Chương 1135 : Tam tam đắc kỷ - Truyen Dich

Kiếm Lai - Cập nhật ngày 9 Tháng 3, 2025

“Hoa đào hợp nhất là nên ngồi thuyền mà ngắm, trăng sáng thì phải nằm trên mái nhà mà thưởng thức.” Đây là Thôi Đông Sơn ngụy biện.

Phùng Tuyết Đào tựa như dính phải một khối kẹo vừng, đành phải theo sau thiếu niên áo trắng kia, khắp nơi mà loạn đi dạo. Kỳ thật, Phùng Tuyết Đào vốn tính khí cũng không phải dạng vừa, nhưng trên đầu còn có Thôi Đông Sơn, một nhân vật số một như vậy, thì biết làm sao. Mấu chốt là Thôi Đông Sơn kia lại còn lắm lời, trên thuyền rượu chưa uống no bụng, lời nói đã nghe no căng rồi.

Thôi Đông Sơn không hề dối trá với Tạ Cẩu, hắn quả thực đã chiếu theo danh sách hồ sơ của Hình bộ, đem tất cả luyện khí sĩ đã từng vượt ải điệp luyện, đều cho xem qua một lượt.

Trong núi ty thự đã chọn chỉ đủ đầy, đến nỗi mũ quan, ghế trống còn nhiều hơn cả gia phả tu sĩ. Thanh Bình Kiếm Tông thật sự là thiếu nhân thủ a! Trách thì trách bản thân hắn, tông chủ uy vọng chưa đủ, không thể vung tay hô một tiếng là quần hùng tụ tập.

Cũng may, khi ở Đồng Ấm độ thuyền, tiên sinh và Tạ Cẩu mỗi người đều đề cử một gã luyện khí sĩ, lý do thì khác nhau. Tạ Cẩu nói rằng tiểu nữ oa kia tư chất cũng tàm tạm, còn tiên sinh thì nhận xét tên kia tâm tính không tệ.

Lôi kéo Phùng Tuyết Đào đi dạo một vòng, Thôi Đông Sơn đã quyết định thu nhận nữ tu trẻ tuổi có tàn nhang kia dưới trướng. Còn về cô nương xinh đẹp tên Giản Thêu kia, thì để sau tính.

Thôi Đông Sơn thần thần bí bí hỏi: “Phùng huynh, ngươi thấy Huống Quỳ tư chất thế nào?”

Nghĩ rằng mình đã nhìn lầm Phùng Tuyết Đào, hắn lại thi triển thần thông đánh giá Huống Quỳ một lượt, xác định không sai sau đó, mới đưa ra một nhận xét tương đối uyển chuyển: “Mười phần bình thường.”

Thôi Đông Sơn nói: “Phùng huynh không nhìn ra, tiểu tử này gia học sâu xa, tinh thông vọng khí thủ đoạn sao?”

Phùng Tuyết Đào thành thật đáp: “Không nhìn ra.”

Mà cho dù có nhìn ra thì sao? Luyện khí sĩ mà am hiểu vọng khí, đúng là dệt hoa trên gấm, nhưng đối với một Phi Thăng cảnh như Phùng Tuyết Đào mà nói, chút năng lực ấy của Huống Quỳ, quả thực không đáng nhắc đến.

Thôi Đông Sơn hỏi: “Ta vẫn chưa hỏi Phùng huynh, có cao đồ nào không?”

Phùng Tuyết Đào đáp: “Chỉ có vài cái đệ tử không ký danh, phần lớn đều chết già, số ít còn lại thì đã nhiều năm không gặp, ta cũng chẳng có ý định đi tìm họ. Thôi tông chủ hỏi cái này để làm gì?”

Thôi Đông Sơn nhướng cằm: “Thay đệ tử nhận đồ đệ, một câu chuyện được người đời ca tụng a.”

Phùng Tuyết Đào lắc đầu. Bừa bãi lộn xộn, chẳng đâu vào đâu.

Thôi Đông Sơn vẻ mặt kinh ngạc nói: “Chẳng lẽ Phùng huynh muốn thay mặt sư phụ thu đệ tử?”

Sắc mặt Phùng Tuyết Đào cứng ngắc, trầm giọng nói: “Thôi tông chủ không cần đùa.”

Thôi Đông Sơn xoa xoa tay, cười hắc hắc.

Phùng Tuyết Đào hỏi: “Thôi tông chủ, có thể nói cho ta vài lời rõ ràng được không?”

Thôi Đông Sơn vỗ tay một cái: “Đúng vậy nha, Phùng huynh không cần đoán tâm tư của ta, cứ trực tiếp hỏi là được.”

Phùng Tuyết Đào nói: “Xin rửa tai lắng nghe.”

Thôi Đông Sơn hiếm khi dùng một vẻ mặt chăm chú nói: “Huống Quỳ tâm tính tốt, là tiên sinh nhà ta đánh giá. Phùng Tuyết Đào, ngươi nên biết, tiên sinh nhà ta xem người, một khi nói tâm tính tốt, vậy thật sự là một đánh giá rất cao rồi. Nói lời khó nghe, ngươi còn chưa đạt được loại đánh giá này, ít nhất là tạm thời. Đương nhiên, cách ngươi đối đãi tiên sinh nhà ta, cũng gần như vậy thôi. Tiếp theo, ta nhất định sẽ đưa Huống Quỳ đến Thanh Bình Kiếm Tông tu hành, nhưng về thân phận an bài thế nào, ta đã có dự tính. Nếu ta không nhầm, Phùng huynh có một đệ tử không ký danh, tên là Ân Nghệ, ở Ngai Ngai Châu có một ngọn núi tên Giới Sơn, nay đã là Ngọc Phác. Hắn chí hướng cao xa, khổ nỗi chiến công chưa đủ, thủy chung không thể khai tông lập phái. Ngoài ra, hắn còn có một đứa con gái, là mầm non tu đạo, lại còn là kiếm tu. Nàng từ nhỏ đã hướng tới Kiếm Khí Trường Thành, nhưng Ân Nghệ lại đau lòng con gái, không nỡ để nàng đến đó rèn luyện. Ân Oanh hai lần bỏ nhà trốn đi đều bị lão ngoan đồng phụ thân Ân Nghệ mang về. Vì vậy, mấy chục năm nay, quan hệ cha con căng thẳng. Đợi đến khi Kiếm Khí Trường Thành cả thành phi thăng đến Ngũ Thải Thiên Hạ, Ân Oanh biết mình đã định trước không thể giống như hai vị kiếm tiên bản châu, ra chiến trường giết yêu. Nàng thất vọng, đến mức tuyên bố sẽ từ bỏ kiếm đạo tu hành. Ân Nghệ vì chuyện này mà sứt đầu mẻ trán, muốn hóa giải khúc mắc này, đương nhiên phải do người gây ra mà giải quyết. Hắn, Ân Nghệ, trước tiên có thể nhận Huống Quỳ làm đệ tử thân truyền. Đã có tầng quan hệ này, ta sẽ giúp hắn giới thiệu một vị kiếm tiên đến từ Kiếm Khí Trường Thành cho Ân Oanh, để nàng nhận làm sư phụ. Nhưng Ân Nghệ phải trả một cái giá, không phải là đại giới. Hắn và Giới Sơn sẽ trở thành cung phụng và thuộc hạ của Thanh Bình Kiếm Tông. Đại giới là hắn sẽ không còn cơ hội chỉ dựa vào bản lĩnh và vận mệnh, để trở thành tổ sư khai tông lập phái nữa. Không phải là đại giới, bởi vì với tiềm lực tu đạo, lai lịch và quan hệ của Ân Nghệ, chí hướng ấy vốn là hy vọng xa vời. Đương nhiên, nếu gặp mặt, ta có thể khiến hắn triệt để hết hy vọng, mà còn tâm phục khẩu phục. Hắn, Ân Nghệ, sẽ không có mệnh khai tông lập phái, nhưng đồng thời, con gái của hắn lại có cơ hội lớn, ở Ngai Ngai Châu, sau hai ngàn năm, đại phá Thiên Hoang, thành lập tông môn kiếm đạo đầu tiên. Ta và Thanh Bình Kiếm Tông, vui vẻ thấy việc đó thành. Thanh Bình Kiếm Tông tham dự vào đó, như vậy có lẽ sẽ khiến Bắc Câu Lô Châu luôn bất hòa với Ngai Ngai Châu, thoáng chút tha thứ hơn. Ngẫm kỹ xem, chuyện này, có phải đã được tiên sinh nhà ta và Lạc Phách Sơn đồng ý hay không? Trong khoảng thời gian không ngắn không dài này, ngươi, Phùng Tuyết Đào, là người truyền đạo cho Ân Nghệ, đừng hòng làm ngơ. Lúc trước ta đã nói với ngươi, Thôi Đông Sơn này chỉ là một tông chủ quá độ. Chẳng lẽ ngươi không phải là một cung phụng quá độ của Ngọc Khuê Tông sao? Khương Thượng Chân coi ngươi là bạn bè thực sự, rõ ràng biết ngươi quen với việc nhàn vân dã hạc, không hợp với bầu không khí của Ngọc Khuê Tông, nên tự nhiên không muốn trói buộc ngươi vào Ngọc Khuê Tông.”

