Chương 39: Xích Dương Nam Diêu - Truyen Dich
Xích Tâm - Cập nhật ngày 20 Tháng 3, 2025
Xích Dương quận nằm ở phía nam Tề quốc, nơi đây khoáng sản trù phú, bách tính trong quận phần nhiều sống bằng nghề luyện gang, quanh năm lò lửa không ngơi nghỉ.
Từ trên cao nhìn xuống Tề cảnh, nơi này rực một màu đỏ thẫm.
Bởi vậy mà có tên Xích Dương.
Người đời thường nói: “Binh giáp Tề quốc tại Xích Dương, binh Xích Dương tại Nam Diêu.”
Nam Diêu Thành, chính là nơi Liêm thị gia tộc đã dày công vun đắp bao năm.
Nơi này chẳng những là quận trọng yếu, thậm chí còn hơn cả quận lỵ.
Nhiều người nhắc đến Xích Dương quận, chỉ nhớ đến Nam Diêu Thành, căn bản chẳng ai nhớ nổi quận lỵ là thành nào.
Chức vị thành chủ Nam Diêu Thành chưa từng rơi vào tay ai khác, tất nhiên chỉ có thể là người họ Liêm, có thể thấy địa vị của Liêm thị ở Nam Diêu Thành, thậm chí toàn bộ Xích Dương quận là như thế nào.
Liêm thị vốn không phải là gia tộc bản địa của Tề quốc, sau khi nước cũ vong diệt, mới chuyển đến đây.
Họ đến Xích Dương quận, khai sơn phá thạch, cắm rễ sinh tồn, từ hai bàn tay trắng mà dựng nên Nam Diêu Thành.
Đến nay đã vang danh thiên hạ.
Thiên hạ công nhận thánh địa đúc binh có năm nơi, ở Tề cảnh thì chính là Nam Diêu Liêm thị hiện tại.
Xe ngựa bon bon trên con đường lớn thênh thang, Khương Vọng tranh thủ thời gian luyện tập đạo thuật, thỉnh thoảng lại vén rèm ngắm cảnh ngoài xe.
Hắn nghĩ đến một chuyện, với hắn mà nói, rất kỳ lạ, quan đạo Tề quốc vậy mà không khắc trận văn. Hơn nữa dọc đường đi, rất nhiều bách tính Tề cảnh đều đang cuốc đất khai hoang.
Hắn thấy rõ ràng, phần lớn trong số họ đều không có tu vi.
Thực ra khi vào Lâm Hải quận hắn đã nhận ra chuyện này, chỉ là lúc đó một lòng chuẩn bị thăm dò Thiên Phủ bí cảnh, nên không để ý.
Giờ nghĩ lại, hắn không khỏi lên tiếng hỏi: “Sao quan đạo Tề quốc các ngươi không khắc trận văn, bách tính Tề quốc tự do ra ngoài như vậy. Đất hoang chẳng lẽ không nguy hiểm sao?”
Người đánh xe cho Khương Vọng là xa phu của Trọng Huyền gia, đời đời làm nghề này cho họ.
Trong những danh môn thế gia như Trọng Huyền gia, dạng nô bộc thế đại như vậy không hiếm, đáng tin hơn nhiều so với thuê người ngoài.
Hắn không dám thất lễ với thượng khách của Trọng Huyền Thắng, nhưng thực sự thấy khó hiểu: “Đất hoang có gì nguy hiểm đâu?”
Khương Vọng trầm ngâm giây lát, rồi hỏi: “Tề quốc không có hung thú sao?”
Xa phu gãi đầu: “Quanh đây nhiều nhất chỉ có mấy con hươu, con cáo thôi, đâu tính là hung thú? Trên núi kia may ra còn có hổ báo chó sói.”
Khương Vọng im lặng.
Hắn còn muốn hỏi, vậy đan Khai Mạch cần thiết cho tu sĩ Tề quốc lấy từ đâu ra. Nhưng phu xe này chắc chắn không biết câu trả lời.
Thậm chí y còn không biết hung thú là khái niệm gì.
Ở Trang quốc, gần như tất cả dân thường trước khi ra khỏi nhà đều phải ghi nhớ điều đầu tiên là “Không rời khỏi quan đạo”.
Bởi vì đất hoang khắp nơi đều ẩn chứa nguy hiểm, hung thú hoành hành.
Dù là quan đạo cũng không tuyệt đối an toàn, những thương nhân hành tẩu bốn phương gần như là đánh cược mạng sống.
Tu sĩ các nơi ở Trang quốc không thể không định kỳ tuần tra, tiêu diệt hiểm họa tiềm ẩn quanh các điểm dừng chân.
Mà ở Tề quốc, người bình thường lại có thể tùy ý đi khai hoang, du ngoạn bốn phương.
Cùng là người bình thường, chỉ vì sinh ra ở quốc gia khác nhau, mà cuộc sống lại khác biệt đến thế.
Đây là cuộc sống mà Khương Vọng ao ước.
Hắn tiện tay gọi Vân Hạc, chọn chút chuyện thú vị, viết lại những kiến thức gần đây.
Đồng thời cũng báo cho muội muội mình đã thành công thăm dò Thiên Phủ bí cảnh, dự định mở rộng thần thông nội phủ, muốn muội muội cố gắng học hành. Đương nhiên, hắn bỏ qua những nguy hiểm, chỉ kể những điều kỳ ảo.
Thêm chút chuyện về mỹ thực Tề quốc, khơi gợi cơn thèm của An An. Một bức thư đã đầy ắp.
