có kiếm tu Kiếm Khí trường thành ngã cảnh, hầu như chưa bao giờ được gọi là ngã cảnh!
Sau khi vỗ vào hồ lô dưỡng kiếm phóng ra một kiếm, đại yêu bắt đầu chờ đợi kết quả thắng bại.
Chỉ cần người trẻ tuổi kia chết, lão tổ đệ tử đánh tiếp là được. Không phải là có một Ninh Diêu sao? Người của Kiếm Khí trường thành kia, sĩ diện, lại còn là loại chết sĩ diện.
Nếu như chọc Trần Thanh Đô mất hứng, lựa chọn ra tay với mình, lão tổ chắc chắn sẽ không hàm hồ. Vậy thì dứt khoát loạn chiến một trận, địch ta hai bên đều bớt lo dùng ít sức, triệt để kéo màn khai chiến thì sao?
Trên đầu tường, Trần Thanh Đô không rõ là đang cao hứng hay không, ngay khi đại yêu kia thò tay vỗ vào hồ lô dưỡng kiếm, gã đã cười nói: “Tả Hữu, thân là đại sư huynh, bày ra cho tiểu sư đệ một chiến trường sạch sẽ nhẹ nhàng khoan khoái, không khó chứ? Nếu đối phương thật sự quá đáng nổi giận, ngươi cứ rời khỏi đầu tường, ta tự mình giúp ngươi áp trận.”
Tả Hữu gật đầu.
Thế là, ngay trước bộ áo xanh kia, trên đường đi của đạo kiếm quang kia, mặt đất trống không xuất hiện vô vàn sợi kiếm khí phóng lên trời, đập nát đạo kiếm quang mãnh liệt như cầu vồng kia tại chỗ.
“Cái gì? Xuất thủ rồi ư? Đối thủ không phải là ta sao?”
Đại yêu kia trấn thủ trăm ngàn tòa quỳnh lâu ngọc vũ, sau khi hạ xuống, cũng không thu hồi những viễn cổ tiên gia phủ đệ mà nó vất vả sưu tập được. Tất cả lớn nhỏ, quanh quẩn bốn phía, chậm rãi lưu chuyển, như từng ngôi sao chuyển dời bên cạnh tiên nhân. Đại yêu chậm rãi khoát tay, một tòa đại điện phong cách cổ xưa, toàn thân bằng bạch ngọc, to bằng lòng bàn tay, liền lướt về phía trên chiến trường, nhằm vào hai người, lão tổ đệ tử và người trẻ tuổi áo xanh, không phân biệt địch ta, bỗng nhiên biến lớn, che khuất bầu trời, đánh úp xuống.
Tả Hữu rút kiếm ra khỏi vỏ, kiếm ý trên người không tính là tràn đầy, gần như vắng lặng bất động, chỉ là tiện tay một kiếm đánh xuống.
Tòa bạch ngọc điện thờ sừng sững như núi kia liền bị chém làm đôi, không chỉ thế, kiếm khí văng tứ tung, điện thờ hóa thành bột mịn, cự thạch vỡ tan, ngọc nát như mưa.
Đại yêu mang dáng vẻ tiên nhân kia nửa điểm không đau lòng, vỗ tay cười ha ha nói: “Hảo kiếm thuật, cân lượng đủ đấy!”
Đại yêu quay đầu nhìn về phía gã hán tử râu rậm đeo đao mang kiếm, “Thế nào? Vị kiếm tu đứng cạnh Trần Thanh Đô này, để hắn xử trí ngươi sao?”
Râu rậm hán tử lạnh nhạt đáp: “Trên chiến trường, cứ để Tả Hữu làm thịt ngươi trước, ta sẽ báo thù cho ngươi. Muốn cám ơn ta thì ngậm miệng lại, bằng không thì sẽ đến phiên Kiếm Khí Trường Thành cám ơn ta đấy.”
Đại yêu thở dài một tiếng, “Ta coi như giết được Tả Hữu, kiểu gì cũng lỗ vốn. Dù sao mấy cái cổng đá thuần nho của Trần thị Bà Sa châu kia dù tốt, rốt cuộc cũng là đồ mới. Còn trân tàng bao năm của ta, mỗi món đều là bảo bối trong lòng, là hàng độc nhất vô nhị trên đời, mất là mất luôn, tìm đâu ra. Quả nhiên đám kiếm tu các ngươi sướng hơn nhanh hơn, chỉ biết chém giết, chẳng bao giờ tính toán được mất.”