“Tiên sinh nhà ta đã giúp Thanh Bình Kiếm Tông tìm một hộ đạo nhân âm thầm, tên là Thanh Đồng. Ta đây an bài cho Tào Tình Lãng làm tiểu sư huynh, cũng là vì tìm một hộ đạo nhân đáng tin cậy cho tông chủ tương lai.”

“Nghe đến đây, Phùng huynh hẳn là đã sáng tỏ thông suốt rồi chứ? Suy đi tính lại, người ta thực sự vừa ý, chính là ngươi, Thanh Bí đạo hữu a.”

Phùng Tuyết Đào ngơ ngẩn, không nói một lời, dường như lần đầu tiên nhận ra thiếu niên áo trắng đeo xích bên cạnh.

Thôi Đông Sơn tiếp tục ôn tồn nói, “Ngươi hẳn đã nghe qua một tin tức nhỏ, miếu Thành Hoàng ở Hạo Nhiên thiên hạ âm thầm lập một danh sách, ghi chép những ‘người tâm phúc’ có công đức trong người. Đại sư tỷ của ta có tên trong đó, nên nàng du lịch khắp Hạo Nhiên, các miếu Thành Hoàng lớn nhỏ đều phải đặc biệt tiếp đãi. Phùng Tuyết Đào ngươi thì chưa có đãi ngộ đó. Nhưng ở văn miếu, ngươi cũng không phải hoàn toàn vô danh. Dã tu Thanh Bí năm xưa đã không tiếc tính mạng, theo A Lương đi sâu vào Man Hoang, còn hợp tác với Khương Thượng Chân, hộ đạo cho Tào Từ và những người trẻ tuổi khác một đoạn đường, từng có trận chém giết trong hẻm nhỏ với tu sĩ Thiên Can của Man Hoang. Nhưng Phùng Tuyết Đào ngươi lại không biết cách lợi dụng cái hư danh công lao này, ta thì biết rõ làm sao biến nó thành lợi ích lớn, hơn nữa còn là một cách đường đường chính chính, không ‘mổ gà lấy trứng’ đáng lo ngại.”

“Tiên sinh là người đọc sách, ta là người làm ăn. Tiên sinh học vấn tu thân đều nghiêm cẩn, muốn kiêm cả nhân nghĩa và công danh sự nghiệp, ta thì chỉ truy cầu công danh sự nghiệp. Vậy nên, thừa khi ta còn là tông chủ Thanh Bình Kiếm Tông, ngươi hãy trân trọng cơ hội ngàn năm có một này. Phùng Tuyết Đào, giá cả ta đã nói rõ, cái cọc mua bán này, ngươi có làm không?”

“Ta đếm đến mười, quá hạn không đợi.”

Khi Thôi Đông Sơn sắp đếm đến mười, Phùng Tuyết Đào mở miệng, “Ta chỉ có một vấn đề về lợi ích của dã tu muốn hỏi.”

Thôi Đông Sơn ngừng lại, mỉm cười gật đầu, “Ta đang chờ ngươi nói câu này. Yên tâm, ta sẽ chỉ cho ngươi một con đường hợp đạo, có thành công hay không thì khó nói, cứ tạm tính năm năm đi.”

Phùng Tuyết Đào ổn định đạo tâm, hỏi, “Thật chứ?!”

Thôi Đông Sơn nói, “Phải nói trước điều khó nghe, ngươi sẽ tốn rất nhiều thời gian, ngắn thì tám trăm năm, dài thì mấy ngàn năm, đều có khả năng.”

Phùng Tuyết Đào trầm giọng nói, “Nhất ngôn vi định.”

Thôi Đông Sơn thăm dò hỏi, “Loại quân tử ước hẹn bằng miệng này, không cần thề thốt hay viết giấy trắng mực đen chứ?”

Phùng Tuyết Đào nói, “Bằng hữu là bằng hữu, mua bán là mua bán, chúng ta cần tìm một người làm chứng.”

Thôi Đông Sơn cẩn thận hỏi, “Ví dụ như?”

Phùng Tuyết Đào cười ha ha, “Thôi tông chủ học vấn uyên thâm, am hiểu đoán ý người, ngươi và ta đều rõ, hà tất phải vẽ rắn thêm chân.”

Thôi Đông Sơn dậm chân nói, “Ta và Hỏa Long chân nhân đức cao vọng trọng quan hệ bình thường thôi.”

Mặt Phùng Tuyết Đào tối sầm lại, “Ta nói là Trần Bình An!”

Thôi Đông Sơn xoắn xuýt một hồi, ra vẻ đấu tranh tư tưởng, rồi như trút được gánh nặng, thề thốt nói, “Khuyên mãi, tiên sinh nhà ta cuối cùng cũng đồng ý.”

Phùng Tuyết Đào lộ vẻ châm biếm, “Thôi tông chủ, có chút thành ý đi, đừng coi ta là kẻ ngốc.”

Thôi Đông Sơn vung tay áo, cười tủm tỉm nói, “Được rồi, ta sẽ nói thật cho ngươi nghe. Buôn bán, sao có thể không mạo hiểm? Dù ta có lòng tốt nhắc nhở ngươi một câu, dám dùng tiên sinh nhà ta uy hiếp ta, ta sẽ giết ngươi.”

Khá lắm, trở mặt còn nhanh hơn lật sách.

Phùng Tuyết Đào giờ phút này trực giác mách bảo, thiếu niên áo trắng không hề nói đùa.

Trong nháy mắt, Thôi Đông Sơn như bôi mỡ vào lòng bàn chân, định bỏ chạy.

