Chương 560 : Muốn nói lại quên lời (2) - Truyen Dich
Kiếm Lai - Cập nhật ngày 2 Tháng 3, 2025
Nàng bèn nán lại, sai cháu trai chờ thêm chốc lát. Sau đó, nàng tới phủ đệ tồi tàn trong nước, gom góp hết thảy gia sản tích cóp được mang về, bày biện cẩn thận bên cạnh hai người. Nàng tỉ mỉ kể lại lai lịch từng món, cuối cùng dặn Mã Khổ Huyền mang theo tất cả, nói rằng đây là của hồi môn nàng dành dụm cho cháu trai cưới vợ. Nàng chỉ băn khoăn không biết những năm qua có cô nương nào vừa ý không, chứ riêng ả Trĩ Khuê kia, trời sinh hồ mị, tuyệt đối không thể cưới về làm vợ. Ngoại trừ ả, bất kỳ nữ tử nào làm cháu dâu nàng, nàng đều chấp thuận.
Mã Khổ Huyền lại nói, ý hắn chính là Trĩ Khuê.
Phụ nhân liền quen tay, khẽ chọc vào trán cháu trai, mắng hắn bị ma quỷ ám ảnh, chẳng biết tốt xấu, đúng là loại con hoang không cha không mẹ, đáng đời chịu khổ.
Cuối cùng, phụ nhân vừa nói vừa khóc, kể lể chuyện xưa trở thành Hà Bà, chịu bao nhiêu tội nghiệt khổ sở. Nếu không phải nhớ tới còn có đứa cháu trai này, một thân một mình không ai chăm sóc, nàng đã sớm không trụ nổi.
Mã Khổ Huyền liền hít sâu một hơi, đưa tay lau mặt.
Phụ nhân lại dặn Mã Khổ Huyền phải hứa với nàng một chuyện. Mã Khổ Huyền đáp, không cần lo lắng, nếu thật sự truy ra manh mối đến Mã gia ở hẻm Hạnh Hoa, Trần Bình An dám giết một người, hắn sẽ giết hai kẻ Trần Bình An quan tâm nhất, chỉ có hơn chứ không kém. Phụ nhân chỉ lắc đầu, nhất định bắt Mã Khổ Huyền phải hứa, vừa khóc nức nở vừa nói, dù sao họ cũng là cha mẹ hắn, sao có thể tính toán như vậy.
Mã Khổ Huyền lại im lặng không đáp.
Cuối cùng, phụ nhân dùng đến hạ sách, nói nếu hắn không hứa, sau này nàng coi như không có đứa cháu này.
Mã Khổ Huyền đành phải tạm thời đáp ứng, nhưng trong lòng đã sớm có tính toán. Vì vậy, sau khi chia tay, Mã Khổ Huyền vẫn không đi tìm cha mẹ, mà đến Dương gia cửa hàng. Biết được bà nội muốn ở lại Long Tu hà, chuyện này không thể bàn bạc, Mã Khổ Huyền đành đổi ý, bảo cha mẹ bán giá cao Long Diêu gia truyền, cả nhà rời khỏi Long Tuyền quận. Cuối cùng mới có chuyến đi xa chậm chạp rời quê hương này.
Suốt dọc đường, Sổ Điển phát hiện một chuyện lạ.
Không hiểu vì sao, quan hệ giữa Mã Khổ Huyền và cha mẹ rất bình thường, không phải kiểu xa cách như tiên nhân khác thường, mà giống như từ nhỏ đã không có tình cảm. Sau khi lên núi tu đạo, đôi bên càng thêm xa lạ. Mà đôi vợ chồng kia, lại chìm đắm trong niềm vui sướng tột độ, đối với đứa con trai làm rạng danh tổ tông, hắn kiệm lời, mặt lạnh tanh, họ cũng không hề thấy có gì không ổn. Dường như con trai mình cao cao tại thượng, đây mới là lẽ thường tình.
Hai vợ chồng, gã nam tử ăn vận kiểu thân hào, lộ ra vẻ cao ngạo của kẻ giàu có, còn phụ nhân, tuy có đôi mắt hoa đào, nhưng tư sắc lại không được xem là xuất chúng, ánh mắt nhìn người, dù tươi cười, vẫn lộ ra vẻ lạnh lùng nhàn nhạt.
Trên đường, vài kẻ vô lại, xui xẻo cùng tinh quái đều bỏ mạng.
Mã Khổ Huyền dường như cố ý chọn những con đường tuy hiểm trở, hoang vu, lại có thể đi, nhằm bắt bọn thảo khấu, tinh quái mà giết, giải tỏa nỗi phiền muộn trong lòng.
Trong lúc này, sư môn của nàng lại lần nữa đến cứu.
Lần đầu, tổ sư đích thân dẫn người đến vấn tội Mã Khổ Huyền, bị hắn tự tay đánh chết hơn mười người, ngay trước mặt nàng, nghiền nát như sâu kiến.
Trước khi ra tay, Mã Khổ Huyền bắt nàng chọn lựa, hoặc nàng sống, hoặc cứu những kẻ kia.
Nếu đáp sai, nàng sẽ chết.
Sổ Điển đáp đúng. Vì vậy, những người kia chết.
Lần này, một vị sư huynh có hy vọng trở thành đạo lữ trên núi cùng nàng, và bằng hữu trên núi của hắn chạy đến, muốn cứu nàng thoát khỏi cảnh dầu sôi lửa bỏng.