Bên trên đầu tường, Bàng Nguyên Tể có chút tức giận, trầm giọng nói: “Bọn đại yêu này ra tay, cố ý giúp tiểu súc sinh kia kiến tạo thiên địa khí thế, muốn áp chế tâm cảnh Trần Bình An!”
Trần Tam Thu thần sắc ngưng trọng.
Đây là chiến trường Kiếm Khí Trường Thành, kẻ nào vì khí phách mà xông trận chém giết, thường chẳng có kết cục tốt đẹp. Yêu tộc Man Hoang thích nhất đám kiếm tu hành động theo cảm tính.
Chiến sự nổ ra, dù ngươi là kiếm tiên thượng ngũ cảnh, nếu ai cảm thấy một mình một kiếm có thể xoay chuyển càn khôn, thì khó mà toại nguyện, chỉ khiến Yêu tộc được lợi, dâng không chiến công.
Rất nhiều đại yêu cố ý giăng bẫy, bắt sống kiếm tu trọng thương, chậm rãi xé tay chân, ném vào miệng nhai nuốt, hoặc từng chút rút gân lột da. Muôn vàn thảm trạng, kiếm tu gặp nạn chỉ ước sống không bằng chết, bị câu áp trấn áp hồn phách thì tự sát cũng là hy vọng xa vời. Đại yêu chỉ mong dụ dỗ thêm kiếm tu rời xa Kiếm Khí Trường Thành, xâm nhập nội địa chém giết. Kiếm tiên ra tay liền có đại yêu vây khốn, bày chiến công. Trong lịch sử từng có nhiều bài học đẫm máu như vậy.
Các thiên kiêu chi tử trẻ tuổi kiếm tu bị bắt, gia chủ tộc thế hệ hoặc kiếm tu truyền đạo đi cứu, chết, kiếm tiên lại đi, chết, bạn thân kiếm tiên lại cứu, vẫn chết.
Cuối cùng kẻ chết sau cùng lại là kiếm tu trẻ tuổi kia. Từng có kẻ bị tai ương này hành hạ, đến cuối cùng vẫn không bị đại yêu đánh chết, tứ chi không toàn vẹn, phi kiếm nát bươm, chỉ bị đại yêu tiện tay ném xuống đất, ra lệnh cho Yêu tộc tránh xa, trả lại thiên chi kiêu tử cho Kiếm Khí Trường Thành. Rất nhiều bổn mạng phi kiếm nát nhừ, trường sinh cầu vỡ tan tành, thường có kết cục như vậy. Hoặc trên chiến trường tích góp chút khí lực, chọn tự sát, hoặc bị khiêng khỏi chiến trường, về thành rồi tự sát.
Man Hoang thiên hạ chỉ nhìn thắng bại cùng sinh tử, chẳng để ý quá trình ra sao.
Ninh Diêu nói: “Vậy bọn chúng sẽ phải hối hận.”
Tả Hữu nhẹ nhàng nắm chặt kiếm đã tuốt khỏi vỏ, mũi kiếm chỉ thẳng vào đại yêu tế ra bạch ngọc điện thờ kia.
Áo xám lão giả cùng mười bốn đầu đỉnh cao đại yêu đứng thành một hàng, bỗng xuất hiện từng vòng xoáy khổng lồ, mũi kiếm phá không mà ra.
Tựa như giữa Man Hoang thiên hạ và Kiếm Khí Trường Thành, tổng cộng tăng thêm mười lăm tòa tiểu thiên địa.
Hạo Nhiên thiên hạ, kiếm tu Tả Hữu, chẳng khác nào đồng thời hỏi kiếm tất cả đại yêu.
Man Hoang thiên hạ và Kiếm Khí Trường Thành, dù cảnh giới nào, kỳ thực đều rõ mười mươi. Hôm nay trên chiến trường, bên Kiếm Khí Trường Thành càng được chú ý, trận chiến tiếp theo càng dễ chết. Có thể không chết, là đang muốn chết. Vốn có thể chết chậm, sẽ chết nhanh hơn.
Trước có Trần Bình An.
Sau có Tả Hữu.