Kẻ vừa đến vẫn còn đè nghiến đầu chó Thôi Đông Sơn xuống đất, miệng cười tủm tỉm: “Chậc chậc, tông chủ Thôi quả nhiên khó lường, lại dùng hảo ý thế này để giao dịch với người ta sao?”

Phùng Tuyết Đào đứng bên cạnh hả hê cười lớn, quả nhiên là vỏ quýt dày có móng tay nhọn.

Thực ra, trong khi Thôi Đông Sơn giả vờ dùng tâm ngữ trò chuyện với tiên sinh, Phùng Tuyết Đào đã thật sự dùng tâm ngữ nói chuyện này với Trần Bình An. Hắn chỉ lược bỏ đầu đuôi, nói rằng đã thỏa thuận xong với tông chủ Thôi, nguyện ý sau khi từ nhiệm chức cung phụng ở Ngọc Khuê tông sẽ lập tức đến Thanh Bình Kiếm tông làm cung phụng dài hạn. Trần Bình An tuy không rõ Thôi Đông Sơn đã dùng lời lẽ gì để thuyết phục vị dã tu Phi Thăng cảnh này, nhưng dù sao đây cũng là một chuyện tốt lớn, không có lý do gì để từ chối. Ai ngờ vừa dồn tâm thần đến đây, hắn đã nghe thấy Thôi Đông Sơn ở bên kia buông lời cao đạo, muốn giết người diệt khẩu.

Thôi Đông Sơn rụt cổ lại, mắng Phùng Tuyết Đào một câu: “Đồ chó hoang dã tu!”

Hắn gõ đầu thiếu niên áo trắng đến kêu cha gọi mẹ, còn răn dạy một câu: “Đều là người một nhà cả rồi, sao lại ăn nói với cung phụng tương lai như thế hả?”

Trần Bình An chắp tay cười nói: “Thanh Bí đạo hữu sau này mong lượng thứ cho.”

Phùng Tuyết Đào cũng chắp tay đáp lễ: “Dễ nói, dễ nói.”

Trần Bình An mỉm cười nói: “Sau này đến Thanh Bình Kiếm tông, có thể thường xuyên lên núi Lạc Phách uống trà uống rượu.”

Phùng Tuyết Đào nghe ra ý tứ, cười nói: “Tố cáo thì miễn đi. Ta tin vào lối buôn bán của tông chủ Thôi mà.”

Trần Bình An gật đầu nói: “Đông Sơn bình thường ăn nói không đến nơi đến chốn, nhưng phần lớn thời gian làm việc vẫn đáng tin cậy đấy.”

Phùng Tuyết Đào do dự một chút, rồi nói: “Ta vẫn còn một nghi vấn.”

Trần Bình An cười ha ha: “Xem ra Phùng huynh đã không coi mình là người ngoài, rất tốt, rất tốt.”

Chẳng hiểu vì sao, Phùng Tuyết Đào phát hiện từ khi Trần Bình An hiện thân, Thôi Đông Sơn liền như biến thành người khác. Nói đúng hơn là khi đôi thầy trò này cùng ở một chỗ, ví dụ như lúc trước ở Đồng Ấm độ thuyền mở tiệc rượu, Thôi Đông Sơn liền mất hết khí thế, hơn nữa không hề gượng gạo, tựa như một loại tâm ý tương thông, không cần nói cũng hiểu, tự nhiên như vậy, không có đạo lý nào có thể giải thích.

Trần Bình An nói: “Đông Sơn thì không cần phải nói đến hắn, Thanh Bình Kiếm tông bên kia, Tình Lãng so với ta, cái gã làm tiên sinh này, còn giống một người đọc sách thuần chính hơn. Đồng thời hắn còn biến báo hơn ta, tinh thần học hỏi đạo càng kiên định. Hy vọng Phùng huynh sau này chiếu cố và chỉ điểm nhiều hơn. Ta ở đây xin tạ ơn trước.”

Phùng Tuyết Đào ừ một tiếng: “Ở kinh thành, ta đã tiếp xúc với Tào Tình Lãng vài lần, ấn tượng không tệ.”

Cảm nhận được mối quan hệ thầy trò hòa hợp giữa Trần Bình An và Thôi Đông Sơn, Phùng Tuyết Đào trong lòng thổn thức, có chút cảm xúc. Chẳng lẽ mình thực sự nên đến Ngai Ngai châu một chuyến, gặp mặt tên đệ tử Ân Nghệ kia, chỉ cần mình không tìm hắn thì hắn cũng không dám tìm đến mình sao?

Trong đám đệ tử ký danh của hắn, tư chất khác nhau, lòng người bất nhất. Có kẻ mượn danh hắn ra oai, có người dần dần xa cách thành người dưng. Ngươi đã Phùng Tuyết Đào không coi chúng ta ra gì, chúng ta cũng không cần quan tâm ký danh hay không ký danh. Chỉ có Ân Nghệ là một kẻ dị biệt, luôn muốn tu hành thật tốt, khai tông lập phái, đến một ngày nào đó chứng minh với sư phụ rằng mình có tư cách trở thành đệ tử thân truyền.

Nghe nói Ân Nghệ còn muốn mời Tạ Tùng Hoa làm sư phụ dạy Ân Oanh kiếm thuật, nhớ đến chuyện này, Phùng Tuyết Đào liền hỏi: “Tạ Tùng Hoa sao không làm cung phụng của Thanh Bình Kiếm tông?”

Thôi Đông Sơn cười hắc hắc đứng lên.

Trần Bình An bất đắc dĩ nói: “Chắc là Tạ kiếm tiên thích tự do, không thích bị tông môn ràng buộc. Có lẽ sở dĩ nàng nguyện ý làm cung phụng của Lưu thị gia tộc ở Ngai Ngai châu là vì nhớ đến chút tình đồng hương.”

Thôi Đông Sơn vẫn đứng bên cạnh phối hợp hắc hắc hắc, kết quả lại bị ăn một cái gõ đầu rắn chắc.

Phùng Tuyết Đào như rơi vào sương mù, thực sự không muốn truy tìm nguyên nhân.

Thực ra Trần Bình An rất sợ Tạ Tùng Hoa, mỗi lần gặp mặt đều thấy e dè. Vị nữ tử kiếm tiên ở Ngai Ngai châu này không chỉ ăn nói không kiêng dè, mà uống rượu chửi tục cũng là hảo thủ.

“Lão nương thật sự tìm không ra ai trong đám đạo lữ khiến ta ngưỡng mộ. Kỳ thực, cái gã Trần Ẩn Quan kia cũng tàm tạm, có thể chấp nhận được chút đỉnh. Yên tâm đi, ta không cần danh phận gì đâu, kim ốc tàng kiều là được rồi.”

“Ngươi đừng thấy cái bà nương Tống Sính kia trước mặt người khác thì lạnh lùng, làm bộ thanh cao. Kỳ thật, khi hai ta lén lút trò chuyện chốn khuê phòng, lời lẽ của ả toàn là hổ lang chi từ, ngay cả ta đây còn không chịu nổi, chậc chậc chậc…”

Trần Bình An dù lá gan có lớn hơn nữa, nào dám… dẫn sói vào nhà?

Thôi Đông Sơn cười hì hì hỏi: “Cái vị hoàng đế bệ hạ của Vân Nham quốc kia sao lại chui trong ngõ hẻm, dẫn theo cả đám quyền cao chức trọng đại lão triều đình, làm trò người gỗ thế kia?”