Mã Khổ Huyền lại bắt nàng lựa chọn, hoặc làm đôi uyên ương cùng chết, hoặc một mình sống tạm.
Sổ Điển vẫn muốn sống.
Thế là, vị sư huynh mà nàng vẫn tưởng mình yêu, cùng mấy người bạn của hắn, đều chết, không chút do dự.
Lúc ấy mưa to gió lớn, Sổ Điển hoàn toàn suy sụp, ngồi bệt xuống đất, lớn tiếng chất vấn, vì sao lần đầu nàng muốn chết, hắn không đồng ý, hai lần sau lại thỏa mãn tâm nguyện của nàng?
Mã Khổ Huyền lúc ấy, thân khoác trường bào không dính chút bụi mưa, cười nói với nàng: “Vốn định cho ngươi sống không bằng chết, có gì nghĩ mãi không thông? Ngươi không hiểu, vì sao một vị tiên tử như ngươi, hôm nay lại phải ngồi trong bùn lầy mà kêu rên thảm thiết. Đến khi nào ngươi hiểu ra, ắt sẽ sống được thư thái, thích ý. Chuyện cũ năm xưa, căn bản không đáng nhắc tới.”
Mã Khổ Huyền nắm lấy đầu nàng, ném nàng lên lưng ngựa, nói: “Thân phận nô tỳ, sau này còn dám bất kính, ta liền cắt lưỡi, lần sau không thể chiếu theo lệ cũ.”
Đoàn xe tiếp tục lăn bánh trong màn mưa.
Tiết trời cuối xuân, ánh mặt trời ấm áp.
Mã Khổ Huyền dẫn đầu đội kỵ mã, ngồi trên lưng ngựa, thân thể lảo đảo, trong lòng thầm tính toán xem Bảo Bình châu có những thượng ngũ cảnh tu sĩ nào vào nhà xí mà không đi ị.
Đại Ly quốc sư, Tú Hổ Thôi Sàm, không tính, vị lão tiên sinh này, đích xác là người làm đại sự.
Trốn ở Đại Ly kinh thành nhiều năm, vị cự tử Mặc gia chi nhánh kia, cứng rắn chịu đựng cho đến khi tu sĩ Âm Dương gia Lục thị chết đi, cũng coi như có bản lĩnh.
Mười hai chiếc thuyền cao như núi kia, Mã Khổ Huyền đã tận mắt chứng kiến. Ngẩng đầu nhìn lên, che khuất cả bầu trời. Phạm vi trăm dặm dưới độ thuyền như bản đồ nhân gian, tựa đêm khuya trũng xuống. Đây chính là nguyên nhân căn bản giúp Đại Ly thiết kỵ có thể nhanh chóng xuôi nam. Mỗi một chiếc độ thuyền khổng lồ được chế tạo, đều như cắt một miếng thịt lớn trên người Đại Ly triều đình và Tống thị hoàng đế. Không chỉ vậy, Đại Ly Tống thị còn nợ Mặc gia trung thổ chủ mạch, nhà buôn và các đại lão trung thổ một khoản nợ khổng lồ. Đại Ly thiết kỵ trên đường xuôi nam, vơ vét của cải, chính là bí mật trả nợ. Còn đến khi nào trả hết nợ nần, thì khó mà nói.
Tên hiệp sĩ Mặc gia Hứa Nhược kia, không thể khinh thường.
Thiên quân Tạ Thực của Bắc Câu Lô Châu, đã khởi hành trở về. Tiếp tục lưu lại Bảo Bình châu, không có chút ý nghĩa nào. Huống hồ nghe nói vị thiên quân này có hiềm nghi mâu thuẫn nội bộ, không về Bắc Câu Lô Châu, sẽ trở thành trò cười.
Còn lại, dường như đều là những kẻ có cũng được mà không có cũng không sao. Chết rồi, linh khí quay về thiên địa. Còn sống, chính là những tên trộm cướp trên núi biết chút tiên pháp, keo kiệt bủn xỉn.
Thần Cáo tông thiên quân Kỳ Chân, đến cả đệ tử phúc duyên thâm hậu như Hạ Tiểu Lương còn không giữ được. Đem nàng chặt đứt tay chân, giữ lại Thần Cáo tông, làm một chậu châu báu không tốt sao?
Chân Cảnh tông, từ Ngọc Khuê tông dời tới hạ tông, sau khi thu phục Thư Giản hồ, danh tiếng đang thịnh. Chẳng qua Khương Thượng Chân kia rất biết làm người, đường đường tông chủ, vậy mà cam chịu kẹp đuôi làm người. Đệ tử trong tông môn và ngoại giới có bất kỳ xung đột nào, căn bản không hỏi nguyên do, đều là lỗi của mình. Bên tổ sư đường gia pháp hầu hạ, nhiều lần còn giúp đỡ các môn phái kết thù, chủ động dâng đầu người, nhờ vậy mới tránh được nhiều phiền toái và tai họa ngầm.
Dã tu Lưu Lão Thành ở Cung Liễu đảo, là Ngọc Phác cảnh. Tiệt Giang chân quân Lưu Chí Mậu cũng đã phá cảnh, trở thành vị thượng ngũ cảnh dã tu thứ hai. Đương nhiên, hôm nay đều được coi là phổ điệp tiên sư của Chân Cảnh tông.
Lão tổ sư dung mạo xinh đẹp như hài đồng ở Miếu Phong Tuyết, đã mấy trăm năm không xuống núi, chỉ từng lộ diện một lần trong trận chém giết giữa Chính Dương sơn và Phong Lôi viên.
