Chương 129 : 10 cấp mặt trời, nghèo khó chịu (cảm tạ’ thành không cũ - Truyen Dich

Không Có Tiền Tu Cái Gì Tiên - Cập nhật ngày 22 Tháng 3, 2025

## Chương 132: Đại Nhật thập cấp, bần cùng khó nhịn (Cảm tạ ‘Thành Không Cũ’)

Nghe Ngọc Tinh Hàn hỏi, Trương Vũ mặt mày ủ rũ, lầm bầm: “Lười điểm.”

Ngọc Tinh Hàn liền khuyên nhủ: “Sao lại không điểm? Trong đó xem quảng cáo có phiếu giảm giá phù lục, chính ngươi cũng cần dùng đến mà.”

Trương Vũ kinh ngạc: “Phiếu giảm giá phù lục?”

Ngọc Tinh Hàn gật đầu: “Phù lục tốn kém thế nào, ngươi không phải không biết. Ngươi mỗi ngày xem vài cái quảng cáo tích lũy phiếu giảm giá, đó chính là một loại tu hành phù lục, có thể khiến bùa chú của ngươi càng mạnh a.”

Trương Vũ ngồi xuống cạnh đối phương, rốt cục nhịn không được hỏi: “Ngươi là đệ tử Tinh Hỏa chân nhân đi? Cũng thiếu chút tiền này sao?”

Ngọc Tinh Hàn lắc đầu, vẻ mặt từng trải chậm rãi nói: “Côn Khư không thiếu nhất là kẻ có tiền, mà thiếu nhất chính là tiền.”

“Tiền chính là tu vi, chính là tiềm lực, chính là tiền đồ, trên đời này không ai không thiếu tiền.”

“Cho dù là cường giả như ta, cũng phải học cách tiết kiệm.”

“Mỗi bớt được một khối tiền, cũng là đang tăng lên nội tình và tiềm lực của ta.”

“Muốn đi đường dài trên tiên đạo, chẳng những phải học kiếm tiền, học dùng tiền, còn phải học tiết kiệm tiền.”

Ngọc Tinh Hàn quay đầu lại, nhìn Trương Vũ nói: “Chẳng lẽ khi ngươi về sau đột nhiên phát hiện một môn công pháp then chốt, hoặc là linh căn, hoặc là Pháp Hải, ngươi vay mượn khắp nơi, nhưng lại thiếu chút tiền mua không nổi… Lúc đó ngươi sẽ làm gì?”

“Tiền chính là tiềm lực, mà khi ngươi phát hiện tiềm lực của mình đã cạn kiệt, không thể tiến thêm một bước nữa.”

“Ngươi sẽ hối hận vì lúc trước không tiết kiệm thêm chút tiền.”

“Hiện tại mỗi bớt một chút tiền, cũng có thể giúp ngươi tiến xa hơn trong tương lai.”

Trương Vũ nghe vậy khẽ gật đầu, cảm thấy lời đối phương rất có lý, thế là cầm điện thoại lên, mở liên kết mà đối phương gửi tới.

Nghỉ ngơi vài phút, hai người lại tiếp tục giao đấu.

Chớp mắt hai canh giờ trôi qua.

Nhưng mọi người đều cảm thấy mình thu hoạch được rất nhiều.

Tống Hải Long cảm thấy kinh nghiệm võ đạo của mình đã tiến bộ.

Ngọc Tinh Hàn thông qua biểu hiện của Trương Vũ, học được không ít kỹ xảo vận kình, tăng cường khả năng khống chế nhục thể.

Bạch Chân Chân ngoài kinh nghiệm thực chiến võ đạo, còn có thể thu thêm hai vạn khối tiền học phí.

Còn Trương Vũ ngoài hai vạn hai ngàn học phí, còn học được Long Tượng Băng Sơn Chưởng và cơ hội cõng hai mươi vạn tài liệu.

Bất quá, khi Ngọc Tinh Hàn thu tiền, Trương Vũ nhìn thấy ba vạn khối đến tay thì hơi sững sờ.

Ngọc Tinh Hàn cười: “Xin lỗi, không cẩn thận đánh nhầm.”

“Có thể phiền ngươi chuyển lại cho ta một tài khoản khác không?”

Dù cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng Trương Vũ vẫn chuyển tám ngàn khối sang tài khoản khác của đối phương.

Thời gian cứ thế trôi qua trong những ngày Trương Vũ, Bạch Chân Chân đến trường, tu hành, học thêm, bồi luyện.

Thời gian đến hạ tuần tháng tư.

Một buổi chiều trên sân thượng.