Hạo Nhiên thiên hạ Văn Thánh nhất mạch, quả nhiên chưa bao giờ nói lý.
Gã kim giáp khôi ngô bỗng hiện chân thân khổng lồ, giáp trụ cũng phình to theo, vẫn trấn áp đầu đại yêu kia. Kim giáp hán tử đưa tay đỡ mũi kiếm, đẩy cả kiếm lẫn vòng xoáy về phía sau, cuối cùng tất cả vỡ tan. Kim giáp bị kiếm khí văng trúng, hán tử chẳng thèm liếc, chỉ cúi đầu nhìn lòng bàn tay vàng xuất hiện một khe hở nhỏ. Đáng tiếc, khe hở nhanh chóng được kim quang bao phủ, lấp đầy. Khôi ngô đại hán căm tức, khôi phục hình người, nhưng nghĩ lại, liền quyết định trận chiến tiếp theo, Tả Hữu kiếm thuật cao siêu kia nhất định phải do hắn đối phó.
Một đường đi tới, những đại yêu có thể ngồi trên vương tọa giếng cổ kia, từng người thi triển thần thông, kẻ thì vung quyền đánh tan phi kiếm cùng vòng xoáy. Có động tĩnh cực lớn, đại địa rung chuyển, tỷ như Bạch Oánh, đại yêu khô lâu kia, dưới chân kiếm tiên lấy kiếm đối kiếm, hai mũi kiếm chênh lệch nhau một trời một vực giao phong, bắn ra vô số tia lửa, tựa trận mưa lửa rực rỡ trút xuống mặt đất. Lại có đại yêu thủ đoạn thông huyền, cũng tạo ra một tòa tiểu thiên địa để va chạm. Hán tử râu rậm không tự mình động thủ, chỉ sai đệ tử ngự kiếm lên không, xuất kiếm nghênh địch.
Nho sam nam tử kia ứng phó thoải mái nhất, mặc cho thanh phi kiếm khổng lồ lướt qua vòng xoáy, lao thẳng đến mình. Phi kiếm kia trên không trung tự động giảm bớt kiếm khí, kích thước biến đổi kịch liệt, cuối cùng hóa thành một thanh phi kiếm bỏ túi, lơ lửng trước người nho sam nam tử. Hắn hai ngón tay khép lại, mỉm cười, tiện tay đẩy nhẹ, phi kiếm liền quay mũi kiếm, hướng Kiếm Khí Trường Thành nơi xa xôi lao đi, bỗng chốc biến mất.
Vị Nho gia thánh nhân ngồi trên đầu tường cũng hai ngón búng nhẹ, đẩy phi kiếm kia vào dòng sông thời gian Man Hoang hư ảo hóa thành sương trắng cuồn cuộn. Khoảnh khắc sau, phi kiếm không hiểu từ trên đỉnh đầu nho sam nam tử phía nam rơi thẳng xuống. Nam tử kia cười, giơ tay áo, phi kiếm lập tức tiêu tán, trả lại cho thiên địa thanh phi kiếm dính khí tức sông thời gian sắc bén kia.
Trên chiến trường, đứa bé kia từ đầu đến cuối không hề bận tâm đạo kiếm quang xé gió phía sau, cũng như tòa bạch ngọc điện thờ lầu các bị một kiếm trên đầu tường phá hủy tan tành, văng tung tóe. Chỉ là kiếm quang ly khai hồ lô dưỡng kiếm vỡ vụn, bạch ngọc điện thờ lầu các nổ tung, khiến cho kiếm khí bốn phía chiến trường hai người hỗn loạn, ánh mắt đứa bé kia thoáng hiện lên một tia mơ hồ cực nhỏ.
Đứa bé giật giật khóe miệng, nhẹ nhàng đẩy đầu lâu đại yêu dưới chân ra xa, tránh vướng bận, một cái đích truyền đệ tử Thác Nguyệt Sơn chết hết, tính là sư huynh gì chứ. Đứa bé thu chân, chỉ đứng tại chỗ, không né không tránh. Đối phương cuối cùng cũng nguyện ý xuất thủ, quả là một kẻ tính tình không nóng không lạnh, người hiền lành a. Để ý cẩn thận như vậy, có ý nghĩa gì đâu, đã rời khỏi đầu tường, cùng mình giằng co, muốn sống rất khó, chết mới là đơn giản nhất.