Nữ tử tu sĩ ở Chân Vũ sơn, so với lão tổ binh gia tổ đình Bảo Bình châu Miếu Phong Tuyết, còn im hơi lặng tiếng hơn. Chẳng qua, phần đông đệ tử lại rất năng nổ trong hàng ngũ biên quân Đại Ly.
Gia chủ Vân Lâm Khương thị luôn ẩn sau màn trùng điệp.
Vị thượng ngũ cảnh thần chích đầu tiên trong lịch sử Bảo Bình châu, Ngụy Bách ở Phi Vân sơn.
Vị thượng ngũ cảnh kiếm tu của Chu Huỳnh vương triều đến nay vẫn chưa lộ diện, không biết là bế quan chết rồi, hay là lựa chọn tiếp tục ẩn nhẫn.
Còn vị tiên sinh kể chuyện ở Đại Tùy vương triều, hiện đang làm tù nhân ở Phi Vân sơn, che chở cho một vị Cao thị hoàng tử, thật không phải Mã Khổ Huyền coi thường lão già này. Ngoài cảnh giới Ngọc Phác, còn lại được gì?
Cuối cùng Mã Khổ Huyền nhớ tới tên nhà quê ở hẻm Nê Bình.
Mã Khổ Huyền mở to mắt trên lưng ngựa, mười ngón tay đan vào nhau, nhẹ nhàng ấn xuống, cảm thấy có chút thú vị. Rời khỏi trấn nhỏ, dường như gặp phải tất cả bạn bè cùng lứa, đều là phế vật. Ngược lại, người ở quê hương này, mới tính là đối thủ có thể khiến hắn hứng thú.
Không biết lần giao thủ tiếp theo, chính mình có cần phải dốc toàn lực hay không?
Chắc trước mắt không cần. Chuyện này có chút mất hứng rồi.
Mã Khổ Huyền lại nhắm mắt, bắt đầu suy nghĩ về những thiên chi kiêu tử ở Trung Thổ thần châu. Còn về tỳ nữ sau lưng, một ngày nào đó, nàng sẽ bi ai phát hiện, bất tri bất giác, lòng báo thù đã không còn. Ngược lại, nàng sẽ phải tự đáy lòng cảm thấy ở bên cạnh Mã Khổ Huyền chính là nơi an ổn duy nhất trên đời này.
Đến thời khắc đó, cũng chính là lúc nàng chết. Mã Khổ Huyền còn có thể lưu lại một phần hồn phách và ký ức của nàng, bằng vào bí pháp thất truyền mà ngay cả lão tổ Chân Vũ núi cũng không thể nắm giữ, men theo dấu vết này, tìm được nàng đầu thai chuyển thế. Thời cơ chín muồi, sẽ trả lại ký ức cho nàng, khiến nàng đời đời kiếp kiếp không được giải thoát, lần lượt chuyển thế làm người, lần lượt sống không bằng chết.
Kẻ kia Trần Bình An, chỉ cần dám báo thù, ắt sẽ thảm hại hơn nàng. Nhưng trước khi Trần Bình An báo thù, hắn Mã Khổ Huyền sẽ không làm gì, dù sao năm đó là Mã gia bọn hắn sai trước. Hắn Mã Khổ Huyền dù lòng dạ độc ác, cũng không đến mức lạm sát kẻ vô tội, chỉ có điều trên đời có nhiều kẻ muốn chết, không may chọc phải hắn Mã Khổ Huyền, hắn liền tiện tay tiễn một đoạn đường mà thôi.
————
Trên núi Lạc Phách, một sáng sớm, Bùi Tiền đã chuẩn bị xong tất cả gia sản lớn nhỏ, nàng lập tức phải đi xa một chuyến! Bởi vì ngày hôm qua lão già kia nói với nàng: “Đeo rương trúc nhỏ, mang gậy leo núi. Đi quê hương của ngươi, cùng nhau du học đi, đừng lo lắng, coi như là phụng bồi lão phu giải sầu, chuyện luyện quyền, sau này hãy nói.”
Bùi Tiền lúc ấy vừa la hét “Thôi lão đầu hôm nay ăn no chưa”, sau đó liền đẩy cửa trúc lầu hai, quyết tâm ăn thêm một trận đòn. Dù sao buông hay không buông lời anh hùng hào khí, đều bị đánh, chi bằng chiếm chút món hời nhỏ, coi như là mình kiếm được mấy đồng tiền.
Kết quả lão đầu tử áo xanh không đi chân đất, đã nói một câu như vậy. Bùi Tiền còn có chút không quen, ngay sau đó liền đáp lại một câu: “Lão đầu bếp đi rồi, nhưng trên núi còn có nha đầu Noãn Thụ quản cơm chúng ta, hơn nữa, trên bàn cơm ta cũng đâu có giành chén của ngươi?”
Thôi Thành suýt chút nữa không nhịn được lại cho nha đầu kia một trận uy quyền rắn chắc. Gần đây, Thôi Thành thường xuyên lộ diện, cũng sẽ lên bàn ăn cơm.
Thôi Thành chỉ nói một câu: “Xuống lầu hóng mát đi.”
Bùi Tiền tròng mắt đảo nhanh, vẫn cứ lề mà lề mề một hồi, lúc này mới nghênh ngang đi ra lầu trúc, đứng ở hành lang, hai tay chống nạnh, hô: “Chu Mễ Lạp!”
