Chương 67: Nó cũ như gì - Truyen Dich
Xích Tâm - Cập nhật ngày 20 Tháng 3, 2025
“Gia” chi địa, thật mỹ hảo thay!
Nho môn Ngũ kinh đứng đầu, “Kinh Thi” có câu: “Nó mới Khổng gia, nó cũ như hà?”
Ý rằng: Lúc tân hôn vốn đã tươi đẹp, khi trùng phùng há nên đẹp đến mức nào a?
Hậu thế thường nói “Tiểu biệt thắng tân hôn”, ngẫm chừng bắt nguồn từ câu này mà ra. (chú 1)
Dương quốc lấy tên “Gia” cho thành này, ắt hẳn ký thác ước vọng tốt đẹp khi xây thành trì, cũng từ một góc độ nào đó, nói rõ tòa thành thị này được trời ưu ái.
Gia thành có núi có sông, phong cảnh tú lệ. Lại khoáng sản phong phú, hồ sản thủy vật ngon.
Dẫu vẫn không khỏi nỗi khổ hung thú tứ ngược, nhưng như Phong Lâm Thành, cũng phần lớn tập trung ở đất hoang. Chí ít tại khu quần cư cấp thành trấn, cuộc sống mọi người vẫn an bình lắm thay.
Từ Thanh Dương trấn rời đi, đi thêm một chốc, trên quan đạo xe ngựa người đi đường dần thêm đông đúc.
Cũng chẳng thấy siêu phàm tu sĩ tùy hành bảo vệ, hẳn là đoạn quan đạo này tính an toàn cao hơn một chút.
Xuyên Tử đến Gia thành cũng không nhiều lần, nhưng may sao không lạc đường.
Nộp xong lệ phí vào thành, gửi xe ngựa ở khách điếm gần cửa thành, Khương Vọng ba người liền bắt đầu dạo bước tại tòa thành thị này.
Dù Khương Vọng vốn dĩ chẳng ưa xét người qua vẻ ngoài, song cũng phải thừa nhận, nơi đây sơn thủy nuôi người. Gia thành, bất luận nam nữ, dung mạo đều không tệ.
Liêm Tước nếu xuất hiện ở đây, ắt hẳn không tranh cãi gì là kẻ xấu nhất thành. Chẳng như tại Nam Diêu Thành, gã vẫn còn khối đối thủ cạnh tranh hùng hồn.
Chuyến này của Khương Vọng, chủ yếu là muốn biết tình hình Tịch gia, để xác định phương lược cùng tiêu chuẩn làm việc tiếp theo tại Thanh Dương trấn. Dù lấy tu vi hiện tại, có lẽ đủ sức quét ngang Thanh Dương trấn, song không thể không để mắt đến vũ lực của Gia thành.
Dương quốc, vốn là nước phụ thuộc của Tề quốc, đánh mất phần lớn chủ quyền, ắt yếu hơn Trang quốc.
Tỉ như các đại thành vực đứng đầu Trang quốc, đều cần phải có tu vi Nội Phủ cảnh. Duy chỉ có Đậu Nguyệt Mi tu vi Đằng Long cảnh đỉnh phong, là bởi vong phu Tôn Hoành có cống hiến cùng trả giá. Vả lại chiến lực Đậu Nguyệt Mi bản thân cũng chẳng phải Đằng Long cảnh đỉnh phong sánh kịp.
Nàng về sau tại đỉnh núi Ngọc Hành đánh một trận, nhẹ nhõm hái được thần thông, dù đạo đồ đứt đoạn, nhưng xem như thần thông nội phủ, đã hơn hẳn cường giả Nội Phủ cảnh bình thường một bậc. Thực tế lại thành người mạnh nhất trong các đại thành vực Trang quốc.
Còn thực lực các đại thành vực đứng đầu Dương quốc, liền kém hơn một chút. Tỉ như đứng đầu Gia thành, cũng chỉ có tu vi Đằng Long cảnh đỉnh phong.
Đương nhiên, một Tịch gia to lớn, cắm rễ tại Gia thành ngần ấy năm, lẽ nào chỉ có một cường giả Đằng Long cảnh đỉnh phong?
Khương Vọng dưới chân tùy ý bước đi, thực tế lại mắt nhìn sáu hướng tai nghe tám phương, tỉ mỉ quan sát tòa thành thị này.