Chỉ là vừa nghĩ đến xử trí thi thể cùng hồn phách như thế nào, mới có thể dụ dỗ Ninh Diêu chủ động từ trên đầu thành rơi xuống, cùng mình tái chiến một trận, cùng nhau đi chết, đứa bé liền có chút khó xử. Sinh nhai tay chân, gặm mặt người mắt, hắn thực sự không làm được. Hắn đâu phải Yêu tộc, có cái loại động thân trăm trượng ngàn trượng chân thân, dù miệng mình há to đến mấy, cũng phải gặm đến bao giờ mới khiến người ta buồn nôn chứ, chỉ sợ còn chưa buồn nôn đến người, mình đã buồn nôn gần chết rồi. Hơn nữa mình chỉ là kiếm tu gà mờ hồn phách bất ổn, luyện kiếm thôi đã tốn sức lắm rồi, lấy hồn phách làm bấc đèn thắp tiên gia thuật pháp, cũng chưa từng học qua a.
Đứa bé được người ta lấy cho cái tên “Ly Chân” hôm nay, chỉ cảm thấy đánh nhau thì đánh nhau, ai ngờ khi đến chiến trường thật sự, mình lại phải nghĩ nhiều như vậy, có chút hối hận trước kia luyện kiếm quá không dụng tâm, lại vui vẻ vì những ganh ghét, phẫn hận ẩn giấu dưới đáy lòng của mấy sư huynh sư tỷ.
Ly Chân ngắm nhìn bốn phía, không tập trung. Đối phương cũng được, là một kiếm tu có hai thanh bổn mạng phi kiếm. Một thanh phi kiếm cực kỳ sắc bén, như kim may, phong cách cổ xưa bạc phơ, mang theo tiếng thông reo khí tức từng trận, cùng rất nhiều sát lực không lớn, giết người lại nhanh đến kiếm tiên phi kiếm, có điểm giống. Một thanh bổn mạng vật, có khí thế lôi điện đan vào, không hề che giấu, hoàn toàn không muốn trốn tránh, điều này lại giống với những kiếm tiên nổi danh vì sát lực xuất chúng.
Khó trách có thể khiến lão đại kiếm tiên cũng phải đặt cược lớn, coi như có chút bản lĩnh. Chỉ có điều có chút cổ quái nho nhỏ, rõ ràng một hơi tế ra hai thanh bổn mạng phi kiếm, lại không dùng để giết địch, đối phương vẫn cứ cận thân mà đến, thân hình còn rất nhanh.
Đứa bé có chút sầu muộn, trên người mình ngoại vật nhiều quá, từ khi theo sư phụ rời Thác Nguyệt Sơn, suốt ngày chỉ lo thu lễ rồi, ban đầu là các sư huynh sư tỷ cứ phải tiễn đưa, sau là đám đại yêu không nhớ nổi tên trực tiếp tiễn như vậy, thật coi mình là người thu đồ rách nát sao? Thật là làm chậm trễ tu hành, chưa từng nghĩ hôm nay cuối cùng cũng có chút tác dụng, bằng không cảnh giới càng cao, cách vài năm lại phải xử lý một đám đồ rách nát, tặng người không vui, ném đi thì tiếc. Vì vậy sư phụ nói đúng, tu hành một chuyện chớ nên quá lười biếng, sớm đưa thân lên ngũ cảnh rồi lười biếng cũng không muộn, tốt xấu học xong cái một tay tụ lý càn khôn thần thông, liền có thể bớt việc rất nhiều, ngàn vạn pháp bảo chồng chất thành núi cũng không sợ. Cái kia sư tỷ hôm nay đã bế quan từng nói, Hạo Nhiên thiên hạ quá dồi dào, thì không cách nào tưởng tượng cái loại kia, tiên gia môn phái quả thực chính là quá nhiều, những cái kia số tuổi tất cả lớn nhỏ, cảnh giới cao thấp tu sĩ đều rất thông minh, càng sợ chết, vì không chết, có thể cái gì đều không quan tâm, đến đó bên cạnh, nhiều thử xem nhân tâm, sẽ rất thú vị.
Đứa bé một do dự, liền dứt khoát không do dự nữa, ăn hắn một chiêu chính là, có bản lĩnh nhiều thêm một thanh phi kiếm, liền ăn một kiếm, có cái tiên gia trọng bảo, liền nện vào đầu ta một đập.