Tiểu cô nương áo đen ngồi ở lầu một bên cạnh cầu thang, lập tức chạy đến bãi đất trống, hỏi: “Hôm nay sao không nghe thấy tiếng gào khóc?”
Bùi Tiền nhíu mày, khoanh tay trước ngực, cười lạnh nói: “Ngươi nghĩ sao? Vào lầu hai, không phân thắng bại, ngươi nghĩ ta có thể ra được?”
Chu Mễ Lạp nhíu mặt, dùng sức suy nghĩ, cuối cùng hỏi: “Chúng ta bỏ thuốc xổ vào trong chén cơm à? Sao ta không biết, chuyện này, không phải nên giao cho Noãn Thụ sao, ta là Hữu hộ pháp của núi Lạc Phách, để ta làm mới đúng…”
Bùi Tiền từ lầu hai nhảy xuống, đáp xuống bên cạnh Chu Mễ Lạp, ra tay nhanh như chớp, đè đầu tiểu đồ đần ngốc nghếch, xoay cổ tay một cái, Chu Mễ Lạp liền xoay tròn tại chỗ.
Về sau Chu Mễ Lạp tự thấy thú vị, cứ thế xoay tròn.
Bùi Tiền duỗi hai ngón tay khép lại, khẽ quát một tiếng: “Định!”
Chu Mễ Lạp lập tức đứng im, đôi mắt to tròn vẫn mở trừng trừng, không hề nhúc nhích.
Bùi Tiền dựng hai ngón tay trước người, tay kia làm tư thế dồn khí đan điền, gật đầu nói: “Tiên gia định thân thuật của ta quả nhiên cao minh, ngay cả đại thủy quái Ách Ba hồ cũng không tránh khỏi.”
Chu Mễ Lạp vẫn không dám động, chỉ có đôi mắt là sáng long lanh.
Bùi Tiền tương đối hài lòng, ném hai ngón tay về phía nàng, “Động!”
Chu Mễ Lạp vội vỗ tay, mừng rỡ nói: “Lợi hại lợi hại, vừa rồi ta quả thực không thể động đậy.”
Hôm nay Bùi Tiền dẫn Chu Mễ Lạp đi tìm Trần Như Sơ nô đùa, ba tiểu nha đầu túm tụm lại, líu ríu không ngừng, tựa như hoa đào trong núi nở rộ, trên cành có chim hoàng oanh líu lo.
Một ngày thời gian, cứ như vậy thoáng chốc trôi qua.
Sáng sớm hôm nay, không chỉ có Trần Như Sơ và Chu Mễ Lạp đến, mà ngay cả Trịnh Đại Phong và Trần Linh Quân cũng tới.
Trịnh Đại Phong mặt không biểu cảm.
Không trách được hắn, thực sự là không ngăn nổi nữa.
Trần Linh Quân liếc nhìn lão nhân Thôi Thành, rồi không nhìn thêm nữa, một mình đi đến bờ sườn dốc ngẩn người.
Thôi Thành nói với Trịnh Đại Phong: “Nói với Chu Liễm, không muốn một nửa võ vận kia, rất không tồi.”
Trịnh Đại Phong tay cầm quạt lá đồng, cười nói: “Lão trù tử không muốn, cho ta cũng được nha.”
Thôi Thành đá một cước tới, không nhanh, Trịnh Đại Phong bước chân lảo đảo nhưng vẫn nhẹ nhàng tránh được.
Bùi Tiền ở bên cạnh khoe khoang đao kiếm bắt chéo đã lâu không gặp, đao trúc kiếm trúc đều còn.
Còn có gậy leo núi cầm tay, rương trúc nhỏ đeo lưng.
Hôm nay lão nhân cũng mặc nho sam.
Bùi Tiền không phải chưa từng thấy lão nhân ăn vận như vậy, chỉ là hôm nay cảm thấy đặc biệt xa lạ.
Thôi Thành cười nói: “Không biết đi, lão phu cũng là người đọc sách xuất thân, trước kia học vấn còn không nhỏ, là đại nho văn hào có tiếng ở Bảo Bình châu chúng ta.”
Bùi Tiền lên tiếng hỏi: “Là ngươi tự mình đếm được?”
Thôi Thành cười, đáp bằng một tiếng: “A?”
Bùi Tiền lập tức lớn tiếng khẳng định: “Chắc chắn không phải! Tuyệt đối là sự thật được công nhận từ trên xuống dưới núi Bảo Bình châu.”
Trịnh Đại Phong thở dài trong lòng: “Địa điểm đã chọn xong, theo ý tiền bối, bắt đầu từ một nơi thâm sơn hoang dã ở phía tây nhất của Nam Uyển quốc.”
Thôi Thành gật đầu, quay sang nhìn Bùi Tiền: “Chuẩn bị xong cả chưa?”
Bùi Tiền gật đầu lia lịa, nắm chặt cây gậy leo núi trong tay, giọng run run: “Có chút… thỏa đáng!”
Cuối cùng, một già một trẻ, tựa như cưỡi mây đạp gió, đáp xuống một đỉnh núi hoang vắng.
Sắc mặt Bùi Tiền trắng bệch.
Thôi Thành khẽ cười: “Đi hết con đường này, sẽ không còn sợ hãi như vậy nữa, tin tưởng lão phu.”
Bùi Tiền dùng sức nện cây gậy leo núi xuống đất, cười nhạo: “Sợ cái búa!”
Thôi Thành nhìn về phương xa, nói: “Vậy làm phiền ngươi thu hồi bùa chú trong tay áo.”
