Chương 22: Thiên hạ không riêng là Tề mưu - Truyen Dich

Xích Tâm - Cập nhật ngày 5 Tháng 4, 2025

Bác Vọng Hầu thế tôn cùng nghĩa nữ của triều nghị đại phu Dịch Tinh Thần cử hành hôn lễ long trọng.

Đó có thể xưng là sự việc thu hút sự chú ý nhất ở Tề quốc kể từ đầu năm mới.

Võ An Hầu làm loan lang, hiếm khi cả ngày không tu luyện, bận trước bận sau, toàn bộ quá trình đồng hành cùng đôi tân nhân hoàn thành hôn lễ. Tóm lại nhất bái thiên địa, nhị bái cao đường, phu thê giao bái, sau đó đưa vào động phòng.

Đại hôn của danh môn như Sóc Phương bá phủ, Bác Vọng hầu phủ, biểu hiện sự ổn định và phồn vinh của Tề quốc sau khi phạt diệt Hạ quốc. Bảo Dịch và Trọng Huyền Vân Ba cũng là những nhân vật lăn lộn nhiều năm trong quân chính lưỡng giới của Tề quốc, việc chọn thời điểm này để thúc đẩy đại hôn cho vãn bối cũng có thể xem như một loại thái độ chính trị.

Đương nhiên, bên dưới điều kiện tiên quyết chính trị lớn lao này, cũng có những nguồn gốc phức tạp bên trong gia tộc.

Mà thiên hạ đương nhiên không chỉ có mưu đồ của Tề quốc.

Không nói đến việc Trọng Huyền Thắng bị cưỡng ép trói đến rừng sâu núi thẳm “đặc huấn” vào ngày thứ hai sau hôn lễ, cũng không cần nhắc đến nhị công tử Dịch Hoài Dân của Dịch gia, bị người thần bí tập kích vào ngày thứ hai của hôn lễ, bị buộc tịch thu một bộ « A Hàm Kinh ». Đô thành phủ tuần kiểm sơ bộ hoài nghi do dư nghiệt Khô Vinh Viện gây ra, biểu thị sẽ dốc toàn lực truy tra, nhưng đến nay vẫn không thể tìm được manh mối nào. . .

Ở khắp ngõ ngách của hiện thế, mỗi thời mỗi khắc đều có những câu chuyện của riêng mình xảy ra.

Ví như Tuyết quốc ở tây bắc nơi cực hàn, việc bế quan tỏa cảng kéo dài mấy tháng đã kết thúc.

Quốc gia thần bí từ trước đến nay không tranh quyền thế, ít giao lưu với ngoại giới này, trong khoảng thời gian này, mới xuất hiện một vị chân quân cường giả, tự xưng Đông Hoàng!

Trận chiến đầu tiên của vị Đông Hoàng này sau khi chứng thành Diễn Đạo, chính là viễn phó Kinh quốc bản thổ, khiêu chiến Chung Cảnh, Long Vũ đại đô đốc của Kinh quốc.

Kinh quốc là đế quốc quân đình được tạo thành từ sáu hộ bảy vệ, quân chủ tức quốc chủ, thân chưởng Thượng hộ quân và Tiền hộ quân trong sáu hộ, cùng với Vũ Lâm Vệ trong bảy vệ.

Long Vũ quân thì thuộc hàng ngũ sáu hộ, là Hạ hộ quân.

Trận chiến giữa Đông Hoàng và Chung Cảnh này có ý nghĩa chính trị lớn hơn bản thân chiến đấu.

Người ngoài không thể biết được chiến đấu thắng bại ra sao.

Nhưng cuộc chiến thảo phạt tây bắc năm nước liên minh tây khuếch trương của Kinh quốc, sau khi ngầm chiếm hơn phân nửa Cao quốc, gần phân nửa Liêu quốc thì đột ngột dừng lại.

Có người nói Tuyết quốc treo đao ở biên cảnh không thể thấy, vì lẽ môi hở răng lạnh, mượn xu thế chân quân mới xuất hiện, bày ra tư thái cường ngạnh không tiếc liên quân tây bắc năm nước liên minh chung kích Kinh quốc, cuối cùng ổn định thế cục tây bắc.