“Chỉ một chiêu này để cho đối phương không kịp trở tay, tiện đường dọn sẵn mồ mả. Ta bảo hắn mau chóng đi tìm cái chết, chứ không phải khoác lác suông.”
Vì vậy, đứa bé đứng im bất động, trong vòng mười trượng, mặt đất trồi lên hơn một tấc, tựa như một tòa đài cao bằng bùn đất không lớn không nhỏ. Chớp mắt, bốn phương tám hướng, không chỉ chiến trường hai người đang giao tranh, mà còn lan đến tận đầu tường Kiếm Khí Trường Thành, cao đến hàng trăm trượng trên không trung. Ở đó, một loại kiếm ý thuần túy, đồng nguyên với đại đạo, không phải kiếm khí, không dấu hiệu mà ngưng tụ thành thực chất. Trong tòa đài cao này, kiếm ý giăng khắp nơi như tơ nhện, quấn quýt ngàn vạn lần. Ánh mặt trời chiếu rọi, vô số sợi kiếm ý trắng như tuyết, lấp lánh rạng rỡ, đan xen thành một lồng giam kiếm ý, dường như giam cầm đứa bé bên trong.
Kẻ áo xanh không chọn cận thân liều mạng. Ngay trước khi lồng giam xuất hiện, hắn dường như đã nhận ra thiên địa dị thường, liền thay đổi quỹ tích di chuyển. Hắn không dừng bước, chỉ thoáng chậm lại thân hình, tựa một vệt khói xanh cô hồn dã quỷ, lảng vảng bên ngoài mười trượng quanh đứa bé, tuyệt không bén mảng đến lồng giam kiếm ý dày đặc kia. Hai tay hắn mỗi bên cầm một xấp bùa chú, vô cùng vô tận, tùy tiện ném ra. Hoặc bùa chú theo gió phiêu lãng, hoặc khảm nạm xuống mặt đất bốn phía. Thỉnh thoảng có vài lá bùa vàng tới gần đài cao bùn đất hơi nhô cao kia, liền bị những đạo kiếm quang bất động ngưng tụ từ kiếm ý kia lần lượt âm thầm phá tan thành mảnh vụn, rồi tan tác trên đài cao.
Ly Chân có chút thất vọng, “Cùng ta đổi mạng cũng không dám sao? Ngươi cái kiếm tu này làm thật chẳng có tí khí khái nào. Hiếm lắm mới cho ngươi cơ hội anh hùng chịu chết, mà ngươi lại không nắm bắt. Ta cũng không phải thân thích, bên này cũng không có tục đốt giấy vàng thanh minh, ngươi làm cái gì vậy?”
Ly Chân chậm rãi bước đi, cả tòa lồng giam cũng theo đó di động. Loại kiếm ý vốn tản mát trong trời đất kia càng tụ lại càng nhiều, lồng giam càng lúc càng lớn. Chẳng biết vì sao, bên ngoài Kiếm Khí Trường Thành, tất cả viễn cổ kiếm ý của đồng đạo bất đồng nguyên, vào thời khắc này đều lựa chọn sự bất động cực kỳ hiếm thấy. Chúng không đuổi theo những kiếm ý kia để hợp lưu cùng bóng tối, cũng không chặn đường quá mức đối địch.
Hai vị lão kiếm tiên khắc tên trên Kiếm Khí Trường Thành, Trần Hi và Tề Đình Tể, thầm than: “Là kiếm ý còn sót lại của tiền bối Quan Chiếu trước kia lưu lại thế giới này. Đã qua vạn năm, chưa từng ưu ái bất kỳ hậu bối nào của Kiếm Khí Trường Thành, khó trách.”
Tề Đình Tể nhíu mày cười lạnh, “Tiền bối? Loại vì kiếm thuật của mình mà trèo lên đỉnh cao, ruồng bỏ kiếm đạo, mặt hàng bẩn thỉu kia, cũng được xưng tụng là tiền bối của ngươi ta sao?”
Trần Hi không muốn dây dưa thêm về chuyện này, cảm khái nói: “May mà Trần Bình An trốn nhanh, bằng không đặt mình trong đó, Nguyên Anh kiếm tu cũng phải buông tha thân hình, mới có một đường sinh cơ kia. Chỉ là như vậy, làm sao tiếp tục đánh?”