Bùi Tiền khẽ rung tay áo, giả vờ như không nghe thấy.
Hai người cùng nhau đi bộ xuống núi.
Ban đầu Bùi Tiền còn có chút lo sợ, nhưng đi quen đường núi rồi, dần dà nàng cảm thấy chẳng có gì đáng sợ, ít nhất là trong lúc này.
Cách kinh thành Nam Uyển quốc còn rất xa, nơi dưới chân hôm nay chỉ là vùng đất man di của Ngẫu Hoa phúc địa năm xưa, chưa được tính là lãnh thổ chính thức của Nam Uyển quốc.
Hoàng hôn hôm nay, Bùi Tiền đã thành thục nấu xong một nồi canh cá và cơm.
Phía chân núi có một con sông, Bùi Tiền tự mình bẻ cành trúc, buộc dây câu và lưỡi câu, sau đó quăng cần xuống nước, im lặng ngồi xổm bên bờ sông. Con cá cắn câu thật chặt, đùng một tiếng đột ngột bay lên bờ.
Thôi Thành lúc ấy nhìn thấy cái cần câu thô kệch kia liền thấy đau đầu, đây mà gọi là câu cá, phải gọi là nhổ cá mới đúng!
Chẳng qua khi bưng bát lớn húp canh cá, lão nhân ngồi xếp bằng cũng không so đo những chuyện này nữa. Canh hơi mặn, nha đầu than đen hỏi hắn thấy vị thế nào, lão nhân liền dối lòng nói cũng tạm được.
Bùi Tiền múc cho mình một bát canh cá trộn cơm, ăn ngon lành. Có canh cá, ăn được nhiều cơm hẳn!
Bùi Tiền ngồi xổm trên mặt đất, vai vừa đong đưa, tiểu nha đầu vui vẻ ra mặt.
Lão nhân cũng lười nhắc nhở chuyện ăn trông nồi ngồi trông hướng.
Hắn cũng không phải là Trần Bình An kia.
Sau này nếu Trần Bình An còn dám nhắc tới mấy chuyện lông gà vỏ tỏi, lão nhân cảm thấy bản thân nói không chừng sẽ nhịn không được mà răn dạy hắn đôi câu. Làm sư phụ thì có gì ghê gớm, quản đông quản tây, nha đầu Bùi Tiền tâm tính, kỳ thật mới được bao nhiêu…
Chỉ là nghĩ đến những điều này, lão nhân lại có chút tự giễu, khẽ nói với Bùi Tiền: “Ăn chậm thôi, không ai tranh giành với ngươi.”
Bùi Tiền “ồ” một tiếng, bắt đầu nhai kỹ nuốt chậm.
Sau khi thu dọn bát đũa và nấu xong nồi canh đào, Bùi Tiền lấy ra ấm nước, rửa sạch nắm tay, rồi từ trong chiếc rương trúc nhỏ được phân loại đồ đạc chỉnh tề, lấy ra bút, giấy, mực, coi rương trúc nhỏ như án thư, bắt đầu chuyên tâm chép sách.
Thôi Thành ngồi bên cạnh, cười nói: “Đến nơi này rồi, không cần chép sách nữa. Sau này sư phụ có trách phạt, cứ nói là ta đồng ý.”
Bùi Tiền tỉ mỉ chép xong trọn vẹn một câu, lúc này mới quay đầu lại trợn mắt nói: “Nói mò cái gì đó!”
Thôi Thành xua xua tay.
Chép sách xong, sắc trời đã nhá nhem tối, Bùi Tiền lại cẩn thận từng li từng tí thu dọn tất cả đồ đạc.
Kỳ thật ban đêm nhìn vật, đối với Bùi Tiền hiện tại mà nói, tựa như uống nước ăn cơm, quá đỗi bình thường.
Thấy Thôi lão đầu đang ngủ gật, Bùi Tiền liền cầm gậy leo núi, rón rén đi đến đỉnh núi phía xa, luyện tập bộ điên kiếm pháp kia.
Thôi Thành cười hỏi: “Nếu là kiếm pháp, sao không dùng thanh kiếm trúc bên hông ngươi?”
Bùi Tiền dừng kiếm pháp, lớn tiếng đáp: “Học theo sư phụ, sư phụ cũng không dễ dàng xuất kiếm, ngươi không hiểu. Đương nhiên ta cũng không hiểu rõ lắm, dù sao nghe lời là được.”
Thôi Thành hỏi: “Vậy nếu sư phụ ngươi sai thì sao?”
Bùi Tiền tiếp tục luyện tập bộ điên kiếm pháp, gào thét cuồng phong, thế nên lời nói của nàng, lọt vào tai vũ phu bình thường, đều có chút đứt quãng, may mà Thôi Thành đương nhiên nghe rõ mồn một, “Sư phụ ở chỗ ta, làm sao có thể dạy sai đệ tử, sẽ không sai, đời này cũng không, dù sao có sai, ta cũng cho là đúng. Các ngươi không ai được xen vào.”
Thôi Thành cười cười, không nói gì nữa, bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần.
Khoảng giờ Tý, Thôi Thành liền đánh thức Bùi Tiền, Bùi Tiền dụi dụi mắt, cũng không oán trách gì.
Ngày đêm đi gấp, trèo đèo lội suối, có gì lạ đâu.
Lúc xuống núi, trên người Bùi Tiền đeo thêm một cây cần câu không giống cần câu lắm.
