Chương 1007 : Tâm sự mỏng của tác - Truyen Dich

Trận Vấn Trường Sinh - Cập nhật ngày 16 Tháng 3, 2025

Quyển sách này, ngay từ đầu đã được viết ra bởi một chấp niệm sâu sắc.

Ta muốn viết nên một thế giới tiên hiệp trong lòng, muốn viết những nhân vật, viết nên khái niệm “Tiên” mà ta hằng ấp ủ:

“Hiệp chi đại giả, vì nước vì dân.

Tiên chi đại giả, thiên hạ đại đồng”.

Chủ đề này, có lẽ một vài độc giả có thể nhận ra, nhưng phần lớn có lẽ sẽ không cảm nhận được.

Nhưng đây chính là “chấp niệm” đã thôi thúc ta viết.

Quyển sách này, sở dĩ ta có thể kiên trì viết, dù thành tích không mấy khả quan, viết đến bốn trăm vạn chữ vẫn không bỏ cuộc, cũng bởi vì chấp niệm ấy.

Ta chỉ có thể viết vì chấp niệm của mình.

Viết một tác phẩm trường thiên, quả thực là một việc vô cùng dày vò. Bất kể ngày đêm miệt mài bên bàn, cần một ý chí kiên định phi thường. Nếu vì lý do khác, có lẽ ta đã sớm bỏ ngang, hoặc viết qua loa cho xong chuyện.

Trong cuộc sống, ta là người ôn hòa, hiếm khi tranh chấp với ai. Trên mạng cũng vậy, ta ít khi tranh luận với người khác.

Nhưng gần đây, bỗng nhiên một đám người cuồng nhiệt công kích ta, mắng ta viết lan man. Trong số đó còn có không ít người tự xưng là “học đồ”, “đệ tử”, lặp đi lặp lại những lời lẽ cay độc. Ta thực sự không thể chịu nổi.

Họ chê ta viết chậm, mắng ta dài dòng. Điều này ta thừa nhận.

Nhưng có những người, dù ta viết gì họ cũng chê bai.

Viết đối thoại, viết chiến đấu, viết nhân vật, viết bối cảnh, viết thiết lập… Chỉ cần họ không vừa ý, luôn có thể tìm ra lý do để chê, và luôn dùng một từ duy nhất: “nước”.

Đây đâu phải một quyển sách mới.

Một cuốn tiểu thuyết bốn trăm vạn chữ, tiết tấu ra sao, người đọc hẳn phải nắm rõ chứ.

Đây vốn dĩ là một cuốn tiểu thuyết có tiết tấu chậm rãi, tình tiết tỉ mỉ.

Nếu thích tiết tấu nhanh, thích những tiểu thuyết “sảng khoái”, quyết đoán, trên Qidian có rất nhiều, các vị có thể tìm đọc.

Có những độc giả, rõ ràng chỉ muốn đọc “sảng văn”, không thích loại truyện này, nhưng vẫn cứ phải đến đây chê bai, bắt ta phải viết theo ý họ, đẩy nhanh tiết tấu, viết những gì họ muốn đọc?

Rồi lại than vãn rằng quyển sách này dở, kết cục tệ hại, càng về sau càng nhảm nhí…

Ta thật sự không hiểu nổi.

Quyển sách này, rất nhiều chi tiết được cài cắm rất sâu, rất nhiều tình tiết đều có nhân quả.

Luận Kiếm Đại Hội, những nhân vật xuất hiện không phải là vai phụ, không phải viết xong rồi bỏ. Tương lai, họ sẽ có rất nhiều ân oán tình thù với nhân vật chính.

Hiện tại, họ chỉ là những thiên tài tông môn, chỉ luận kiếm mà thôi. Nhưng trong tương lai, khi thiên hạ đại loạn, họ sẽ là những nhân vật then chốt, cùng nhân vật chính tạo nên những vở kịch lớn.

Nếu không viết về những nhân vật này, bỏ qua hết, chẳng khác nào ta tự chặt đứt đại cương phía sau?

Còn có người nói ta viết một quyển sách mà lan man cả đời.

Hiện tại cạnh tranh khốc liệt như vậy, chỉ cần lười biếng, viết ẩu một chút, quyển sách này đã sớm chẳng ai thèm đọc, làm sao có chuyện ta có thể thực sự viết lan man được.

Nếu tiểu thuyết dễ “nước” như vậy, các vị có thể tự mình viết thử xem.

Trước bàn ta luôn bày một quyển Mao Tuyển, chỉ cần rảnh rỗi, ta lại đọc lại “Thực tiễn luận”.

Từ thực tiễn văn học mạng, đến nhận thức văn học mạng; rồi dùng nhận thức, chỉ đạo sáng tác; lại thông qua sáng tác, gia tăng nhận thức; từng bước một tuần hoàn, viết nên bốn trăm vạn chữ.

Thành tích tuy không tốt lắm, nhưng cũng coi như ổn định.

Viết và đọc là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.

Nghề viết này, thật không đơn giản như một số độc giả nghĩ.

Ta nói thêm một câu, có lẽ nghe có vẻ phản trực giác từ góc độ độc giả, nhưng đối với đại đa số tác giả, đây gần như là một nhận thức chung:

“Tác giả văn học mạng bị quan điểm của độc giả chi phối, hẳn phải chết không nghi ngờ”.

Câu nói này rất khó nghe, nhưng chỉ cần bạn từng viết tiểu thuyết, bạn sẽ nhận ra đó là sự thật.

Đây là lần cuối cùng ta trả lời những vấn đề như thế này.

Năng lực và tinh lực của ta có hạn, có thể kiên trì viết tiếp, đã là dốc hết sức lực.

Kiên trì viết xong quyển sách này, viết đến kết thúc, để đáp lại những độc giả thực sự yêu thích nó, đó là điều duy nhất ta có thể làm.

Còn việc các vị chê bai, mắng nhiếc ta, ta không còn sức để bận tâm nữa.

Tối qua tiện tay lướt qua bình luận, trong lòng khó chịu, cả đêm không ngủ được, giờ đầu óc trống rỗng, không gõ được chữ. Hôm nay xin phép nghỉ một ngày, thật xin lỗi.

CMN, đọc bình luận tức 1 đêm, nay xin nghỉ???

Quay lại truyện Trận Vấn Trường Sinh

Bảng Xếp Hạng

Chương 1185: Liền phá ba cảnh

Kiếm Lai - Tháng 3 16, 2025

Chương 1039 : 1036 phản đồ

Trận Vấn Trường Sinh - Tháng 3 16, 2025

Chương 1184: Ta có từ quê hương kiếm

Kiếm Lai - Tháng 3 16, 2025