Cũng có người nói Cảnh quốc sau khi hấp thu thu hoạch đại thắng Mục quốc, âm thầm thực hiện ảnh hưởng.

Đương nhiên, người nước Kinh tự mình thuyết pháp là “Tiểu trừng đại giới, này tiểu nhân phúc vậy.”

Biểu thị bọn hắn không nóng lòng chiến tranh, chỉ vì hành vi ngày càng phách lối ngang ngược của tây bắc năm nước liên minh, mới căn cứ vào trách nhiệm bảo trì hòa bình tây bắc mà ra mặt giáo huấn.

Hiện tại mục đích giáo huấn đã đạt được, bọn hắn có thể an tâm lui quân.

Kinh quốc đến đây dừng tay, tuyệt không chịu thiệt thòi. Bọn hắn thừa dịp Cảnh – Mục đại chiến phát động tây khuếch trương chiến tranh, đánh cho liên minh năm nước liểng xiểng, trên bản đồ tây bắc năm nước liên minh, cơ hồ miễn cưỡng khoét xuống một quốc gia.

Mà cái giá phải trả hầu như không có.

So với việc Cảnh quốc mất đi lực ảnh hưởng ở nam vực, so với việc Mục quốc bị đánh vào thảo nguyên tổn thất thảm trọng, so với việc Tề quốc mạo hiểm quốc diệt cùng Cảnh quốc đánh cược quốc vận… Trong trận đại cục hỗn loạn này, Kinh quốc hoàn toàn có thể nói là nhặt được thu hoạch.

Bất quá Tuyết quốc mới tăng một vị Diễn Đạo cường giả, tây bắc năm nước liên minh tổn thất nặng nề, Cảnh quốc lại ép thế bắc vực, thế cục tây bắc hiện thế chắc chắn sẽ có biến hóa.

Thời gian tới, tây bắc tuyệt sẽ không yên lặng, đều xem thủ đoạn của các bên ra sao.

Mà Khương Vọng cắm đầu tu hành, sở dĩ biết được những đại thế thiên hạ này, là do hai ngày nay hắn cùng thượng khanh Ngu Lễ Dương cùng nhau dự thính triều nghị.

Ngu Lễ Dương tham gia triều nghị là để đại diện cho bách tính xứ Hạ, tiến hành một số liên lạc về công việc quản lý xứ Hạ. Tề quốc mới theo đất Hạ, nhân viên thiếu nghiêm trọng, lại chưa thôn tính các nước dọc đường, tương đương với quản lý một khối cương vực vô cùng rộng lớn, khó tránh khỏi sẽ có nhiều vấn đề phát sinh.

Người Tề trị Tề, biện pháp trị Dương, chưa chắc đã được thông ở xứ Hạ.

Chính là luật pháp của Tề quốc, nếu tùy tiện thêm nữa, dân xứ Hạ cũng chưa chắc đã có thể tiếp nhận… Tóm lại là các nơi phong thổ khác nhau.

Thay đổi phong tục, cần thời gian dài dằng dặc.

Ngay lúc này, tầm quan trọng của Ngu Lễ Dương là không thể nghi ngờ. Hắn có thể đại diện cho bách tính xứ Hạ tố cầu ở mức độ lớn nhất, dần kết nối các loại vấn đề với quan viên Tề đình. Đồng thời, hắn cũng có thể giúp chính lệnh của Tề đình được phổ biến ở xứ Hạ với hiệu suất cao nhất.

Thời đại Thần Võ, hắn là niềm kiêu hãnh của người nước Hạ. Sau khi thời đại Thần Võ kết thúc, hắn là ràng buộc chính trị liên tiếp Tề – Hạ lưỡng địa.

Mà Khương Vọng không ra khỏi cửa lớn, không bước chân vào cửa trong, một lòng tu hành, lại biết tham gia triều nghị… Thuần túy là Thiên Tử điểm danh.