Thôi Thành hỏi: “Không mệt à?”
Bùi Tiền dường như đang chờ những lời này, đáng thương nói: “Mệt a.”
Thôi Thành liền nói: “Đừng có nghĩ ta giúp ngươi đeo cần câu, lão phu không gánh nổi cái mặt này.”
Bùi Tiền than thở một tiếng, bảo Thôi Thành chờ một lát, tháo dây câu cùng lưỡi câu, thu lại, bỏ vào một túi nhỏ trong rương trúc, đeo lại rương trúc, nắm lấy cây cần câu, khẽ quát một tiếng: “Đi ngươi!”
Cần câu thẳng tắp cắm vào một cây đại thụ ở phía xa.
Ngày hôm sau, sáng sớm và chiều tối, bởi vì dọc theo con sông lớn mà đi, hai bữa vẫn là canh cá cùng cơm.
Thôi Thành húp một ngụm canh cá nhỏ, nói: “Nếu cứ men theo sông này mà đi tiếp, hai ta mỗi ngày đều ăn thứ này sao?”
Bùi Tiền liếc mắt, đáp: “Có ăn là đủ rồi, còn muốn gì nữa?”
Bùi Tiền cuối cùng hừ hừ nói: “Ngươi không biết đó thôi, năm xưa ta cùng sư phụ hành tẩu giang hồ, chỉ có ta và sư phụ, không có đám lão đầu bếp bọn họ xen vào. Lúc ấy mới gọi là gian khổ, sư phụ khi đó còn đang khảo nghiệm ta, chưa chính thức thu ta làm khai sơn đại đệ tử. Sư phụ câu cá cực kỳ lợi hại, ta thì không được. Có lần ta đói đến phát hoảng, sư phụ lại không gọi ta qua ăn cơm, ngươi đoán ta nghĩ ra cách gì?”
Thôi Thành cười nói: “Cầu Trần Bình An kia thưởng cho ngươi miếng cơm ăn?”
Bùi Tiền cười nhạo: “Nói nhảm, ta là đi đến một con sông nước chảy đục ngầu, nước cũng không sâu, đến ngang hông ta thôi, bịch một tiếng, ta lặn một hơi chìm xuống, sau đó vươn cánh tay, mò mẫm trong khe đá. Cứ như vậy một lần mò, liền cho ta câu được một con cá lớn, to bằng cánh tay ta, là loại cá nheo lớn, rất hung dữ, cắn người không nhả. Ta liền tranh thủ trồi lên mặt nước, vội vàng chạy lên bờ, vung cánh tay, dùng sức quật mấy lần mới quật ngã được con cá nheo lớn kia xuống đất!”
Bùi Tiền nói đến đây, có chút đắc ý: “Sư phụ đều xem đến trợn mắt há hốc mồm, giơ ngón tay cái lên với ta, khen không dứt miệng!”
Thôi Thành cười nói: “Bịa đặt lung tung.”
Bùi Tiền lập tức rụt vai, “Được rồi, sư phụ xác thực không có giơ ngón tay cái, cũng không khen ta, chỉ là liếc ta một cái.”
Trên thực tế, lần đó nha đầu than đen kia, rất kiên cường đem cánh tay bị thương giấu sau lưng, dùng ánh mắt hung hăng trừng Trần Bình An.
Lúc này, Bùi Tiền rất nhanh liền thề son sắt với lão nhân: “Con cá nheo lớn kia, thật sự bị ta bắt được…”
Nói đến đây, lo lắng Thôi Thành không tin, Bùi Tiền sờ soạng xắn tay áo lên, kết quả thập phần ảo não, thở dài: “Quên mất, đã sớm không còn dấu vết rồi.”
Bùi Tiền rất nhanh liền tươi cười rạng rỡ: “May năm đó sư phụ tiện tay cầm một nắm thảo dược, để trước mặt ta giã nát rồi xoa lên cánh tay, liền nửa điểm không đau. Ngươi nói có kỳ lạ không? Có linh nghiệm không? Ngươi không hiểu đâu?”
Thôi Thành cười gật đầu.
Sau đó.
Bùi Tiền vẫn mỗi ngày sao chép sách, thỉnh thoảng luyện tập bộ điên kiếm pháp kia.
Thôi Thành cũng chỉ mang theo Bùi Tiền chậm rãi đi.
Hôm nay nhìn Bùi Tiền dùng đá ném thia lia trên mặt nước, lão nhân thuận miệng hỏi: “Bùi nha đầu, đời này ngươi nghe qua câu nói nào thương tâm nhất?”
Bùi Tiền cố ý làm như không nghe thấy.
Lão nhân liền hỏi lại lần nữa.
Bùi Tiền ngồi xổm bên mép nước, chậm rãi nói: “Có hai lần, một lần là ở khách sạn vùng biên giới Đại Tuyền vương triều của Đồng Diệp châu, sư phụ kỳ thật không nói gì, nhưng sư phụ chỉ nhìn ta, ta liền thấy thương tâm.”
“Về sau có một câu, là Đại Bạch Nga kia nói, hắn hỏi ta, chẳng lẽ chỉ có chờ sư phụ chết rồi, mới bằng lòng luyện quyền à. Cũng rất thương tâm, làm người ta ngủ không yên.”
Thôi Thành liền không nói gì nữa.
Bùi Tiền, chẳng mấy chốc đã chẳng còn lo lắng, vô tư lự, tháo hai cọng cỏ non vô danh bên bờ sông, cùng nhau chơi trò đấu cỏ, trò chơi yêu thích của đám trẻ con nơi thôn dã.