Chỉ thấy một vùng bóng tối đen kịt hiện ra.

Rõ ràng phơi mình dưới ánh mặt trời chói chang, nhưng ánh nắng dù chiếu rọi thế nào, cũng không thể xua tan được lớp bóng tối dày đặc kia.

Đó chính là Trương Vũ đang tu luyện Đại Nhật Khí Hải.

Khi Đại Nhật pháp lực trong cơ thể phát ra một tiếng nổ lớn, thổ nạp pháp mà tu sĩ luyện khí trung kỳ mới có thể tu luyện, rốt cục cũng được Trương Vũ thúc đẩy đến cấp mười.

Vận chuyển Đại Nhật Khí Hải cấp mười khiến bóng tối quanh Trương Vũ càng thêm sâu thẳm, như muốn nuốt chửng hết thảy ánh sáng xung quanh.

Và khi ánh sáng nóng rực không ngừng tràn vào cơ thể, Đại Nhật Khí Hải của hắn cũng vận chuyển càng thêm mãnh liệt, một cỗ Đại Nhật pháp lực giống như nham thạch nóng chảy gào thét, hấp thụ hết ánh sáng, dần dần tinh luyện thành một đạo pháp lực trong đan điền.

Trương Vũ biết rằng, khi Đại Nhật Khí Hải được nâng lên cấp mười, hắn lại một lần nữa bước vào giai đoạn pháp lực tăng trưởng cao tốc.

Ngoài ra, Trương Vũ càng cảm thấy cơ thể mình trở nên hoạt bát, linh động hơn khi được ánh mặt trời chiếu rọi.

Như thể mỗi tế bào, mỗi sợi huyết nhục đều đang nhảy nhót vui mừng, thúc đẩy sự trưởng thành của bản thân.

Trương Vũ biết đây chính là tác dụng của Đại Nhật Khí Hải cấp mười, tăng tốc sự thay cũ đổi mới của nhục thể, nâng cao hiệu suất luyện thể của người tu luyện khi được ánh sáng chiếu rọi.

Nhưng khuyết điểm là thời gian thay cũ đổi mới càng lâu, tuổi thọ của người tu luyện càng bị rút ngắn.

“Mẹ kiếp… Cái Đại Nhật Khí Hải này vốn đã tốn thời gian nhất rồi, kết quả còn rút ngắn tuổi thọ của người tu hành.”

Trương Vũ lắc đầu, dù trong lòng thầm mắng một tiếng, nhưng không có ý định dừng lại.

Trong Côn Khư đầy rẫy cạm bẫy, việc thiếu hụt của Đại Nhật Khí Hải chẳng là gì cả.

Hơn nữa, sau này hắn còn có thể đổi thổ nạp công pháp khác, cái Đại Nhật Khí Hải này dù vận hành một năm nửa năm, cũng chỉ rút ngắn vài tuần tuổi thọ.

Đánh đổi cái giá này để nâng cao hiệu suất luyện thể, là điều hắn có thể chấp nhận được.

“Đại Nhật Khí Hải phối hợp Tàn Ngưu Xá Thân Tâm Quyết, chẳng những pháp lực, đạo tâm có thể vững bước tăng lên, mà hiệu suất luyện thể cũng tăng cao.”

Trương Vũ thầm nghĩ: “Phúc Cơ tên gia hỏa này, vẫn là rất biết chọn công pháp.”

Khi Trương Vũ nâng Đại Nhật Khí Hải lên cấp mười, hắn cũng mua bí tịch điện tử Tàn Ngưu Xá Thân Tâm Quyết, khiến số tiền tiết kiệm của hắn lại giảm đi ba vạn.

Nhưng may mắn là những ngày này, Trương Vũ kiếm được không ít tiền từ việc dạy kèm và bồi luyện, không giống như trước kia… Phải mua Hồn Nguyên Đan để tu luyện Xích Tủy Hồn Nguyên Khí, số tiền tiết kiệm của hắn giờ phút này còn hơn hai mươi sáu vạn.

Khi Trương Vũ nhìn số dư trong tài khoản ngân hàng, Phúc Cơ nói: “Hai mươi sáu vạn nhìn thì có vẻ nhiều, nhưng khi ngươi tu luyện Tàn Ngưu Xá Thân Tâm Quyết đến cấp mười, kế tiếp ngươi phải toàn lực tu luyện Xích Tủy Hồn Nguyên Khí, tăng cường độ nhục thể.”

“Tu luyện Xích Tủy Hồn Nguyên Khí, cần tiêu hao ba vạn một viên Hồn Nguyên Đan, trung bình ba ngày ăn một viên, mỗi tháng là ba mươi vạn.”