Một ngày Thiên Tử nhìn trái ngó phải: “Võ An Hầu đâu? Quan Quân Hầu đâu? Việc lớn quốc gia, không bận tâm à?”

Triều thần không thể đáp.

Ngày thứ hai, Khương Vọng và Trọng Huyền Tuân liền trơn tru chạy tới vào triều.

Trọng Huyền Tuân thậm chí còn gấp gáp trở về từ một khu rừng sâu núi thẳm nào đó, mỗi ngày lên triều xong lại vén tay áo lên trở về…

Khương Vọng đôi khi cũng biết đi cùng quan sát một chút.

Quan sát Trọng Huyền bí thuật đối kháng và ứng dụng, thể ngộ đạo thuật huyền diệu, cảm giác tâm tình đều trở nên thật tốt.

Tiếc nuối duy nhất là… Trọng Huyền Thắng chết sống không chịu tiếp nhận trợ giáo.

Khương Vọng và Trọng Huyền Tuân đều có tư cách mượn nhờ quốc thế tu hành, nhưng tư cách này đến từ “tước” của bọn hắn, chứ không phải “chức”.

Cho nên về lý thuyết, bọn hắn căn bản không cần tham gia triều nghị. Không có công việc cụ thể nào phải làm, bản thân cũng đều vô tâm cầm quyền. Vĩ lực của tự thân, chính là tất cả.

Quan đạo đương nhiên là chủ lưu của hiện thế, nhưng đối với tuyệt thế thiên kiêu như bọn hắn, tự mình có thể đi thông con đường, không cần cưỡi ngựa đi thuyền.

Bọn hắn cũng đích thật là tránh được những gì nên tránh.

Triều nghị, thứ được rất nhiều người coi là biểu tượng của quyền lực, có thể chi phối cuộc sống của hàng tỉ bách tính, bọn hắn hầu như chưa từng tham dự.

Nhưng Thiên Tử đã mở miệng, nên “đứng gác” vẫn là phải “đứng gác”.

Tham dự mấy ngày triều nghị, hai vị Hầu gia mới lên cấp quân công cũng không nói một lời, giống như tượng bùn khắc gỗ, tiềm thần tu hành, người đương thời gọi là “đứng gác.”

Ngược lại, không ai trách móc nặng nề bọn hắn.

Chính là lời gì đều không nói, Thiên Tử cũng rất tình nguyện nhìn thấy bọn hắn đứng trong đám người.

Hoàng Đế bí mật nói với Giang Nhữ Mặc một lần: “Trẫm thấy Võ An, Quan Quân, nhớ lại thiếu niên hào hoa phong nhã xưa kia, như tắm gió xuân.”

Có thể thấy được yêu thích.

“Mục quốc sẽ tổ chức nghi thức kế nhiệm đại tế ti Thần Miện giảng đạo Thương Đồ thần điện vào ngày 27 tháng 6.” Triều nghị đại phu Ôn Duyên Ngọc đang biểu tấu:

“Quốc thư đã trình lên lễ bộ, mời nước ta đến xem lễ, không biết phái ai đi sứ là thích hợp, xin bệ hạ định đoạt.”

Nghe những lời này, tâm thần Khương Vọng đã thoát ra khỏi tu hành.

Lần đi sứ Mục quốc này có lẽ không chỉ đơn giản là xem lễ.

Vì lo lắng cho Triệu Nhữ Thành, hắn và Trọng Huyền Thắng đã chuyên môn tán gẫu về sự tình Mục quốc.

Năm ngoái, Tào Giai trước tiên thay Mục quốc chiếm Ly Nguyên thành, sau đó mới có chiến tranh toàn diện Mục – Cảnh. Tề quốc cũng nhờ vậy mới có được cơ hội chinh phạt Hạ quốc.

Tề quốc và Mục quốc sớm đã có ăn ý.

Trong loạn cục thiên hạ vừa kết thúc, mối liên hệ giữa hai quốc gia này chắc chắn không chỉ có những gì xảy ra trên bề mặt.