Đường núi sông xa xôi, dần dần đi tới nơi hiếm có khói bếp của con người.
Thôi Thành vẫn mang theo Bùi Tiền đi đến nơi sơn thủy địa thế thuận lợi, tại một vách đá cheo leo, lão nhân chắp tay sau lưng, mỉm cười nói: “Thật là một vách đá tráng lệ, hiểm trở, sát khí um tùm, ngựa chiến khó qua.”
Bùi Tiền “ừ” một tiếng, khẽ gật đầu, ra vẻ như mình hoàn toàn hiểu rõ.
Thôi Thành quay đầu cười nói: “Đã quen hai chân chạm đất trèo non lội suối, tiếp theo hai ta thử trèo đèo lội suối thật sự nhé? Có dám không?”
Bùi Tiền dán lên trán một lá bùa, hào khí ngút trời nói: “Người trong giang hồ, chỉ có điều không thể, chứ không có gì là không dám!”
Thôi Thành không cưỡi gió bay đi, mà lại bám vách đá leo lên, Bùi Tiền theo sát phía sau, học theo từng động tác.
Lên đến đỉnh núi, cách dãy núi xanh xa xa ít nhất cũng phải hơn mười dặm.
Thôi Thành cười nói: “Giữ chặt gậy leo núi và rương trúc.”
Không đợi Bùi Tiền hỏi han gì, đã bị lão nhân túm lấy vai, cười lớn một tiếng: “Đi nào!”
Bùi Tiền tựa như được thần tiên trên núi điều khiển mây mù, ban đầu sợ tới mức tay chân lạnh toát, nhưng rất nhanh đã thích ứng, “oa” một tiếng, bắt đầu bơi ếch, cúi đầu nhìn xuống, núi non sông ngòi uốn lượn dưới chân.
Chẳng có gì đáng sợ cả.
Sắp đụng vào ngọn núi xanh đối diện, Bùi Tiền nhẹ nhàng điều chỉnh hơi thở, giữa không trung vươn mình, thay đổi tư thế, hơi đổi hướng, lấy hai chân đạp lên một gốc cây đại thụ che trời, hai đầu gối trong nháy mắt cong lại, cả người co lại, thân cây to bị nàng đạp mạnh mà gãy, Bùi Tiền mũi chân khẽ điểm, nhẹ nhàng đáp xuống đất.
Thôi Thành đã đứng bên cạnh nàng, nói: “Thi xem ai lên đỉnh núi trước.”
Bùi Tiền co giò chạy nhanh, như một làn khói xanh, Thôi Thành vừa vặn luôn giữ khoảng cách với Bùi Tiền chừng năm sáu trượng, nhìn thấy được, nhưng đuổi không kịp.
Một già một trẻ, trên quãng đường núi sau đó, cứ một mạch thẳng tiến, phía trước không còn đường đi, Thôi Thành liền ném Bùi Tiền đi.
Đến cuối cùng, Bùi Tiền thậm chí còn có thể đùa nghịch bộ điên kiếm pháp kia trong mây mù.
Một ngày trăng sáng sao thưa, hai người đã đặt chân đến chân núi của một ngọn danh sơn Tây Nhạc thuộc Nam Uyển quốc.
Bùi Tiền chớp mắt, kích động nói: “Ném ta lên đi?”
Thôi Thành cười nói: “Nên đi bộ thôi, người đọc sách, nên tôn kính núi cao.”
Bùi Tiền gật đầu: “Cũng phải.”
Thôi Thành cười nói: “Nên đi bộ, người đọc sách, nên tôn kính núi cao.”
Bùi Tiền gật gật đầu: “Cũng phải.”
Vùng núi cao của Nam Uyển quốc, trong lịch sử trước kia, tự nhiên không có những sự tích thần dị thực sự, còn về những truyền thuyết trong sách vở, có lẽ sẽ không ít.
Chuyện này hiện tại cũng khó mà nói rõ được. Thôi Thành mang theo Bùi Tiền lên núi, đi trên bậc thang, Bùi Tiền ôm lấy rương trúc nhỏ, tay cầm gậy leo núi nhẹ nhàng gõ vào bậc thang, cười nói: “Có chút giống bậc thang ở núi Lạc Phách của chúng ta nha.”
Thôi Thành đáp: “Thiên hạ phong cảnh, nếu không nhìn kỹ, đều tương tự cả.”
Bùi Tiền khẽ gật đầu, quyết định ghi nhớ kỹ những lời này, sau này có thể lấy ra khoe khoang, dễ bề lừa gạt nha đầu ngốc Chu Mễ Lạp kia.
Thôi Thành chậm rãi leo núi, ngắm nhìn xung quanh, rồi ngâm nga một câu thơ: “Thiên sơn tủng lân giáp, vạn hác tùng đào mãn, dị sự kinh đảo bách tuế ông.” (Núi cao vảy rồng giáp, khe sâu sóng tùng tràn, chuyện lạ kinh lão ông).
Bùi Tiền gật đầu tán thưởng: “Thơ hay!”
Thôi Thành cười hỏi: “Ngươi hiểu ư?”
Bùi Tiền nhe răng cười đáp: “Ta thay sư phụ nói.”
Thôi Thành bật cười ha hả.