Từ chi tiết nắm bắt chân tướng sự vật, đây là điều gã đã học được khi cùng Lăng Hà, Triệu Nhữ Thành tạo thành tiểu đội, hoàn thành các loại nhiệm vụ.
Đi mãi đi mãi, thị nữ Tiểu Tiểu liền có chút chuyển không ra bước chân.
Khương Vọng để ý thấy ánh mắt nàng như dính vào một tiệm vải, khó lòng rời đi.
Chỉ là nàng chẳng dám mở lời với Khương Vọng.
Vốn dĩ chẳng phải chuyện gì quan trọng, Khương Vọng cười: “Vào xem?”
Tiểu Tiểu cúi đầu: “Ta muốn may cho lão gia vài bộ y phục mới…”
“Không sao, vào xem.” Khương Vọng ôn tồn khích lệ, rồi quay đầu nói với Xuyên Tử: “Ngươi cũng đi chọn vài tấm vải cho nương tử ngươi, xem như phần thưởng ta cho ngươi đánh xe vào thành.”
Xuyên Tử to lớn là vậy, mà giờ lại đỏ mặt tía tai: “Ta còn… chưa có thê tử đâu.”
Nói rồi, gã còn vụng trộm liếc nhìn Tiểu Tiểu.
Khương Vọng nhịn không được bật cười: “Vậy thì tặng cho lão nương ngươi.”
Dù ở chung chưa lâu, Xuyên Tử cũng biết Khương Vọng không phải kẻ giả bộ. Lúc này gã chẳng khách khí nữa, nhanh chân chen vào tiệm vải. “Được rồi!”
Có Xuyên Tử dẫn đầu, Tiểu Tiểu cũng bớt câu nệ, đi theo vào tiệm vải.
Tiểu Tiểu cùng Xuyên Tử tự đi chọn vải vóc ưng ý, Khương Vọng thì trái phải tùy ý ngắm nghía.
Trong tai nghe những lời rỉ rả của đám đại cô nương tiểu tức phụ, những nữ nhân chen chúc trong tiệm vải chọn lựa vải vóc này, phần lớn nói chuyện chuyện nhà, chuyện vặt vãnh, nhưng ít nhiều có thể phản ánh đôi chút tình hình tòa thành thị này.
Với thính lực của Khương Vọng, nếu chú ý lắng nghe, những lời xì xào bàn tán kia đều như chuông lớn, không câu nào có thể lọt qua tai.
Một đoạn đối thoại khiến Khương Vọng nảy sinh hứng thú.
“Ai, vị hảo ca tuấn tú kia lạ mặt quá, là công tử nhà ai vậy?”
“Ngươi đừng si tâm vọng tưởng, vừa có gia đinh vừa có thị nữ, chắc chắn là đại hộ nhân gia.”
“Hừ, ta thấy chàng ta dáng dấp cũng không tệ, nói cho ngươi biết.”
“Cũng chỉ đẹp trai tầm thường thôi, so với Tịch thiếu gia nhà ta còn kém xa. Năm đó ta thấy chàng một lần, hồn vía đều bị chàng câu đi rồi, đến giờ vẫn chưa về đâu.”
“Gì mà Tịch thiếu gia nhà ngươi, ngươi có chồng rồi đấy! Cẩn trọng chút đi! Là Tịch thiếu gia nhà ta mới phải!”
“Chậc chậc, các ngươi thực tế chút đi, ngắm nghía công tử trước mắt này kìa. Tịch thiếu gia nhà người ta tu hành ở tiên cốc, thèm để ý đến chúng ta sao?”
“Vậy cũng chưa chắc, biết đâu chàng ta mù thì sao?”
…
Hai người một hồi nhỏ giọng trêu đùa ầm ĩ, tự cho là ngươi biết ta biết, lờ mờ chẳng hay đều bị Khương Vọng nghe hết cả.
Với Tịch gia thiếu gia mà các nàng thảo luận, kẻ tuấn tú hơn gã gấp bội kia, Khương Vọng tò mò nhất chính là, tiên cốc nào? Tông môn nào?
Gia thành, có thể không cần thêm bất kỳ tiền tố nào, mà gọi thẳng Tịch thiếu gia, tự nhiên chỉ có công tử phủ thành chủ.