Vào thời điểm hiện tại, hồi tưởng lại chiến tranh Mục – Cảnh, có quá nhiều điều khiến người ta nghi hoặc.

Ví như, lực lượng khai chiến toàn diện của Mục quốc và Cảnh quốc đến tột cùng từ đâu mà ra?

Mục quốc trù tính đã lâu, còn đạt được ăn ý với Tề quốc, lúc này mới chỉ huy xuôi nam, ngựa đạp trung vực. Vì sao lại thua nhanh như vậy, thảm như vậy trong một cuộc chiến đã chuẩn bị kỹ lưỡng như vậy?

Thật vậy, chiến tranh có vô vàn biến số, thật vậy, yếu tố quyết định thắng bại có quá nhiều.

Hoặc có thể nói, Cảnh quốc là quốc gia chí cường thiên hạ, thực lực nội tình thiên hạ đều biết, lịch sử đã có vô số lần nghiệm chứng, Mục quốc chiến bại cũng không tính là kỳ quái – vậy tại sao còn chủ động gây ra trận chiến này?

Cảnh quốc thiên hạ điều khiển đao, lại nhiều năm rễ mục nát lá mục nát, hoặc đến thời điểm suy tàn; Thịnh quốc càng thêm bành trướng, càng thấy uy hiếp; bắc vực trung vực biên giới ma sát đã lâu, nhân tâm khó đè nén; Thương Đồ Thần vô cùng cần thiết mở ra tân thổ. . . Chính xác nếu bàn về, có lẽ Mục quốc có quá nhiều khai chiến lý do.

Mỗi một lý do đều đủ thôi động chiến tranh.

Nhưng vì cái gì là hiện tại?

Đã nhẫn nhịn nhiều năm như vậy, vì cái gì lựa chọn tại lần này không đành lòng nữa?

Vị Nữ Đế kia của Mục quốc, đến tột cùng là thế nào nghĩ?

Nhất định có một số lý do không muốn người biết, nhất định tồn tại một loại chân tướng phải khai chiến, giấu ở đáy nước ầm ầm sóng dậy.

Đó là cái gì đâu?

“Võ An Hầu?”

Âm thanh của Thiên Tử từ ngự tọa vọng xuống.

Khương Vọng khom người: “Thần tại.”

“Chính là ngươi.” Thiên Tử nói.

Khương Vọng ngẩn ra một chút.

Nhưng Thiên Tử đã vòng vo: “Tồi Thành Hầu thượng tấu công việc xử trí Hạ Lăng, Ôn đại phu mau chóng đưa ra chương trình đi. . .”

Vậy mà liền này nhảy qua đề tài thảo luận đi sứ Mục quốc, không nói thêm lời một câu.

Khương Vọng nửa kinh ngạc nửa mê mang lui trở về, nhưng cũng không có ai giải thích gì cho hắn.

Cứ như vậy cho đến khi triều nghị kết thúc.

Hàn Lệnh tuyên bố bãi triều, bách quan lần lượt tản đi.

Khương Vọng cũng chưa đi, mà đi theo ngự giá, một đường đến Đông Hoa Các.

Thiên Tử ngồi trên long liễn quay đầu lại, có chút buồn cười hỏi: “Ngươi đi theo trẫm làm gì?”

Khương Vọng chạy lên phía trước hai bước, thoáng sầu não nói: “Bệ hạ để thần đi sứ Mục quốc, chẳng lẽ không có gì phân phó sao?”

“Trẫm không phải đã phân phó rồi sao? Xem lễ là được.”

Chỉ vậy thôi sao?

Nhưng nhìn dáng vẻ Hoàng Đế, cũng không giống đang nói đùa. Hơn nữa, cũng không có đạo lý lấy quốc sự ra đùa.

Khương Vọng vốn cho rằng đây là một nhiệm vụ vô cùng gian khổ.

Cầm tiết đi sứ, viễn phó thảo nguyên. Ăn ý giữa Tề – Mục, hợp tung liên hoành của bá chủ quốc đương thời, khuấy động phong vân bố cục và bí ẩn của thiên hạ. . .

