Chương 640: Lời mời - Truyen Dich
Phàm Nhân Tu Tiên - Updated on 7 Tháng 5, 2025
Chương Sáu Trăm Ba Mươi Bảy: Yêu Khính
“Ta không có bản mệnh Kim Đan, chỉ có Yêu Đan.”
Hắn nói, tay trái chậm rãi đặt lên ngực, cách quần áo mà xoa nắn.
“Lão phu nguyện ý đổi, ta nguyện ý đổi linh khí, đổi hết thảy những gì ta có! Cho dù là bỏ đi tu vi, chỉ cầu ngươi cứu nàng! Ta van xin ngươi!”
Lão nhân gấp gáp, lại lần nữa quỳ xuống, không ngừng dập đầu trên nền đất đá lạnh lẽo, máu tươi đầm đìa.
“Ngươi đứng dậy đi.”
Hắn nhàn nhạt lên tiếng.
“Ta không dám, ngươi không đồng ý, ta không dám đứng dậy.”
Lão nhân quỳ đó, không ngẩng đầu lên.
“Ta không có cách nào giúp ngươi, ngươi quỳ ta cũng vô dụng, đứng dậy đi.”
Hắn thở dài một tiếng, giọng nói vẫn bình thản, không có chút gợn sóng nào.
“Ta biết ngươi có thể, vừa rồi ngươi đã phong ấn, ngươi có thể làm được mà, chỉ là ngươi không muốn…”
Lão nhân ngẩng đầu, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt già nua đầy vết nhăn.
“Không, ta không thể.”
Hắn kiên nhẫn giải thích.
“Ta biết, vừa rồi ta đã thấy rõ ràng, ngươi đã phong ấn! Ngươi làm được mà! Ngươi không muốn cứu nàng đúng không? Ngươi ghét nàng đúng không?”
Lão nhân đột nhiên đứng dậy, nước mắt đã cạn, đôi mắt đỏ ngầu đầy tuyệt vọng và điên cuồng.
“Tại sao? Tại sao ngươi không muốn cứu nàng? Tại sao lại như vậy? Tại sao? Tại sao lại như thế này?”
Hắn không nói, chỉ nhìn lão nhân, ánh mắt bình tĩnh như mặt hồ phẳng lặng.
“Ta đã hiểu! Ta đã hiểu rồi! Ngươi muốn làm gì? Ngươi muốn lợi dụng nàng! Đúng không? Ngươi muốn dùng nàng để làm gì đó! Ngươi muốn giữ nàng ở lại để làm gì đó!”
Lão nhân đột nhiên cười lớn, tiếng cười đầy bi thương và phẫn uất.
“Ngươi muốn làm gì? Ngươi nói đi! Ngươi muốn làm gì ta cũng làm! Chỉ cần ngươi cứu nàng! Chỉ cần ngươi cứu nàng!”
Hắn vẫn im lặng.
“Ngươi không nói, ta cũng biết! Ngươi muốn đoạt xá nàng! Đúng không? Ngươi muốn chiếm lấy thân thể nàng! Ngươi muốn trở thành nàng! Ngươi muốn thay thế nàng! Ngươi nói đi!”
Lão nhân càng nói càng điên cuồng, dường như đã hoàn toàn mất đi lý trí.
“Nếu ngươi không nói, ta sẽ tự làm! Ta sẽ thiêu đốt linh hồn, thiêu đốt tất cả! Cho dù nàng chết, ta cũng không để ngươi thực hiện được âm mưu!”
Lão nhân đột nhiên cười lớn, một luồng khí thế đáng sợ từ người lão bộc phát.
“Lão nhân, ngươi bình tĩnh lại đi.”
Hắn khẽ cau mày.
“Ta rất bình tĩnh, ta chưa bao giờ bình tĩnh như lúc này!”
Lão nhân cười lớn, đột nhiên vươn tay, một ngọn lửa màu đỏ sẫm đột nhiên bùng lên trong lòng bàn tay lão.
“Ngươi dám! Ngươi dám đối xử với nàng như vậy, ta sẽ thiêu đốt linh hồn, ta sẽ tự bạo! Ta sẽ không để ngươi làm được điều mình muốn!”
Ngọn lửa trong tay lão càng lúc càng mạnh, chiếu sáng khuôn mặt già nua đầy vết nhăn của lão, khiến khuôn mặt đó càng thêm đáng sợ.
“Ngươi không cần phải làm vậy.”
Hắn khẽ lắc đầu.
“Không cần? Ngươi còn muốn nói gì nữa? Ngươi còn muốn lừa gạt ta sao? Ngươi cho rằng ta còn tin ngươi sao?”
Lão nhân cười lớn, ngọn lửa trong tay lão đột nhiên phóng ra, nhắm thẳng vào tiểu cô nương đang hôn mê bất tỉnh trên giường đá.