Trần Bình An bực mình nói: “Ngõ hẻm mát hơn quán ăn, không được sao?”

Thôi Đông Sơn gật đầu lia lịa, “Được, được, được thôi.”

Phùng Tuyết Đào cười trừ cho qua chuyện.

Trần Bình An thu hồi một hạt tâm thần, trở lại quán ăn con ruồi kia, cùng Phạm Đồng và Tạ Tam Nương tiếp tục uống rượu ăn lẩu.

Bàn bên cạnh đứng dậy tính tiền, vừa bước ra khỏi quán, liền phát hiện tình huống bất thường bên ngoài ngõ hẻm.

Một con ngõ hẻm không rộng, chia ra làm ba “tiểu sơn đầu”. Đầu tiên là một trung niên nam tử sống an nhàn sung sướng, lưng đeo ngọc bội chạm khắc hoa văn rồng. Bên cạnh hắn là hai lão nhân khí thế uy nghiêm, một người mặt trắng không râu, hai tay đút ống tay áo, quen thói cúi đầu khom lưng. Người còn lại thì đội mũ cao áo rộng, đầy người đạo khí, ánh mắt sắc bén. Tiếp theo là bảy tám người đàn ông tuổi tác khác nhau, mang vẻ quan khí rất nặng, đều mặc thường phục. Cuối cùng, gần chỗ rẽ giao với ngõ hẻm, toàn là những tráng hán vóc dáng khôi ngô, đeo đao kiếm chế thức của triều đình. Dưới ánh trăng, có người ống tay áo hơi hở ra, lộ áo giáp sáng bên trong.

Nhóm người vừa rời quán, thấy cảnh tượng này, đành phải quay người đi theo con đường khác trong ngõ hẻm, bước chân không nhanh.

Họ còn chưa ra khỏi ngõ hẻm, trong đoàn đã có một nữ tử kích động vô cùng, run giọng nói: “Ta nhận ra hai vị quốc công gia đều ở trong ngõ nhỏ kia!”

Nữ tử kia thần sắc sáng láng, hạ giọng nói: “Hình như còn có cả Lễ bộ Thượng thư đại nhân.”

Về phần mấy luyện khí sĩ, thì dùng tâm ngữ trao đổi, “Trung niên nam nhân đứng bên cạnh kia, hình như là vị tân nhiệm quốc sư của Vân Nham quốc.”

“Như vậy, chẳng lẽ là hoàng đế đích thân tới đây?”

“Cũng không thể là đám người kia được! Nếu thật như vậy, kỳ quái thay, hôm nay ai có thể có mặt mũi lớn đến vậy?”

“Chẳng lẽ là Vi Huỳnh tông chủ của Ngọc Khuê tông?”

“Vi đại kiếm tiên rảnh rỗi đến mức, cùng chúng ta ăn lẩu trong một quán ăn sao?”

“Là vị Thôi tông chủ của Thanh Bình Kiếm tông kia? Không sai, nghe nói vị tông chủ kia có thuật trú nhan, dung mạo thiếu niên, thích mặc áo trắng, phải không?”

Dù sao, bọn họ trăm mối vẫn không có cách giải.

Trong quán, Trần Bình An nhìn như tùy ý hỏi: “Phạm Đồng, các ngươi định xuống chân ở chỗ nào, ví dụ như kiếm một cái bát sắt bên cạnh quan phủ ở tiểu quốc nào đó, hay là lên núi tìm một môn phái tiên gia thích hợp để tu đạo?”

Phạm Đồng tùy tiện đáp: “Lo cái gì, cái gì mà chả được. Vấn đề là ai chịu thu chúng ta đây, Trần tiên sư, huynh nói có đúng không?”

Tạ Tam Nương suy nghĩ một chút rồi nói: “Trần tiên sư, nói thật lòng, chúng ta vẫn muốn lên núi tìm một phần tiên gia duyên pháp.”

Trần Bình An gật gật đầu, “Đã rõ ràng.”

Hắn đứng lên, ôm quyền cáo từ, cười nói: “Cơm nước no nê, núi cao sông dài, hữu duyên gặp lại.”

Trần Bình An thò tay lăng không ấn xuống, ý bảo không cần khách sáo đứng dậy tiễn đưa, “Quen biết vậy rồi, đều đừng khách khí.”

Phạm Đồng nhớ ra một việc, vừa định mở miệng nhắc nhở Trần tiên sư quên trả tiền, rằng chúng ta mời khách ngươi tính tiền đấy, liền bị phụ nhân giẫm mạnh một cước lên giày, nàng hung hăng trừng mắt.

Hán tử có chút khó hiểu, Trần tiên sư đâu thiếu mấy đồng tiền này, lần này hắn mời khách, lần sau chúng ta mời lại là được, Trần tiên sư đã nói, đều là người quen không cần khách sáo.

Hẻm nhỏ trở nên yên tĩnh.

Người đi cuối cùng trong đoàn, một nữ tử kinh thành, ma xui quỷ khiến quay đầu nhìn về phía ngõ hẻm.

Nàng lăn lộn chốn phong trần nhiều năm, gió nào trăng nào, cái gì phú quý khí ngọc lửa chưa từng thấy, nhưng vẫn phải chứng kiến một màn khiến nàng suốt đời khó quên, không thể tưởng tượng.

Nhớ lại khi trước vì ngồi gần hàng xóm, nàng và người cuối bàn ngồi đối lưng nhau, có lần nàng mời mấy vị tiên sư kia rượu, cảm thấy chỗ ngồi chật hẹp, đã muốn nhắc nhở người phía sau kia có thể xê dịch ghế qua bàn bên cạnh một chút, chỉ là nàng mời rượu xong trở lại, phát hiện người đàn ông kia đã chủ động xê dịch ghế dài.

Nhưng rồi, khi vị nam tử áo xanh nghèo kiết hủ lậu từ tiệm ăn bước ra, những trung niên nam nhân trong ngõ hẻm liền bắt đầu chắp tay thi lễ, cùng lúc đó, tất cả mọi người hoặc chắp tay hoặc cúi đầu khom lưng, lờ mờ có tiếng giáp sắt va chạm leng keng.

————

Chưởng luật Đan Tỉnh phái, Triệu Thiết Nghiễn, là một luyện khí sĩ Động Phủ cảnh. Hơn trăm năm đạo tuổi, dáng người thấp bé, mắt lộ tinh quang. Áo vải giày rơm, hông đeo một chiếc dũa sắt khắc phù chú lôi bộ.

Triệu Thiết Nghiễn cùng đám luyện khí sĩ đến kinh thành Vân Nham quốc, giống như tôm cá vào long đầm, không gây được nửa gợn sóng nào, khác hẳn với những tiểu quốc xa xôi, còn có thể được gọi vài tiếng thần tiên. Triệu Thiết Nghiễn ở đây có một sản nghiệp của sư môn, mở một tiệm tạp hóa ở Ngư Lân độ, ngoằn ngoèo khó đi, phải hỏi đường. Hỏi buôn bán thế nào, đoán chừng còn không bằng tiệm ăn khuya bán cá nướng gần đó. Triệu Thiết Nghiễn gặp sư đệ mặt mày ủ rũ đến thương lượng, đành an ủi một câu, buôn bán trên núi vốn là vậy, ba năm không khai trương, khai trương ăn ba năm.