Mà tông môn tu hành cầu đạo của y, quyết định phần lớn tiềm lực tương lai của Tịch gia.
Cái gọi là gia tộc hưng suy vinh nhục, thường chỉ chịu ảnh hưởng từ một hai nhân vật thiên tài.
Lúc này Xuyên Tử đã ôm hai tấm vải xanh xanh đỏ đỏ chen tới, Tiểu Tiểu thì vẫn đang chọn tới chọn lui, tựa hồ rất đắn đo.
Khương Vọng tiến đến hỏi: “Thích tấm nào?”
Tiểu Tiểu rụt rè: “Đều đẹp cả, nô chẳng biết chọn tấm nào cho tốt.”
Khương Vọng cười, nói với lão bản tiệm vải: “Những màu này, mỗi thứ lấy một tấm, gói kỹ cho ta.”
“Đừng!” Tiểu Tiểu ngăn lại: “Lão gia, nhiều quá rồi.”
“Ngươi chẳng phải nữ công tốt lắm sao? Cứ từ từ mà luyện tay.”
Khương Vọng khi còn bé cũng coi như trong nhà khá giả, về sau giao hảo lại là Triệu Nhữ Thành loại xa xỉ quá độ, sớm đã chẳng quan tâm thế tục vàng bạc.
Giờ thân nhập siêu phàm, tu vi tinh tiến, càng chẳng cần nói đến.
Khăng khăng mua hết đống vải vóc này, lão bản tiệm vải còn đặc biệt thuê một chiếc xe ngựa, cho bọn họ đưa đến khách điếm gửi hành lý.
Vừa mua xong vải, liền nghe ngoài đường phố truyền đến một hồi la hét ầm ĩ ồn ào.
“A a a! Tịch thiếu gia về rồi! !!!”
“Ở đâu ở đâu? Ta muốn đi xem, ta muốn đi xem, tỷ muội dìu ta một cái!”
Những tiếng thét chói tai kia như thể lây nhiễm, nhanh chóng vang vọng liên miên không dứt bên tai.
Khương Vọng chỉ cảm thấy một trận gió lốc lớn qua, toàn bộ tiệm vải lập tức trống trơn. Đám đại cô nương tiểu tức phụ kia, tựa như từng tên siêu phàm, trong nháy mắt đều biến mất tăm.
Gã nhìn sang chưởng quỹ tiệm vải, chỉ thấy lão chưởng quỹ nhún vai, hiển nhiên sớm đã quen với chuyện này: “Tịch thiếu gia mỗi lần về thành, đều là như vậy.”
Xuyên Tử cùng Tiểu Tiểu hai mặt nhìn nhau, nhưng cũng chẳng lộ vẻ lạ thường, trái lại có chút dáng vẻ nhà quê chưa thấy việc đời.
Khương Vọng mang theo đôi phần tò mò bước ra tiệm vải, nhìn về phía nam tử đang phóng ngựa chầm chậm ở cuối phố, muốn xem thử là hạng người gì.
Chỉ thấy y khoác một thân thanh sam, mũi thẳng mắt sáng, phong thái lỗi lạc.
Thậm chí thành vệ quân cũng phải xuất động, vây quanh y, mới có thể ngăn lại đám nữ tử điên cuồng trong thành.
Y một tay nắm dây cương, tuấn mã chạy chầm chậm, ánh mắt đảo qua đâu, tiếng thét lại vang lên không ngớt ở đó.
“Tử Sở thiếu gia!”
“Tử Sở thiếu gia nhìn ta này!”
Không dứt bên tai.
Thật đúng là kẻ phong lưu.
Mà Khương Vọng chú ý tới khí tức trên người y kéo dài, cũng chẳng che giấu, hiển nhiên đã đẩy ra cánh cửa thiên địa, là một tu sĩ Đằng Long cảnh.
“Lão trượng có biết, Tịch thiếu gia này tu hành ở tiên sơn nào không?” Khương Vọng như thể tùy ý hỏi một câu.
Lão chưởng quỹ tiệm vải cười ha hả, dường như cùng có vinh quang.
“Đông Vương Cốc!”
…
…
Chú thích 1: Tác giả tự suy luận. Chưa khảo chứng, không cần tin hết.