Chương 67: Chơi trốn tìm - Truyen Dich
Xích Tâm - Cập nhật ngày 1 Tháng 4, 2025
Hôm nay hẳn là một ngày bình thường, không phải ngày lễ gì, cũng không có đại sự gì phát sinh.
Nhưng đối với Tịnh Lễ hòa thượng mà nói, ngày mùng 9 tháng 8, không thể nghi ngờ là khá đặc thù.
Tiểu sư đệ thân yêu của hắn, hẹn ngày này mời hắn đến Lâm Truy ăn cơm!
Vì thế, hắn rất vất vả làm việc, trước giờ hoàn thành nhiệm vụ trong tay, trống ra ròng rã hai ngày.
Sư phụ chua xót hỏi hắn, chẳng phải ăn một bữa cơm sao, sao còn phải gạt ra tận hai ngày?
Hắn rất tự tin đáp lại, cơm nước xong xuôi chẳng phải còn muốn dạo chơi ở Lâm Truy? Lâm Truy lớn như vậy cơ mà! Cũng nên đi dạo vài ngày. Hai ngày còn thấy ít ấy chứ.
Hắn biết sư phụ đố kỵ, bởi vì hắn là người đầu tiên của toàn bộ Huyền Không Tự, nhận được lời mời của tiểu sư đệ!
Thế nhưng không có cách nào.
Sư đệ tại Lâm Truy chịu quá nhiều khổ, mỗi ngày xa hoa trụy lạc chịu tra tấn, hắn sao cũng phải bồi sư đệ ăn hai ngày mới được.
Đồng môn một hồi, nhất định phải đồng cam cộng khổ.
Hắn muốn tiếp thêm lực lượng cho tiểu sư đệ, để tiểu sư đệ sớm thoát khỏi hồng trần, cắt tóc quy tông.
Nhưng mà…
Tưởng tượng và hiện thực có chênh lệch.
Chênh lệch rất lớn!
Hắn sao cũng không ngờ, bữa cơm đầu tiên của hắn ở Lâm Truy… lại là ở trong tù!
“Cho!”
Một ngục tốt cầm một cái chén bể, trong chén có hai cái bánh cao lương đen thùi lùi. Chén bể luồn qua hàng rào, quẳng xuống đất một cái, bánh cao lương nện vào chén kêu ầm ầm.
Đối với bánh cao lương, Tịnh Lễ hòa thượng không xa lạ gì, trước kia hóa duyên cũng từng nếm qua.
Nhưng bánh cao lương đen như thế này, cứng như thế này… thì hắn chưa từng thấy.
“Vị thí chủ này.”
Tịnh Lễ là một hòa thượng rất chú trọng vệ sinh cá nhân, cho nên hắn không nằm, cũng không ngồi.
Hắn đứng ở góc khô ráo duy nhất trong cả gian phòng giam, đưa tay gọi: “Xin dừng bước!”
“Muốn thêm đồ ăn à?” Ngục tốt liếc hắn một cái, đưa tay nói: “Trả tiền trước!”
“A, ta không có ý đó.” Tịnh Lễ hòa thượng giải thích: “Ta muốn nói với thí chủ là…”
“Hứ, một con quỷ nghèo!” Ngục tốt không kiên nhẫn vung tay, nhanh chân rời đi.
Chỉ còn lại Tịnh Lễ hòa thượng, còn đang đưa tay, mất mát đứng tại chỗ.
Sao lại thế này… không giống như tiểu sư đệ nói?
Chẳng phải nói đến Lâm Truy không cần báo cáo chuẩn bị, đều là chuyện nhỏ, đều có thể an bài, chỉ cần chào hỏi tuần kiểm đô thành phủ là được sao?
Sao ta vừa vào Lâm Truy, liền bị mấy chục người vây quanh, từng người hung thần ác sát muốn đánh ta?
Tịnh Lễ hòa thượng tuy không sợ những người kia, nhưng cũng không muốn gây chuyện cho tiểu sư đệ, liền đàng hoàng đi theo.
Vốn cho rằng chỉ là hiểu lầm nhỏ, tiểu sư đệ lên tiếng chào hỏi là xong. Ai ngờ, vừa nhắc đến danh tự tiểu sư đệ, những người kia vốn định trục xuất hắn khỏi thành, lập tức tống hắn vào tù!
Hắn còn nhớ rõ cuộc đối thoại sáng sớm hôm ấy ——
Lúc ấy một đám người vây quanh hắn, có thanh bài bổ đầu, có cả thành vệ quân, còn có người gõ mõ cầm canh.
“Hòa thượng kia, ngươi từ sơn môn nào tới? Đến Tề có báo cáo chuẩn bị chưa?”
Hắn lúc ấy rất kiêu ngạo mà trả lời: “Không có!”
Thấy đối phương muốn động thủ, hắn mới tính trước mà nói: “Sư đệ ta mời ta đến dùng cơm!”
“Sư đệ ngươi?” Bổ đầu cầm đầu cười lạnh: “Lâm Truy ta không có hòa thượng nào có mặt mũi như vậy!”
Hắn cười ha ha một tiếng: “Ngươi không hỏi xem, sư đệ ta là ai à?”
Bổ đầu kia hỏi: “Là ai?”
Hắn dõng dạc nói: “Tịnh Thâm! Tục danh Khương Vọng là vậy!”