Hai tốp luyện khí sĩ đồng hành còn lại, vốn tưởng rằng có thể hưởng chút lộc, ở kinh thành có chỗ đặt chân, nào ngờ còn phải tự đi tìm khách sạn.

Kỳ thật hai bên đều lúng túng, còn phải giả vờ không lúng túng, thì càng thêm lúng túng.

Sau mấy năm, sư huynh đệ gặp lại, Thương Tộ trên bàn rượu không ngừng kể khổ, rằng đám quan to hiển quý trong kinh thành, đừng nói hoàng thân quốc thích hay Cửu Khanh, tầm mắt đều rất cao, ngay cả lang quan cũng khó mà tiếp cận, căn bản không coi trọng tu sĩ dưới ngũ cảnh. Nói gần nói xa, Thương Tộ muốn trở về môn phái, trốn vào núi, một lần nữa tu hành. Triệu Thiết Nghiễn cũng không tránh khỏi điều này, trong lòng âm thầm quyết định, nếu không được, mình ở lại đây, để sư đệ Thương Tộ dẫn tân thu đệ tử cùng nhau trở về môn phái.

Thế đạo ngày nay, tiên sư trên núi không giàu, các nước dưới núi càng xa xỉ, đều phải thắt lưng buộc bụng mà sống.

Đám vãn bối đi theo xuống núi lần này, tu đạo còn non trẻ, lai lịch nông cạn, chưa có quá nhiều cảm xúc, chỉ cảm thấy ra ngoài tu đạo, nên thường xuyên màn trời chiếu đất, chịu nhiều khổ sở.

Chưởng luật Triệu Thiết Nghiễn từng hưởng phúc, nhớ lại lần đầu tiên theo sư môn trưởng bối xuống núi, khi còn trẻ đọc đạo thư nói hồng trần vạn trượng, danh lợi trói buộc như mai rùa, giờ mới biết đều là vớ vẩn, người tu đạo xuống núi mới là vào nơi phồn hoa, các trưởng bối cũng khai sáng, trên núi một kiểu, dưới chân núi lại là chuyện khác, không hề cổ hủ bảo thủ, chỉ bảo họ tùy ý một chút, thanh quy giới luật trong núi không nhất thiết phải tuân thủ nghiêm ngặt, chỉ cần nhớ khi trở về núi, không nên nói lung tung, tránh để chưởng luật nhất mạch nghe được, mượn cớ làm to chuyện.

Thương Tộ ánh mắt phức tạp, lẩm bẩm: “Triệu sư huynh, đáng lẽ an cư tu đạo trên núi, sao lại biến thành một môn buôn bán thế này?”

Uống một bát ý tửu nhạt như nước, Thương Tộ giật giật cổ áo, run rẩy tay áo, tự giễu: “Đầy người mùi tiền, rửa cũng không sạch.”

Triệu Thiết Nghiễn cười nói: “Lần này ta xuống núi, là chưởng môn sư huynh bảo ta đến thay ngươi đấy.”

Thương Tộ nhìn chưởng luật sư huynh, vẫy vẫy tay, “Đừng dùng lý do sứt sẹo này lừa ta, nào có chưởng luật một môn phái quanh năm mở tiệm kiếm tiền. Ta kể khổ với huynh, chẳng qua là muốn trở về trốn thanh tịnh, thời gian qua nghẹn khuất, là không có chí lớn, nhưng huynh cũng không thể không cho ta kể khổ chứ?”

Triệu Thiết Nghiễn trong lòng càng thêm chua xót, nhưng vẫn cố cười nói: “Rồi sẽ khá hơn thôi. Đợi đến khi chưởng môn sư huynh trở thành một vị Kim Đan địa tiên, môn phái ta coi như là thật sự có một chỗ cắm dùi trên Đồng Diệp châu này.”

Thương Tộ bực dọc uống cạn một chén rượu, thần sắc buồn rầu nói: “Hôm trước ta thấy được một gốc hạt giống tốt, tư chất cực phẩm, ta thấy còn hơn cả chưởng môn sư huynh, đáng tiếc không tranh lại, để nhà khác đoạt mất. Lão tử chịu thua, đến một tiếng cũng không dám hó hé.”

Triệu Thiết Nghiễn không biết nói gì, do dự một chút rồi hỏi: “Vẫn còn ở kinh thành sao? Có còn cơ hội hòa giải không?”

Thương Tộ lắc đầu: “Ra tay cướp người là một Nguyên Anh cảnh còn trẻ. Thật ra đối phương cũng nể tình, khá khách khí. Hơn nữa đứa bé kia đã chính thức bái sư, hắn còn chủ động đến xin lỗi ta. Còn nói thay sư phụ gửi lời, sau này có cơ hội nhất định sẽ trả lại Đan Tỉnh phái một phần đạo duyên.”

Triệu Thiết Nghiễn thở dài, năm xưa, tổ sư các đời của môn phái, người có cảnh giới cao nhất cũng chỉ là Nguyên Anh.

Chỉ là trước đại kiếp nạn Đồng Diệp châu lần trước, cả sư môn đều mang theo linh vị dời đến Ngũ Thải thiên hạ, chỉ có mấy người Triệu Thiết Nghiễn không muốn rời đi, chủ động ở lại. Ngoại trừ chưởng môn sư huynh và sư tỷ quản tiền ra, những người như Triệu Thiết Nghiễn, Thương Tộ năm xưa còn không phải là đệ tử đích truyền của tổ sư đường. Nghe nói tám mươi năm sau, Ngũ Thải thiên hạ sẽ mở cửa một lần, không biết lúc đó sẽ là cảnh tượng gì.

Triệu Thiết Nghiễn nói: “Trước khi xuống núi, chưởng môn sư huynh và Hoàng sư tỷ gọi ta lại, đã có quyết định, gọi ngươi qua cũng muốn nghe ý kiến.”

Thương Tộ gắp một hạt đậu phộng ngâm nước muối, nhai nhỏ, thần sắc đau thương, nhưng ngữ khí lại vô cùng kiên định nói: “Mặc kệ các ngươi thương lượng ra cái gì, dù sao ta đã sớm nghĩ kỹ, coi như bọn họ tám mươi năm sau trở lại Đồng Diệp châu, ta cũng không nhận bọn họ là tổ sư nữa. Ba người các ngươi nếu muốn nhận tổ quy tông thì giúp ta xóa tên khỏi gia phả Đan Tỉnh phái đi, ta sẽ không về núi chịu xem thường đâu, dù sao có ta hay không cũng chẳng khác gì. Trước kia là vậy, sau này càng vậy.”

Triệu Thiết Nghiễn cười nói: “Ngươi nghĩ sai rồi, mấy người chúng ta đều có chung suy nghĩ với ngươi.”

Trong lúc mượn rượu giải sầu, tâm sự với nhau, đệ tử của Thương Tộ đến hậu viện bẩm báo tin tức, có một luyện khí sĩ tìm tài lộ đến bái phỏng, trình bái thiếp, nói mình có một môn phái nhỏ, tinh thông cơ quan kiến tạo và kinh tế, xem có cơ hội hợp tác với quý phái không. Triệu Thiết Nghiễn mở hộp thiếp, xem qua nội dung trên tấm bái thiếp, đưa cho sư đệ. Cuối cùng, Triệu Thiết Nghiễn và Thương Tộ nhìn nhau, đều cảm thấy khó hiểu.

Tống tiền cũng nên tìm mối làm ăn dày vốn chứ?

Thương Tộ phân phó đệ tử: “Nói lời hay đuổi khéo người ta đi, đừng gây tranh chấp vô ích.”