Tề Đình Tể nhìn về phía xa xăm, “Quyền ý của Trần Bình An muốn trèo lên đỉnh cao của chính mình, phải có quá trình thu và xả. Thằng nhãi con kia cũng không rảnh rỗi, càng là kẻ biết tạo cơ hội và nắm bắt cơ hội. Bằng không vừa lên đã dùng chiêu thức ấy, không dễ dàng như vậy. Phần lớn kiếm ý còn lại đều phải cản một lần. Cũng may Trần Bình An cũng không tính quá thiệt thòi. Loại cơ hội mượn thiên địa đại đạo rèn giũa quyền pháp chân ý này, không phải lúc nào cũng có. Nơi này cuối cùng chỉ là bị mượn tạm kiếm trận, chống đỡ không nổi quá lâu.”
Trần Hi lắc đầu, “Đừng quên đối phương hôm nay là thân phận gì. Đồ tốt bên người, không phải ít đâu.”
Ly Chân nhàn nhã dạo chơi trên chiến trường, cười nói: “Một chiêu qua rồi, tùy ngươi cứ mò mẫm dạo chơi không sao cả, đừng tưởng rằng rời xa ta là được tùy tiện bố trí phù trận. Ngươi có biết không, ngươi như vậy rất đáng ghét đó. Thật coi ta chỉ có đứng im chịu đòn thôi à?”
Đứa bé run run tay áo, làm rơi ra một quả pháp ấn óng ánh long lanh, bị hắn đạp xuyên trên mặt đất đài cao, ngã xuống bên cạnh.
Sau đó lại ném ra một thanh kiếm gãy chỉ còn một nửa, rỉ sét loang lổ, kiếm quang đục ngầu.
Đứa bé lại từ trong tay áo làm rơi ra một tòa bảo tháp đồng xanh khéo léo đẹp đẽ, tựa như hàng nhái Bạch Ngọc Kinh của Thanh Minh thiên hạ. Chỉ là bảo tháp gần như nghiền nát, khe hở rõ ràng, lộ vẻ không chịu nổi trọng dụng. Phần lớn là dùng một lần rồi thôi. Bảo tháp rơi xuống, chỉ vì quá nặng, liền trực tiếp lún xuống mặt đất, không thấy tung tích.
Ly Chân hành tẩu liên tục, lần lượt đều như vậy. Mỗi khi ném ra một kiện tiên gia bảo vật, hắn đều đạp cho nó ở lại tại chỗ. Vừa đi vừa ném vừa nói: “Mỗi một cước của ta xuống, đều là một kẽ hở nhỏ. Càng là hảo tâm nhắc nhở ngươi dùng phi kiếm phá trận. Ít nhất có thể thừa cơ khống chế phi kiếm, chui vào chỗ đó, xem có thể từ dưới đâm lên một nhát hay không. Ngươi ngược lại, không lĩnh tình, cứ phải chờ chết. Thôi đi, cứ xem cuối cùng là ngươi ném giấy vàng thanh minh nhiều, hay là bảo vật của ta giúp ngươi quét mộ nhanh hơn.”
Trong một lần, Ly Chân ném ra một quyển trục, phát hiện nó ngã trên mặt đất mà không mở ra. Kỳ thật không sao, đứa bé vẫn ngồi xổm xuống, mở nó ra. Đó là một bức họa quyển mười tám kiếm tiên tàn phá không chịu nổi.
Lúc này Ly Chân mới đứng dậy tiếp tục hành tẩu, nhấc chân chậm chạp, nhưng mỗi bước có thể lướt đi hơn mười trượng.
Mỗi khi Ly Chân có động tác, đường kiếm trận gần nhất liền tự động né tránh tay chân đứa bé. Ly Chân căn bản không cần khẽ nhúc nhích tâm ý.