Khương Vọng ngẫm nghĩ, rồi cầm bút viết một bức thư cho Diệp Thanh Vũ, hết lời cảm tạ nàng đã chăm sóc Khương An An. Đại khái kể về tiến độ tu hành của mình, bàn luận chút vấn đề trong ứng dụng đạo thuật.
Vì trên đường đi hắn đã thấy hung thú ở nhiều quốc gia, chỉ trừ Vân quốc và Tề quốc là ngoại lệ. Nên cuối thư hắn tiện thể hỏi, đan Khai Mạch của Vân quốc lấy từ đâu.
Hai bức thư viết xong, xa phu nhắc nhở Nam Diêu Thành sắp đến.
Khương Vọng bèn dừng bút, dõi mắt nhìn Vân Hạc tan vào tầng mây.
Giờ hắn tạm dừng chân ở Tề quốc, không lo Vân Hạc lạc đường. Nhưng Tề quốc và Vân quốc cách nhau vạn dặm, đi đi về về e là mất cả tuần.
…
Nam Diêu Thành cao lớn nguy nga, chưa đến gần đã cảm thấy hơi nóng, cả thành phố tràn ngập cảm giác nóng bức.
Trên đường phố náo nhiệt ồn ào.
Người Nam Diêu Thành thường cao lớn vạm vỡ, da dẻ người thì ửng đỏ, người thì đen sạm.
Người ở đây có lẽ vì sống lâu bên lò lửa, nên tính tình đều rất nóng nảy, Khương Vọng thoáng thấy có người mặc cả với tiểu thương, kịch liệt như muốn đánh nhau đến nơi.
“Năm mươi đao tệ bán không?”
“Đừng hòng!”
“Ta thấy người khác bán có bốn mươi đao tệ thôi mà!”
“Vậy ngươi đi tìm người khác đi!”
“Ta cứ tìm ngươi đấy!”
“Ta không bán!”
…
Khương Vọng lặng lẽ hạ rèm xe xuống.
Tề quốc và các nước phụ thuộc dùng đao tệ làm tiền tệ chính, vàng bạc chỉ là thứ yếu.
Trang quốc dùng đao tệ có nguyên nhân lịch sử riêng, chẳng liên quan gì đến Tề quốc, cũng khác với các nước phụ thuộc thông thường dùng tiền tròn.
Đao tệ hai nước Trang Tề từ hình dạng, cấu tạo đến chi tiết có thể nói là hoàn toàn khác nhau, đương nhiên đao tệ của Tề cứng cáp hơn nhiều so với của Trang.
Thành Nam Diêu này khác biệt với tất cả thành trì Khương Vọng thấy từ khi vào Tề cảnh, khí chất cả thành phố có chút xa lạ, có lẽ là phỏng theo phong tình cố quốc đã chìm vào dòng sông lịch sử.
Tề quốc đất rộng của nhiều, bản thân cũng diệt không ít quốc gia, thu làm Tề thổ. Nên ở Tề quốc có thể thấy nhiều phong tục khác nhau, nhưng không ảnh hưởng đến sự thống trị của cường Tề.
Ngồi xe ngựa của Trọng Huyền thị, tự nhiên sẽ không có chuyện cẩu huyết bực mình, Khương Vọng một đường thông suốt đến nhà Liêm Tước.
Gã này ở trung tâm thành Nam Diêu, gia cảnh giàu có.
Nghe tin báo, Liêm Tước nhanh chóng chạy ra đón.
Hắn hẳn đã đợi lâu lắm rồi, gặp mặt không hàn huyên, kéo Khương Vọng đi thẳng đến lò kiếm của tộc.
Cái gọi là lò kiếm, đúng như tên gọi, là nơi Liêm thị chuyên dùng để đúc kiếm. Liêm thị rèn đúc các loại binh khí, đều có lò đúc riêng.
Liêm Tước muốn dùng, dĩ nhiên là lò tốt nhất. Chỉ có lò này mới đại diện cho lò kiếm Liêm thị.
Nghe nói ngọn lửa của lò này là do tiên tổ Liêm thị mang từ cố quốc khi di chuyển, vẫn cháy đến nay. Trải qua năm tháng mà không tắt, tự có một bề dày lịch sử.
Nói đến lò kiếm Liêm thị, chính là lò này.
Người ngoài thường không được vào, nhưng có Liêm Tước dẫn theo thì lại là chuyện khác.
Nhất là Khương Vọng còn là chủ nhân của thanh kiếm này, theo quy củ, có tư cách vào lò kiếm đứng ngoài quan sát.
Càng bước sâu vào, Khương Vọng càng thêm kinh hãi.
Vốn tưởng Liêm Tước chỉ rèn cho hắn một thanh pháp khí không có trở ngại gì, nhưng chỉ nhìn cái lò kiếm này thôi, thì chuyện đó là không thể nào.
Chưa đến gần lò kiếm, trước mắt đã thấy tàn kiếm cắm như rừng.
Hắn không phân biệt được những thanh tàn kiếm này tốt xấu ra sao, chỉ cảm thấy mỗi thanh đều sắc bén đến đáng sợ.
Đi theo Liêm Tước trên con đường nhỏ trong rừng kiếm, quanh co khúc khuỷu, hình như dựa vào một loại trận pháp nào đó, rồi trước mắt bừng sáng, thấy một cái lò cực lớn, đỏ rực.
Cái lò này to cỡ một gian phòng bình thường, miệng lò hướng ra ngoài, giống như miệng của một con quái vật khổng lồ.
Lửa lò gần như cháy liên tục, thỉnh thoảng lại bùng lên.
Bành! Bành! Bành!
Hắn cảm thấy đây không phải là lò lửa, mà là nhịp tim của một con Hoang Thú viễn cổ.