Sau đó hắn nghe được một tiếng “Bắt lấy!”
Kịp phản ứng lại thì người đã ở trong tù…
Nếu bây giờ sư phụ hỏi hắn, đi Lâm Truy dự tiệc, cảm giác thế nào.
Hắn chỉ có thể trả lời ——
Vừa tới Lâm Truy, người đã ở trong tù… Cảm xúc thật phức tạp.
…
…
“Mấy ngày nay Lăng Tiêu Các các ngươi có phải xảy ra chuyện gì không?” Trong Lăng Tiêu bí địa, Khương Vọng hỏi.
“Sao lại hỏi vậy?” Diệp Thanh Vũ mỉm cười.
“Sao phụ thân ngươi, còn có tiền bối A Sửu…” Khương Vọng chỉ lên trời: “Cứ bay tới bay lui mãi.”
Một ngày có thể gặp bọn họ rất nhiều lần. Một vị các chủ, một vị trấn tông thần thú, cứ như không có chuyện gì khác, ngày nào cũng tuần tra!
“À thì.” Diệp Thanh Vũ âm thầm bực bội, nhưng không tiện nói gì, chỉ cười: “Tuổi cao rồi mà, phải đi lại nhiều một chút, vận động gân cốt.”
Khương Vọng kinh ngạc: “Chân nhân cũng cần vận động gân cốt sao?”
“Cái này…” Diệp Thanh Vũ đang sầu không biết giải thích thế nào.
Khương Vọng đã tự mình có đáp án: “Thảo nào Diệp chân nhân lại cường đại đến vậy. Đã chứng Động Chân, còn lúc nào cũng không quên tu hành. Thật là tấm gương cho chúng ta!”
“Ha ha, vậy sao. Để ngươi phân tích ra rồi à.” Giọng Diệp Thanh Vũ hơi khô khốc.
“Tiền bối cố gắng như vậy, chúng ta cũng không thể tụt lại phía sau.” Khương Vọng cảm khái, còn nói thêm: “Đạo thuật mà ngươi nói lần trước, ta thấy đúng là có hướng đi mới… Ngươi xem này, khi đạo nguyên của ngươi từ Thông Thiên cung đi ra, dẫn động phong nguyên…”
Dưới ánh chiều tà, bóng hai người say mê tu hành, kéo dài rất xa…
Cách đó không xa, sau sườn đồi nhỏ, chướng nhãn pháp che lấp, một loạt thân ảnh đang nằm sấp.
Từ trái sang phải, lần lượt là sư huynh mặt vuông Tạ Thụy Hiên, sư huynh đồ quỷ sứ đáng ghét Mạc Lương, đại tiểu Vương sư tỷ, A Sửu, Khương An An, Xuẩn Hôi.
“Thật đáng sợ…” Tạ Thụy Hiên lẩm bẩm.
“Thảo nào anh ta lại cường đại đến vậy!” Mạc Lương nắm chặt nắm đấm: “Quả là trời không phụ người có công! Người khổ tâm, trời không phụ, để ta cũng nảy mầm đấu chí!”
“Ái!” Vừa biểu đạt xong, hắn lập tức xông Tạ Thụy Hiên gào lên: “Ngươi xê ra một chút, che khuất ta rồi! Thế này sao ta tắm nắng được!”
“Là ca ca!” Khương An An vừa nghe nửa câu đầu, liền vội vàng quay đầu lại, lớn tiếng uốn nắn.
Gâu gâu gâu!
Xuẩn Hôi lập tức trợ uy.
“Vâng vâng vâng, An tỷ!” Mạc Lương vội vàng nói: “Là ca của ngươi, là đại ca của ta!”
Tiểu Vương cô nương ánh mắt đờ đẫn lắc đầu: “Ta bây giờ không quan tâm chuyện hôn phối của hắn nữa.”
Đại Vương cô nương ôn nhu cũng kinh hãi: “Thời tiết đẹp thế này, ta chỉ thích hợp nằm…”
“A Sửu.” Khương An An lúc này lại hỏi: “Chúng ta tại sao phải nằm ở đây nhìn trộm ca ca?”
Người khác đều xưng hô tôn kính thế nào.
Duy chỉ có Khương An An, A Sửu lại thích để nàng gọi thẳng tên.
Có lần Khương Vọng xen vào chuyện người khác, bảo Tiểu An An lễ phép một chút, ban đêm A Sửu liền tìm tới cửa, hữu hảo nói chuyện tâm sự. Từ đó sẽ không còn vấn đề này nữa.
“Cái này không gọi là nhìn trộm.” A Sửu thuận miệng nói một câu, rồi trừng Mạc Lương.
Ý là, biên tiếp đi!
Mạc Lương rất hiểu chuyện nói tiếp: “Đúng, chơi trốn tìm! Chúng ta đang chơi trốn tìm đấy!”
Khương An An hơi nhíu mày, cảm thấy sự tình không đơn giản như vậy: “Vậy sao bọn họ không tới bắt chúng ta? Còn ở đó giảng đạo thuật.”
“Có lẽ đây chính là đứa bé ngoan thích học tập.” Mạc Lương thở dài: “Không phải ngươi cùng ca ca đi học sao?”
Khương An An im lặng rụt đầu lại, nhỏ giọng nói: “Ta hơi buồn ngủ rồi…”