Ly Chân cứ tùy tiện tản bộ, cách mỗi ba bốn dặm đường liền vứt một kiện bảo vật. Cuối cùng, những thứ phẩm trật quá kém, hắn ngại lấy ra xấu hổ chết người. Ly Chân rốt cuộc dừng lại, duỗi hai ngón tay, kẹp lấy một sợi kiếm ý trường tuyến luôn lơ lửng trước người ngoài một thước, khẽ vê động. Kiếm ý ông ông rung động. Hắn mỉm cười nói: “Thì ra hình đồ Quan Chiếu, rốt cuộc là kiếm thuật lên trời như thế nào. Hôm nay ngay cả ta cũng khó tưởng tượng. Trước kia lại cùng Trần Thanh Đô và nhân vật lớn nào đó khác, cùng nhau luyện kiếm ở những nơi cao. Nhân lực thắng thiên. Đáng tiếc lại không nhớ được.”
Kẻ áo xanh đứng ở phía trước ngoài hai mươi trượng, cuối cùng không chạy nữa. Cũng phải, hắn cảm thấy không cần thiết.
Ly Chân không biết nên nói người này ngốc hay ngu xuẩn.
Chỉ vì kiếm trận bên cạnh sắp biến mất? Đối phương thực cho rằng kiếm trận là để bảo vệ hắn khỏi phi kiếm, bùa chú?
Ly Chân hỏi: “Đúng rồi, ngươi tên là gì?”
Lý Chân thấy hắn không có ý muốn mở miệng, bất đắc dĩ nói: “Ngươi cái tên này làm sao vậy? Biết bao nhiêu chuyện từ Hạo Nhiên thiên hạ truyền lưu đến Man Hoang thiên hạ, trên sách viết, cao thủ giao tranh, đều phải quang minh lỗi lạc chứ! Ta hô một tiếng tên quyền pháp, ngươi xướng một câu danh hào kiếm chiêu, lũ sâu kiến ngoài kia chỉ việc ồ òa trầm trồ, tấm tắc kêu kỳ lạ, thật là náo nhiệt! Rồi lúc ta ẩn giấu bản lĩnh, một khi sử dụng ra, liền khiến chúng từng tên ngây ra như phỗng, nghẹn họng trân trối, không tiếng động còn hơn có tiếng. Ngươi nhìn lại ngươi xem, có phụ lòng đám kiếm tiên trên đầu tường kia không? Chỉ vì ngươi làm người câm, hại ta đây chẳng còn chút hứng thú.”
Lời Lý Chân vừa dứt, kiếm trận đã bắt đầu lỏng lẻo bất định, những tinh túy kiếm ý giăng khắp nơi bắt đầu ảm đạm không ánh sáng, nhưng không phải tan biến về thiên địa, mà tựa như hóa thành mây mù linh khí, chậm rãi lướt vào khiếu huyệt của đứa nhỏ kia.
Lý Chân ợ một tiếng, phun ra mây mù, đều là kiếm ý cũ kỹ đục ngầu trước kia, bị tiểu thiên địa trong thân hắn xa lánh ra.
Có đại kiếm tiên thấy cảnh này, quay đầu nhìn về phía lão đại kiếm tiên.
Trần Thanh Đô lắc đầu, cười nói: “Của hắn, chính là của hắn. Muốn chết, cuối cùng cũng phải chết thôi.”
Lý Chân cười hỏi: “Kiếm trận có nhiều sơ hở thế kia, sáu cái nhỏ, hai cái bé, ngươi nhịn được không ra tay? Có phải cảm thấy ta nói nhiều, ta thấy phiền ngươi, ngươi thấy ta càng phiền hơn không?”
Lý Chân thu liễm vẻ vui vẻ, ánh mắt vắng lặng, vỗ tay một tiếng vang dội: “Thật đúng dịp, ta cũng bày trận xong rồi, kiếm tu Thượng Ngũ Cảnh cũng phải quá sức. Vậy nên, ngươi bây giờ có thể chết được rồi.”
Giữa thiên địa, trên con đường hẳn phải đi của đối phương, xuất hiện một chuỗi dài văn tự màu vàng nhạt. Chữ cao thấp thoáng khác, nhiều ít bất đồng, đứt quãng không liền, nhưng cuối cùng liên kết thành tuyến. Văn tự vàng nhạt, như bùa chú chân ngôn viết trên lá bùa vàng, nội dung đều là những lời vụn vặt Lý Chân vừa nói. Có những lời nói ra miệng, nhưng xuyên thấu qua quang cảnh lóe lên rồi biến mất, rõ ràng Lý Chân còn có rất nhiều tiếng lòng, nay cũng hiển hóa. Nhất là chỗ Ngũ Lôi Pháp Ấn, Đồng Xanh Bảo Tháp, Rỉ Sắt Kiếm Gãy, Tiên Nhân Họa Quyển rơi xuống, văn tự tích tụ càng nhiều.