Hiện tại thật chỉ là xem lễ mà thôi sao?

“Ha ha.” Tề thiên tử có chút hăng hái nhìn hắn: “Ngươi chẳng lẽ cho rằng trẫm phái ngươi đi Mục quốc, là muốn cho bọn hắn cái gì duy trì, giúp bọn hắn làm mấy thứ gì đó? Lại hoặc là nói, là có cái gì long trời lở đất kế hoạch lớn, muốn để ngươi đi câu thông chấp hành?”

“Ây. . .

Khương Vọng đúng là nghĩ như vậy. Nếu không thì Thiên Tử sao lại không nói gì trên triều đình?

Chẳng phải đây là chuyện can hệ trọng đại, cần vụng trộm trao cơ mật sao?

Cho nên hắn Khương hầu gia mới không rời đi sau triều nghị, bỏ qua tiết mục Trọng Huyền Tuân đánh tơi bời Trọng Huyền Thắng, chạy đến chỗ Hoàng Đế.

Vẻ xấu hổ trên mặt hắn đã bại lộ tất cả.

Tề thiên tử cười ha hả: “Khương Vọng a Khương Vọng, ngươi cho rằng bá chủ quốc tại sao là bá chủ quốc? Chẳng lẽ cảm thấy Mục quốc thua một trận là không được rồi? Ngươi cho rằng Hách Liên Sơn Hải là nhân vật bậc nào? Trẫm cũng không dám nói có thể nắm bắt được ý nghĩ của nàng. Ngươi lại cho rằng treo một cái danh hiệu sứ thần Tề quốc, liền có thể ảnh hưởng thế cục bắc vực sao?”

Khương Vọng đã bỏ đi giãy dụa, cũng không muốn bị Thiên Tử chế giễu nữa, chỉ nói một tiếng: “Nha.”

Tề thiên tử ngừng tiếng cười, cuối cùng hồi phục vài phần đoan trang của Thiên Tử, khẽ nói: “Mang một đôi tai, một đôi mắt, nghe nhiều, nhìn nhiều,

Trở về nói cho trẫm, ngươi nghe được gì, nhìn thấy gì, như thế là được.”

Hắn nhìn Khương Vọng, bổ sung: “Nếu có nắm chắc, luận bàn với thiên kiêu Mục quốc một chút cũng được.”

A, luận bàn.

Ngươi sớm nói như vậy, ta không sớm đã rõ ràng rồi sao?

Khương Vọng oán thầm vài câu, miệng rất ôn hòa đáp: “Thần đã biết.”

Dứt lời liền thi lễ: “Thần cáo lui.”

“Chờ một chút.” Thiên Tử bỗng nói.

Khương Vọng giật mình. Chẳng lẽ Thiên Tử cũng có Tha Tâm Thông giống như Quan Diễn đại sư? Ta có mắng ai đâu.

Liền nghe Thiên Tử nói: “Đến đều đến rồi. Hàn Lệnh, ngươi lưu lại kiểm tra xem hắn « Mục lược » đọc thế nào. Miễn cho đến thảo nguyên cái gì cũng không hiểu, làm trò cười cho người khác.”

Hàn Lệnh khom người nói: “Nếu Võ An Hầu đọc không được thì sao?”

“Vậy ngươi đốc thúc hắn đọc xong rồi đi. Mặt khác…” Thiên Tử trầm ngâm một lát, ngắn gọn có lực nói: “Phạt bổng!”

Long liễn rời đi không chút dừng lại.

Khương Vọng mờ mịt đứng tại chỗ.

Năm tháng Lâm Truy chẳng biết vì sao, có chút rét lạnh.

“Hầu gia?”

Khương Vọng lấy lại tinh thần.

Hàn Lệnh, nội quan mặc tử phục, đang ngồi yên trước mặt, mỉm cười nhìn hắn: “Chúng ta đọc ở đây, hay là chuyển sang nơi khác?”