Không ngờ vị khách không mời mà đến đã tự ý từ cửa hàng đi vào hậu viện, tươi cười rạng rỡ, chắp tay hô: “Triệu chưởng luật, Thương huynh đệ, đã lâu không gặp!”

Hắn vô cùng thân thiện, nhiệt tình như bạn bè lâu năm gặp lại, Triệu Thiết Nghiễn nhìn Thương Tộ, Thương Tộ cũng nhìn Triệu Thiết Nghiễn, đều tưởng đối phương có bạn đến chơi.

Đã gặp người càn quấy, chưa từng thấy ai vô duyên vô cớ như vậy.

Thiếu niên áo trắng dường như không tự biết, vẻ mặt chân thành đứng trong sân vườn lẩm bẩm: “Nghe đồn Đan Tỉnh phái có hai mươi tư đầm trong núi, đặt tên theo thời tiết. Đúng là một nơi non xanh nước biếc thích hợp tu đạo, đẹp mắt lại dưỡng tâm. Theo ta thấy, nếu không có người thông thiên đạt tới thượng ngũ cảnh thì thật là không có thiên lý.”

Thiếu niên tiếp tục nói: “Ta còn nghe nói khai sơn tổ sư của các ngươi là một lang trung vân du tứ xứ, buôn bán dược liệu ở chợ trên núi, vô tình gặp được dị nhân, vì có tấm lòng nhân hậu nên có được tiên duyên, từ đó bước vào con đường tu hành. Sau đó liên tục gặp kỳ ngộ, cũng xứng đáng. Đến khi đạo thống Đan Tỉnh phái truyền đến đời chưởng môn này thì… nói thế nào nhỉ, mỗi nhà mỗi cảnh?”

Ngoài cửa có một người khoanh tay trước ngực, nghe đến đây thì “à” một tiếng.

Thương Tộ sắc mặt không vui, nói: “Có chuyện thì nói thẳng.”

Thiếu niên nói: “Ta đây cũng là tu sĩ có gia phả chính thức, nhưng dù sao cũng là môn phái mới, nội tình chưa đủ, đành phải tự ra ngoài kiếm tiền thôi. Ngoài ta ra, còn có mấy cao thủ kiến tạo, mấy tu sĩ nhà nông, nhà thuốc, chuyên kiến tạo, quản lý vườn trồng trọt, bồi dưỡng kỳ hoa dị thảo, cấy ghép cổ mộc tiên gia, chọn và dời đá phong thủy, làm mấy việc như nuôi thanh hạc bạch lộc, phi ngư trong mây cũng không khó. Có thể khiến môn phái trên núi thêm phần tiên gia phong phạm, ngoài ra còn có thể làm cổng đá bia cổ giả, khắc chữ trên vách đá giả, thậm chí có thể tạm thời cung phụng, khách khanh hữu danh vô thực, giúp đỡ giữ thể diện, hoặc bắc cầu dắt mối, thuê thuyền cho người ta, vân vân… Chỉ cần các ngươi nghĩ ra, ta đều biết, các ngươi không nghĩ ra ta cũng làm được. Tóm lại là dùng bản lĩnh nói lương tâm, ra ngoài kiếm chút tiền mồ hôi nước mắt.”

Thiếu niên giơ ngón tay cái, chỉ người phía sau: “Ví dụ như vị bằng hữu sau lưng đây là một luyện khí sĩ nhà thuốc thâm tàng bất lộ, tuyệt đối là cao thủ!”

Phùng Tuyết Đào cười nói: “Tay nghề cũng tàm tạm thôi.”

Trước khi thành địa tiên, nghề cũ của Phùng Tuyết Đào chính là thủ đoạn nhà nông.

Triệu Thiết Nghiễn nhịn cười, “Cụ thể giá cả ra sao?”

Thiếu niên áo trắng đáp lời: “Có thể ngồi xuống từ từ bàn bạc.”

Thương Tộ dùng tâm thanh nhắc nhở: “Triệu sư huynh, cẩn thận đối phương nhắm vào khối dũa sắt của huynh mà đến. E rằng bọn chúng đã sớm đến đây dò xét địa hình, chỉ chờ huynh xuất hiện.”

Dù sao, thứ đáng giá nhất của Đan Tỉnh phái hiện tại, chính là kiện trấn sơn chi bảo kia rồi.

Triệu Thiết Nghiễn gật gù: “Đúng là nên vậy, không thể không đề phòng người. Ta càng e tên này có thù oán với Đan Tỉnh phái.”

Thiếu niên kiễng chân, rướn cổ nhìn lên mặt bàn trong phòng: “Hay là ta gọi chút rượu, thêm vài món nhắm? Dẫu sao mua bán không thành còn có chút tình nghĩa, coi như kết giao bằng hữu.”

Thương Tộ mắt tinh, hỏi: “Vị tiên sư này khoác trên mình pháp bào, cũng không phải hàng rẻ tiền.”

Thiếu niên áo trắng hai tay chống nạnh: “Đó là đương nhiên, ra ngoài phải trang hảo hán chứ. Người ta thường nói ‘áo gấm đi đêm’, ‘Phật nhờ áo, người nhờ ma’, chúng ta người học đạo, bước chân ra ngoài, khó tránh khỏi gặp phải kẻ mắt chó khinh người, cho nên vẫn cần chút trang phục và phô trương.”

Tiểu nhị cửa hàng kiêm đệ tử Thương Tộ, vừa mới học được tâm ngữ, liền bẩm báo với sư phụ và chưởng luật sư bá: “Tên kia vừa nãy ở ngoài cửa nài nỉ không chịu đi, ngồi xổm trước cửa cùng con hàn huyên cả buổi, có phải lừa đảo hay không thì chưa biết, nhưng tính khí thì rất tốt.”

Chàng thiếu niên đơn thuần không dám nói rằng gã bạn đồng lứa kia, vừa gặp mặt đã khen y căn cốt thanh kỳ, là trăm năm khó gặp tiên tài tu đạo, sao lại lưu lạc nơi phố phường, không vào núi cầu tiên?

Những lời này, mặc kệ thật giả, nghe lúc nào cũng sướng tai.

Trong kinh thành, các bậc thượng hào phú quý công khanh, gần đây đều dẫn theo vài tên vãn bối thông minh lanh lợi trong nhà, đi khắp các nơi, có người đã bái được vài sư phụ.

Thương Tộ cũng muốn nhận vài tên đồ đệ tiện nghi không ký danh, nhưng khổ nỗi nội tình Đan Tỉnh phái hiện tại, căn bản không chịu nổi tra xét, hễ tra là lộ tẩy.

Bằng không, cứ như những kẻ nửa vời kia, chỉ cần có người tới cửa, ai đến cũng không từ chối, chỉ cần truyền thụ một môn thổ nạp thuật sơ sài, hoặc dạy một quyển đạo quyết chắp vá lung tung, thêm vài viên đan dược ăn không chết người, là có thể kiếm đầy bồn đầy bát.

Còn về phần đệ tử mới thu nhận này, dù tư chất có bình thường, vẫn có thể tu hành tiên gia thuật pháp, lại còn do chính mình tìm được, Thương Tộ đã cảm thấy mỹ mãn, đúng là niềm vui bất ngờ.

Triệu Thiết Nghiễn dù kiên nhẫn đến đâu, cũng nảy ra ý định đuổi khách.