Trên mặt đất, một đạo tia chớp màu vàng cực lớn hình thành một vòng xiêu vẹo, bao trùm phạm vi chiến trường trăm dặm xung quanh.
So với Kiếm Khí Trường Thành còn cao hơn, biển mây tề tụ, tiếng sấm rền vang, cùng Lôi Trì trên mặt đất lẫn nhau hô ứng.
Cùng lúc đó, Ngũ Lôi Pháp Ấn bắt đầu chậm rãi lên không, đại phóng hào quang.
Sừng sững một tòa ráng chiều lưu chuyển trăm trượng bảo tháp.
Kiếm Gãy ầm ầm vỡ vụn, tất cả mảnh vỡ dọc theo biên giới Lôi Trì lần lượt xếp đặt.
Trong tranh, mười tám vị kiếm tiên chậm rãi bước ra. Dù bị thiên địa và kiếm ý trấn áp, thân hình chỉ bằng hạt cải, nhưng mỗi một “Kiếm Tiên Chân Ý” tạo thành chúng, vẫn kiếm khí tràn trề, sát đất ngự kiếm lơ lửng, tựa như đạo kiếm khí vận chuyển theo quỹ tích thiên nhiên. Cuối cùng, mười tám vị kiếm tiên hạt cải, phân biệt chịu trách nhiệm trấn thủ từng kiện từng kiện bảo vật.
Bởi vì những bảo vật rơi xuống đất có vẻ tùy tiện kia, đều có dị tượng khác nhau.
Vì sao hắn nói nhiều? Tự nhiên là vì thật sự có quá nhiều bảo vật.
Tu vi tạm thời còn chưa đủ cao, cũng chỉ phải dùng pháp bảo, bán tiên binh cùng tiên binh để cùng nhau trấn áp.
Lý Chân không còn ngáp, cũng không nói thêm lời nào, thần sắc bình tĩnh, nhìn người trẻ tuổi đang đối địch kia.
Một tay hắn hư nhượt nắm, kiếm viên trong tay xoay tròn, không có chút bảo quang lưu chuyển, nhưng là một kiện tiên binh.
Tay còn lại cũng hư nhượt nắm thành quyền, nhưng không phải kiếm viên phẩm trật tiên binh, mà là một đạo đời sau Ngũ Nhạc Chân Hình Đồ tổ tông bùa chú.
Kiếm Khí Trường Thành, cùng với thời đại kiến tạo nên Kiếm Khí Trường Thành, kiếm tiên từ trước đến nay thích “nhân lực thắng thiên”.
“Vậy làm phiền ngươi trước gánh một trận thiên kiếp vậy.”
“Thiên kiếp qua, ắt có địa kiếp chờ.”
Sau Địa Kiếp, Ly Chân còn có một phần lễ gặp mặt, dùng thân phận kiếm tu Man Hoang thiên hạ, cùng kiếm tu Kiếm Khí trường thành luận kiếm.
Thế là, sau lưng Ly Chân hiện ra mấy vị tiên nhân áo đen cao mấy trượng, thân hình mờ mịt, phiêu hốt bất định, chỉ có trường kiếm trong tay kiếm ý ngưng tụ, kiếm quang chói mắt.
Trung tâm là một vị kiếm tiên, cao hơn hẳn những người còn lại, khuôn mặt rõ ràng, thần sắc hờ hững, thân hình ngưng thực, chính là kiếm tiên Nhân tộc viễn cổ, Quan Chiếu.
Ly Chân khẽ nhíu mày.
Chỉ thấy vị khách áo xanh kia một tay chắp sau lưng, một tay vung quyền trước ngực, ánh mắt nóng rực, một thân áo xanh, ống tay áo chẳng hề lay động, thân ở giữa cơn gió mạnh do thiên địa kiếp số ngưng tụ, tay áo tung bay, hai ống tay áo trống rỗng phất phơ như tràn đầy gió mát, lộ ra vẻ khoan y đại tụ cực kỳ, tựa như khai ra một đóa hoa sen xanh đậm quá mức, gần như đen sì như mực, hắn cười tủm tỉm hỏi: “Còn gì nữa không?”