“Dừng lại!”
Hắn đột nhiên hét lớn, một luồng khí thế kinh người từ người hắn bộc phát.
Ngọn lửa màu đỏ sẫm đột nhiên dừng lại giữa không trung, giống như bị một bức tường vô hình chặn lại.
“Ngươi… ngươi làm gì?”
Lão nhân trợn tròn mắt, nhìn hắn, trong mắt đầy vẻ không tin.
“Ta đã nói rồi, ngươi không cần phải làm vậy.”
Hắn nhàn nhạt nói, tay phải khẽ nâng lên, ngọn lửa màu đỏ sẫm đột nhiên biến mất không dấu vết.
“Ngươi… ngươi là ai?”
Lão nhân lùi lại một bước, nhìn hắn, trong mắt đầy vẻ đề phòng.
“Ta chỉ là một người qua đường.”
Hắn nhàn nhạt nói, bước đến bên giường đá, nhìn tiểu cô nương đang hôn mê bất tỉnh.
“Ngươi… ngươi muốn làm gì?”
Lão nhân vội vàng tiến lên, muốn ngăn cản hắn.
“Ta chỉ muốn xem bệnh cho nàng.”
Hắn nói, tay phải đặt lên trán tiểu cô nương.
“Ngươi… ngươi biết y thuật?”
Lão nhân ngẩn ra.
“Biết một chút.”
Hắn nhàn nhạt nói, tay phải khẽ vuốt ve trán tiểu cô nương.
Một luồng khí lạnh lẽo đột nhiên từ tay hắn truyền vào cơ thể tiểu cô nương.
Tiểu cô nương khẽ rùng mình, lông mày nhíu lại, dường như đang cảm thấy đau đớn.
“Ngươi làm gì nàng vậy? Ngươi làm gì nàng?”
Lão nhân vội vàng hỏi.
“Ta đang cố gắng giảm bớt sự đau đớn của nàng.”
Hắn nói, tay phải không ngừng vuốt ve trán tiểu cô nương.
Luồng khí lạnh lẽo từ tay hắn không ngừng truyền vào cơ thể tiểu cô nương, dường như đang xua tan thứ gì đó.
“Nàng sẽ không sao chứ?”
Lão nhân lo lắng hỏi.
“Tạm thời sẽ không sao.”
Hắn nói, thu tay về.
“Tạm thời?”
Lão nhân ngẩn ra.
“Tạm thời là bao lâu?”
“Không biết, có thể là một ngày, có thể là một đêm.”
Hắn nói.
“Vậy… vậy làm sao bây giờ?”
Lão nhân càng thêm lo lắng.
“Ngươi cần phải tìm một nơi an toàn cho nàng nghỉ ngơi, không được để nàng bị bất kỳ kích thích nào.”
Hắn nói.
“An toàn? Ở đây không đủ an toàn sao?”
Lão nhân hỏi.
“Không đủ, nơi này có quá nhiều sát khí, không thích hợp cho nàng nghỉ ngơi.”
Hắn nói.
“Sát khí? Ở đây có sát khí sao? Ta sao không cảm thấy?”
Lão nhân ngẩn ra.
“Ngươi tu luyện linh khí, đương nhiên không cảm thấy sát khí.”
Hắn nói.
“Vậy… vậy phải làm sao bây giờ?”
Lão nhân lo lắng hỏi.
“Ngươi cần phải tìm một nơi không có sát khí, càng xa nơi này càng tốt.”
Hắn nói.
“Nhưng… nhưng ta không biết ở đâu không có sát khí.”
Lão nhân nói.
“Ta có thể dẫn ngươi đi.”
Hắn nói.
“Ngươi? Ngươi nguyện ý giúp ta?”
Lão nhân ngạc nhiên hỏi.
“Ta đã nói rồi, ta chỉ là một người qua đường, thấy chuyện bất bình ra tay tương trợ là chuyện nên làm.”
Hắn nói.
“Vậy… vậy đa tạ ngươi.”
Lão nhân nói.
“Không cần đa tạ, ngươi chuẩn bị đi.”
Hắn nói.
“Được, ngươi chờ ta một chút.”
Lão nhân nói, vội vàng đi chuẩn bị.
Hắn đứng bên giường đá, nhìn tiểu cô nương đang hôn mê bất tỉnh, khẽ thở dài một tiếng.
“Ngươi nha, thật là một tiểu cô nương đáng thương.”
Hắn khẽ nói, tay phải vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của tiểu cô nương.
“Tiểu thư, chúng ta đi thôi.”
Lão nhân chuẩn bị xong, nói.
“Được.”
Hắn nói, bế tiểu cô nương lên, theo lão nhân rời đi.