Thôi Đông Sơn cười nói: “Đừng vội đuổi người, kỳ thật ta đến đây cầu kiến, ngoài chuyện mua bán, còn có một đoạn duyên pháp muốn nói.”

Triệu Thiết Nghiễn hỏi: “Xin chỉ giáo.”

Thôi Đông Sơn nói: “Trước đây tiên sinh nhà ta, dẫn theo một nữ tử đội mũ lông chồn, tại một khu vực sơn thần dâm từ, đã gặp qua các vị. Tiên sinh có nhắc với ta chuyện này, nói quy môn của các vị núi non đều tốt.”

Triệu Thiết Nghiễn trong lòng thoáng an định vài phần, nữ tử mũ lông chồn kia từng lộ ra một phần tiên gia thủ đoạn, đạo hạnh không thấp, quả thực không tầm thường. Nếu nàng và gã nam tử áo xanh từ đầu đến cuối không nói một lời kia, thực sự coi trọng khối dũa sắt của mình, ở nơi rừng núi hoang vắng, bọn họ muốn cưỡng đoạt cũng không khó, không cần phải giở nhiều trò như vậy. Đạo lý đơn giản như vậy, có thể mạnh mẽ đoạt, hà tất phải lừa?

Triệu Thiết Nghiễn ném bái thiếp trả lại cho thiếu niên áo trắng, nói: “Có chuyện gì cần, xin nói thẳng.”

Thôi Đông Sơn cười nói: “Chùa miếu có hạ viện, tiên phủ có thượng tông. Có phải cái lý này không? Theo lý thuyết, những quân cờ bị bỏ đi như Đan Tỉnh phái các vị, dù có chịu ủy khuất, vẫn phải nhẫn nhục, tiếp tục trông coi cái xác không hồn, đợi sau này bọn chúng trở về, lại ngoan ngoãn hai tay dâng lên.”

“Chỉ là Á Thánh xếp thứ tư trong Văn Miếu Hạo Nhiên, từng nói ‘quân quân thần thần phụ phụ tử tử’, đã nghe chưa? Á Thánh đâu có dạy người đọc sách trở nên ngu trung ngu hiếu thuận, quân không ra quân, thần liền có thể không tuân quy tắc, đó mới là đúng lẽ, là có thứ tự trước sau.”

“Phải biết rằng, kẻ tu hành sợ nhất là lạc lối trên đường tu đạo, bái loạn các ngọn núi, nhận giặc làm cha. Người tu đạo mà thất tình lục dục rối loạn, không thành tâm chính ý, thì có vô vàn mối lo, giống như trùng trên mình sư tử vậy. Tự nhiên phải sửa sang lại quy củ tông môn, chấn hưng lại gia phong. Sóng lớn đãi cát, đến khi đãi hết cát sỏi, mới thấy được chân kim. Ta thấy các ngươi cũng không tệ, trên xà nhà chính thì dưới xà nhà cũng không lệch, rất tốt.”

“Tu hành cầu tiên, tu hành hướng đạo, vẫn có chút khác biệt. Người đầy mùi tiền, sao có thể là người tu đạo, chẳng qua chỉ là hạt bụi nhỏ không dính chút chữ Tiên Nhân nào mà thôi.”

Thương Tộ thầm nghĩ: “Triệu sư huynh, ta thấy ta nói không lại hắn rồi.”

Cái thằng kia đang say khướt, nói mê sảng sao?

Hình như không phải. Nhai kỹ từng câu, ngẫm lại thấy có vài phần đạo lý?

Triệu Thiết Nghiễn nói: “Có lẽ hắn đã trò chuyện với chưởng môn sư huynh rồi.”

Thôi Đông Sơn nháy mắt mấy cái, nhìn về phía gã tiểu nhị quán trọ, “Tiểu tử, ta vừa thấy ngươi đã thấy hợp ý, ta giúp ngươi biên soạn một câu chuyện ‘Một người đắc đạo gà chó cũng thăng thiên’ thật đặc sắc.”

Thiếu niên mừng rỡ, không dám tin, rụt rè hỏi: “Ta thật sự có thể tu hành đắc đạo, làm Tiên Nhân sao?”

Thôi Đông Sơn cười cợt nói: “Ngươi thuộc về phần sau của câu chuyện ‘Một người đắc đạo gà chó cũng thăng thiên’ đấy, là nhân vật chính.”

Thiếu niên không hiểu lời nói bóng gió, vẻ mặt ngây thơ, “Cái gì cơ?”

Thôi Đông Sơn vỗ vai thiếu niên, “Thông minh như vậy, khó trách hai ta hợp ý.”

Triệu Thiết Nghiễn suy nghĩ một lát, hỏi: “Có thể nói đơn giản hơn chút được không?”

Thôi Đông Sơn lớn tiếng nói: “Nếu như chúng ta đều là người hiểu chuyện rộng rãi, ta sẽ nói thẳng, hôm nay ta tự mình tới cửa, là muốn cùng Đan Tỉnh phái các ngươi kết minh, cùng nhau rực rỡ!”

Triệu Thiết Nghiễn càng thêm khó hiểu, tò mò hỏi vị thiếu niên áo trắng kia: “Xin hỏi quý phái tên là gì?”

Thiếu niên áo trắng nhếch miệng cười nói: “Đã bảo là một môn phái mới thành lập rồi, gọi là Thanh Bình Kiếm Tông!”

Thương Tộ thở dài, thầm nghĩ: “Sư huynh, ta thật sự chịu không nổi thằng nhóc này rồi!”

Triệu Thiết Nghiễn cười nói: “Dám hỏi vị tiên sư đây, có phải họ Thôi tên Đông Sơn?”

Thiếu niên áo trắng dùng sức gật đầu, “Đúng vậy, ta là Thôi Đông Sơn.”

Triệu Thiết Nghiễn hít sâu một hơi, “Cút!”

Thôi Đông Sơn quay đầu nói: “Thanh Bí đạo hữu, thấy chưa, bọn họ đoán ra thân phận ta rồi, đầu óc linh quang hơn ngươi nhiều đấy.”

Phùng Tuyết Đào cười gật đầu, “Hình như là vậy.”

Thanh Bí?

Chẳng lẽ là vị tân khách khanh của Ngọc Khuê Tông, tu sĩ Phi Thăng Cảnh từ Ngai Ngai Châu? Quả thật, nghe nói lão thần tiên này hôm nay đang ở kinh thành.

Thương Tộ giận dữ quát lớn: “Cút hết cho lão tử!”

Thôi Đông Sơn giơ ngón tay cái lên, cười nói: “Bọn ta kính trọng các ngươi là hảo hán, ta đây liền không so đo với các ngươi làm gì. Hay là nên bàn xem khi nào thì ta và các vị huynh đài đây có thể cùng nhau cạn chén?”

Thôi Đông Sơn quay đầu hỏi Phùng Tuyết Đào: “Thanh Bí đạo hữu, xem ra đàm phán không thành rồi, ngươi nói sao?”

Phùng Tuyết Đào cười đáp: “Ta không để ý. Ở lại uống rượu cũng được, cút cũng xong.”

Thôi Đông Sơn ôm quyền, lắc lư vài cái, “Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ. Nếu gặp phải chuyện gì, tứ cố vô thân, đường cùng ngõ cụt, có thể đến Bến Ngư Lân tìm thuyền Đồng Ấm Độ, cứ nói là quen biết Tạ Thứ Tịch, hoặc là trực tiếp tìm Phùng Tuyết Đào bên cạnh ta đây.”