“Hơn nữa, muốn thông qua khảo thí Trúc Cơ, chỉ dựa vào hai môn công pháp cấp mười thì sao đủ?”

“Ngươi còn phải dùng tiền thuê linh mạch để nâng cao pháp lực, mượn dùng không gian Linh giới để rèn luyện đạo tâm, riêng hai khoản này mỗi tháng tốn mười mấy hai mươi vạn là chuyện dễ dàng.”

Cái gọi là linh mạch, là một loại địa phương có nồng độ linh cơ tương đối cao.

Thời xưa thì gọi là động thiên phúc địa.

Còn bây giờ được gọi là khu bảo tồn hệ sinh thái linh cơ, không chỉ vé vào cửa đắt đỏ, mà chi phí ăn ở bên trong cũng không hề rẻ, nhưng hiệu quả nâng cao pháp lực thì vượt xa môi trường thành thị bình thường.

Phúc Cơ nói tiếp: “Còn nữa, ngươi đi khảo thí Trúc Cơ theo con đường luyện thể, độ cường nhục thể phải hàng đầu, ngoài Hồn Nguyên Đan ra, chắc chắn vẫn phải dùng các loại thuốc luyện thể khác…”

Nghe Phúc Cơ liệt kê từng khoản chi tiêu, Trương Vũ lộ ra vẻ mặt khổ sở, vì hắn biết đối phương nói không sai, kế tiếp còn rất nhiều thứ cần tiêu tiền.

Và không chỉ một mình hắn phải bỏ tiền, Bạch Chân Chân muốn cùng đi, chắc chắn cũng phải cùng hắn bỏ tiền.

Nhìn Trương Vũ trầm mặc, Phúc Cơ thầm nghĩ: “Sớm muộn gì ngươi cũng không nhịn được, chủ động đề nghị đi săn Tà Thần thôi.”

Trương Vũ thầm nghĩ, ở Côn Khư, bất kể thủ đoạn nào để nâng cao bản thân, đều không thể tách rời khỏi tiền.

“Chờ ta tu thành Tàn Ngưu Xá Thân Tâm Quyết, đạo tâm, pháp lực, cường độ nhục thể đều cần nện càng nhiều tiền vào mới có thể nâng cao.”

Đột nhiên, Trương Vũ nhớ đến chuyện cho thuê phòng trên vòng bạn bè trước đó.

Hắn thầm nghĩ: “Ta hiện tại quen biết nhiều kẻ có tiền như vậy, có lẽ thông qua con đường của bọn họ, thuê linh mạch, Linh giới, mua Hồn Nguyên Đan… Có thể tiết kiệm được chút tiền…”

Đúng lúc này, Bạch Chân Chân nói: “Vũ tử, hôm nay không phải ngươi đi Tử Vân sao? Đừng quên mang theo đồ của ta.”

Hôm nay Trương Vũ đến Tử Vân, không chỉ để bồi luyện cho Nhạc Mộc Lam, mà còn để thuê căn nhà mà Nhạc Mộc Lam nói.

Nhìn bóng lưng Trương Vũ rời đi, Bạch Chân Chân nhắc nhở: “Ngươi nhớ kỹ phải thu thập lại dược thủy của Nhạc Mộc Lam.”

Trương Vũ trợn mắt, hạ quyết tâm không làm những chuyện nghèo hèn như vậy, hắn không muốn thu thập mồ hôi của kẻ có tiền.

Bạch Chân Chân thấy hắn không trả lời, nhắc lại: “Ngươi có nghe không? Tuy kiếm được chút tiền, nhưng sau này chỗ tiêu tiền càng nhiều, áp lực kinh tế của chúng ta rất lớn, tiết kiệm được chút nào hay chút đó.”

Vừa nói, Bạch Chân Chân đưa cho đối phương một bình nước lớn: “Đây, cầm lấy, đến lúc đó dùng cái bình này đựng dược thủy.”

Trương Vũ miễn cưỡng nhận lấy bình nước lớn, trong lòng hiện lên một tia khuất nhục.

“Mẹ kiếp… Nghèo… Thật sự là khó chịu a.”

Bảng Xếp Hạng

Chương 172: Trên bầu trời nghiêng biển kiếm

Xích Tâm - Tháng 4 2, 2025

Chương 171: Kiếm Tiên Nhân giá lâm

Xích Tâm - Tháng 4 2, 2025

Chương 170: Trước vạn quân trận

Xích Tâm - Tháng 4 2, 2025