Bổng lộc hiện tại của Khương Vọng chủ yếu là ba khối. Một là bổng lộc Võ An Hầu cộng thêm 3000 nhà thực ấp, đây là khoản lớn. Một là tam phẩm kim qua võ sĩ cộng thêm tam phẩm thanh bài bổ đầu, vì cái trước chỉ là hư chức, cái sau hắn cũng không làm gì chính sự ở phủ tuần kiểm, cho nên bổng lộc không nhiều. Lại một là đất phong trấn Thanh Dương thu thuế, hắn có thể định kỳ lấy một phần dùng riêng.

Ba khối này cộng lại, đủ để hắn sống rất dễ chịu. Thương hội Đức Thịnh vẫn không ngừng trải sạp hàng, kiếm được nhiều tiêu xài được nhiều, ích lợi vọng lâu Thái Hư toàn bộ ném vào đó, cũng không có gì đáng nói.

Tóm lại giờ phút này hắn Khương nào đó, cũng rất có tài sản. Lúc ra ngoài ăn uống tiệc rượu, chỉ cần Yến hiền huynh không có mặt, giành trả tiền cũng không phải vấn đề gì.

Thế nhưng khi rời khỏi Tề vương cung, bước chân Khương Vọng là phù phiếm.

Hiện tại mới năm tháng, bổng lộc năm nay của hắn đã không thuộc về hắn nữa. Cái tên Hàn Lệnh đáng ngàn đao kia, không biết đắc tội hắn từ lúc nào. Thiên Tử chỉ nói phạt bổng, cũng không nói cứ sai một câu là phạt một bút a.

Khương Vọng thật muốn hỏi hắn một câu ~~” Hàn nội quan coi ta kiếm không sắc bén à?”

Nhưng dù sao đánh không lại, nói ra miệng, chỉ có thể là một “Hàn nội quan đừng quên ngày xưa giao tình a.”

Cho nên Hàn nội quan không có trừ đến sang năm đi.

Xúi quẩy a xúi quẩy.”

Cho đến khi sắp rời khỏi Tề vương cung, Khương Vọng còn thở dài trong lòng.

Không nhịn được đối với Khâu Cát tiễn hắn ra nói: “Khâu nội quan, ngươi nói tất cả mọi người ‘đứng gác’, tại sao việc cần làm khi đi sứ Mục quốc lại rơi vào đầu ta, mà không phải Quan Quân Hầu?”

Khâu Cát nghiêm trang nói: “Nghĩ là vì Võ An Hầu mỹ tư nghi, tuấn dung mặt, càng có thể đại biểu uy trời của Đại Tề.”

Khương Vọng trầm mặc một hồi, thấm thía nói: “Khâu nội quan, ngươi hãy cố gắng lên, sớm đẩy Hàn nội quan xuống đi, biết đâu chừng có thể trừ bớt cho ta chút bổng lộc.”

Khâu Cát chỉ cười ha hả: “Ta tận lực.”

Nói đến đây hắn liền dừng bước, trừng mắt về phía trước, ra hiệu có người đang chờ.

Giác quan thứ sáu của vị chấp bút thái giám này, thật sự là không phải tầm thường.

Khương Vọng khẽ nhúc nhích trong lòng, chỉ là ung dung thản nhiên nhìn về phía trước – đó là một bà lão tóc như tơ bạc, đứng bình tĩnh bên ngoài cửa cung.

Thấy Khương Vọng nhìn qua, mới khom người nói: “Hầu gia, Hoa Anh cung chủ mời ngài qua phủ một chuyến.”

Mấy ngày trước mới cùng uống rượu, vì sao đêm nay đột nhiên tương thỉnh?

Khương Vọng ngẩng đầu nhìn ánh trăng, cũng không biết vì sao, đột nhiên tâm tình không tệ.

Hắn nở nụ cười: “Ta đoán là có tin tức tốt.”

Quay lại truyện Xích Tâm

Bảng Xếp Hạng

Chương 126

Xích Tâm - Tháng 4 7, 2025

Chương 126: chúng sinh đều có bệnh!

Xích Tâm - Tháng 4 7, 2025

Chương 125: Phàm lục bại thất mệnh giả

Xích Tâm - Tháng 4 6, 2025