Triệu Thiết Nghiễn cười khẩy: “Vậy ta cùng sư đệ xin phép không tiễn.”

Thương Tộ bỗng nhiên lên tiếng: “Mặc kệ các ngươi là ai, có ý đồ gì, ta đều phải nói rõ với các ngươi một chuyện. Đan Tỉnh phái ta cũng có rất nhiều tu sĩ đạo tâm thuần túy!”

Hắn ta khát khao, mong chờ, tựa như kẻ nghiện rượu thèm thuồng bát rượu mạnh.

Thôi Đông Sơn gật đầu, “Đương nhiên rồi. Nếu không, sao có thể có mấy vị ở đây, khiến ta phải phí lời nhiều như vậy? Hại ta rượu ngon uống chùa, khát quá. Thật sự không thể cùng nhau cạn chén sao?”

Phùng Tuyết Đào thật sự không chịu nổi nữa, quay người bỏ đi.

Thôi Đông Sơn học theo mấy diễn viên trên sân khấu, nhếch chân, vung tay làm bộ cầm roi, hô lớn: “Đạo hữu đi thong thả!”

Ra khỏi cửa hàng, Thôi Đông Sơn hai tay lồng vào tay áo, chậm rãi nói: “Thanh Bí đạo hữu, ngao du tứ hải, vân du vạn dặm, nhân vật sự tình cảnh, chúng ta đâu thể chỉ cưỡi ngựa xem hoa? Người ta nói thân người là một tiểu thiên địa, sơn trạch dã tu, một thân một mình, không vướng bận, chẳng lẽ là coi thường bản thân mình sao?”

“Có thể gặp tiên hay không, có bị phân tâm hay không, là do nhìn thấu mây khói, hay là chỉ chú trọng dòng chảy trước mắt. Nơi nào mà chẳng là tâm quan, ngay cả bãi cát cũng khiến người ta á khẩu không trả lời được. Tâm viên ý mã, chúng ta lên núi tu đạo, diện bích mà hành, nên tự xử thế nào?”

“Ta biết những lời này, đạo tâm của huynh đủ kiên định, nghe không lọt tai. Nhưng mà, với tư cách bằng hữu đã từng chém gà đốt vàng, ta vẫn muốn nói với huynh vài lời.”

“Phùng huynh, có phải cảm động rồi không? Bỗng nhiên cảm thấy ta cũng không đến nỗi quái dị lắm?”

Phùng Tuyết Đào nghiêm mặt nói: “Cút!”

Thôi Đông Sơn thật sự cút đi, “Tuân lệnh! Ta có một con lừa da lông ngắn, trước giờ không ai cưỡi cả, đát đát đát.”

***

Ở nơi thời gian dài đằng đẵng, nơi mà mọi người đều xem là tha hương, Lục Trầm tìm gặp Trịnh Cư Trung, “Hà tất phải đi đến bước này?”

Trịnh Cư Trung lạnh nhạt đáp: “Lục chưởng giáo, ngươi cảm thấy ta cần phải dùng lời lẽ đe dọa ai sao?”

Lục Trầm giả vờ ngây ngốc, “Hả? Trịnh tiên sinh đang nói gì vậy?”

Trịnh Cư Trung làm ngơ.

Hắn muốn cùng Thanh Minh thiên hạ đổi quân.

“Việc bần đạo nói, các ngươi tin hay không, ấy là sự tình của Bạch Ngọc Kinh các ngươi.” Lục Trầm bỗng trợn mắt, tay chỉ thẳng vào mặt mình, “Trịnh tiên sinh, ngài xem ánh mắt cùng sắc mặt bần đạo xem, chân thành hay không, đáng tin hay không?”

Lục Trầm đấm ngực dậm chân, “Lời này không hề khoa trương, bần đạo còn tin hơn cả ngài!”

Trịnh Cư Trung chỉ im lặng.

Đây là một ván cờ đã định, bàn cờ chính là toàn bộ Thanh Minh thiên hạ này.

Hai bên đánh cờ, đều đã ra tay trước.

Trịnh Cư Trung đi trước một bước, là sớm đạt tới cảnh giới mười bốn.

Đại chưởng giáo Khấu Danh đi trước một bước, là xây dựng một tòa Bạch Ngọc Kinh.

Thần sắc Lục Trầm ảm đạm, “Tự độ tự học, không phải tốt hơn sao?”

“Hà tất chủ động nhập cục, làm cái thứ gậy quấy phân heo kia? Ôi, lời này cũng không nên nói như vậy, Thanh Minh thiên hạ đâu phải là một hố phân, Trịnh tiên sinh càng không phải gậy quấy phân heo.”

Lục Trầm lẩm bẩm, “Trịnh Cư Trung cùng Thanh Minh thiên hạ tự nhiên không phải như thế.”

Trịnh Cư Trung rốt cuộc mở miệng, “Nhớ lại những năm tháng thượng cổ, đối với du sĩ cùng người tu đạo, nơi sinh ra là hương nước, nơi cư trú, dừng chân và phụng sự quốc gia là nước nhà, còn nguyên quán là tổ quốc.”

Lục Trầm hỏi, “Ngươi có phải bất công, đang giúp ai? Hoặc là sớm cùng ai đạt thành ước định bí mật, bất đắc dĩ phải chịu?”

Trịnh Cư Trung lắc đầu, “Đều không phải.”

Lục Trầm lần đầu nổi trận lôi đình, chỉ thẳng mũi Trịnh Cư Trung mà mắng, “Dựa vào mình thông minh mà bắt nạt người, khốn kiếp! Nói đi, ngươi rốt cuộc muốn gì? Cái nhân quả thiên hạ đại loạn này, ngươi, Trịnh Cư Trung, gánh vác nổi sao?”

Trịnh Cư Trung mỉm cười, “Ta vốn dĩ đang tự độ tự học, nếu ba cái mười bốn cảnh thắng không nổi Dư Đấu, vậy ba cái ngụy mười lăm thì sao?”

Lục Trầm tiếp tục mắng to không thôi, “Cái gì cho xong, ai dạy ngươi đấy, tam tam được chín hay tam tam được một hả?!”

Trịnh Cư Trung vung tay áo, “Lục Trầm ngươi mắng thì mắng, đừng để nước bọt văng lung tung.”

Lục Trầm cụt hứng ngồi xuống, ủy khuất vô cùng, xụt xịt mũi, “Tiểu đạo đây chẳng phải đang nổi giận, khó kiềm lòng được sao.”

Trịnh Cư Trung chậm rãi nói, “Trong mắt ta, Lục Trầm là người duy nhất tỉnh táo trong cả cái vạc rượu lớn này.”

Lục Trầm không khỏi nhớ tới một câu, tự nhủ, “Chưa từng say quá, oán rượu.”

Trịnh Cư Trung mỉm cười, “Ngày mai rồi tính tiếp. Nếu hôm nay vô sự, chúng ta không bằng uống rượu?”

Năm này qua năm khác, hoa dại nở khắp nhân gian.

Quay lại truyện Kiếm Lai

Bảng Xếp Hạng

Chương 1156 : Mũi tên đập mạnh

Kiếm Lai - Tháng 3 10, 2025

Chương 1155 : Trèo lên đỉnh

Kiếm Lai - Tháng 3 10, 2025

Chương 1154 : Chiết quế

Kiếm Lai - Tháng 3 10, 2025