Lên đến đỉnh núi, có một tòa đạo quán cửa chính đóng chặt, Thôi Thành không gõ cửa, chỉ dẫn Bùi Tiền đi dạo một vòng, xem qua vài tấm bia văn khắc trên sườn dốc. Thôi Thành nhìn ra xa, cảm khái: “Tiên hiền từng nói, mệnh của người tại nguyên khí, mệnh của quốc gia tại nhân tâm, thật đúng thay, thật đúng thay…”
Bùi Tiền quay đầu nhìn lão nhân, rốt cuộc nhớ ra lão nhân từng nói mình là một kẻ đọc sách.
Hai người hiếm khi được thong thả đi bộ xuống núi, xuống thêm chút nữa, liền thấy khói bếp nhà dân, thấy phố phường thành trấn, thấy cả đường quan dịch trạm.
Trên đường đi gặp không ít người, đủ loại tam giáo cửu lưu, phần lớn chỉ thoáng qua, không có gì sóng gió.
Hôm nay, hai người dừng chân tại một quán trà ven đường, Bùi Tiền trả tiền, gọi hai bát trà lạnh lớn.
Bùi Tiền đội lên đầu chiếc mũ rộng vành đan bằng trúc.
Bên hông đao kiếm đeo chéo, sau lưng là rương trúc nhỏ, đầu đội nón trúc, bên cạnh bàn dựng gậy leo núi, trông có vẻ khôi hài.
Bên cạnh bàn có một đám giang hồ hào khách vừa xuống ngựa, Bùi Tiền có chút bối rối, vốn đang ngồi đối diện lão nhân, liền lặng lẽ chuyển sang ngồi cạnh lão nhân trên ghế dài.
Nhanh chóng liếc nhìn đám người giang hồ chính hiệu kia, Bùi Tiền hạ giọng, hỏi nhỏ lão nhân: “Biết rõ hành tẩu giang hồ cần phải có những thứ gì không?”
Thôi Thành cười đáp: “Thử nói xem nào.”
Bùi Tiền khẽ nói: “Một túi lớn vàng lá, một con ngựa cao lớn, một thanh bảo đao chém sắt như chém bùn, lại thêm một cái danh hiệu nổi tiếng giang hồ. Sư phụ nói có những thứ này, lại đi hành tẩu giang hồ, đi đến đâu cũng được người ta coi trọng.”
Bùi Tiền đột nhiên có chút vui vẻ: “Ta sau này không cần ngựa cao to, sư phụ đã hứa với ta, chờ ta đi giang hồ, nhất định sẽ mua cho ta một con lừa nhỏ.”
Thôi Thành mỉm cười gật đầu.
Đám người giang hồ đeo đao kiếm kia ngồi xuống bên cạnh, một người trong số đó không ngồi ngay, thò tay đè lên mũ rộng vành của tiểu nha đầu, cười ha hả nói: “Từ đâu chạy tới tiểu hắc than thế này, ôi!!!, còn là một vị tiểu nữ hiệp? Đeo đao mang kiếm, thật là uy phong a.”
Kẻ nọ vươn tay, chưởng ảnh trùng điệp đè xuống đỉnh đầu Bùi Tiền, “Nói mau, học được từ kẻ nào?”
Thôi Thành chỉ nhàn nhã nhấp trà.
Bùi Tiền sắc mặt trắng bệch, không nói một lời, chậm rãi ngẩng đầu, rụt rè đáp: “Học từ sư phụ ta.”
Gã giang hồ kia cười, lui lại một bước, nhấc chân đạp vào rương trúc xanh của nha đầu đội mũ rộng vành, “Hành tẩu giang hồ kiểu gì, lại còn đeo cái rương sách rách nát?”
Bùi Tiền vừa định mở miệng cầu cứu Thôi Thành, không ngờ lão nhân cười nói: “Tự mình giải quyết.”
Bùi Tiền lau mồ hôi trên mặt, thấy kẻ kia còn muốn gia tăng lực đạo, đạp lên rương trúc sau lưng mình, Bùi Tiền liền đứng dậy, xê dịch né tránh, vô thức vươn tay một trảo, nắm chặt lấy cây gậy leo núi.
Kẻ nọ đạp hụt một cước, vừa cảm thấy mất mặt, có chút thẹn quá hóa giận, lại thấy tiểu hắc than kia lăng không đoạt vật, mồ hôi trên trán bắt đầu túa ra, cố gắng nặn ra vẻ mặt hiền lành, sau đó cúi đầu khom lưng, chà xát tay cười khan: “Nhận lầm người, nhận lầm người.”
Bùi Tiền nghĩ ngợi một chút, liền ngồi lại chỗ cũ.
Thôi Thành cười hỏi: “Không dám đánh trả?”
Bùi Tiền lắc đầu, buồn bực nói: “Ban đầu có chút sợ hắn làm hỏng rương trúc, vừa rồi thấy hắn tung ra cước kia, ta lại càng sợ không cẩn thận, sẽ một quyền đánh xuyên ngực hắn mất.”
Thôi Thành lại hỏi: “Ngươi sợ cái này làm gì? Chẳng phải nên đối phương sợ hãi ngươi sao?”
Bùi Tiền vẫn lắc đầu, “Sư phụ từng nói, hành tẩu giang hồ, không chỉ có khoái ý ân cừu, đánh đánh giết giết. Gặp chuyện nhỏ, có thể thu được nắm đấm, mới là bản lĩnh của người luyện võ đã tới nơi tới chốn.”
Thôi Thành mỉm cười.
Không biết là chê cười tiểu nha đầu lần này khoác lác, hay là chê cười cái tục ngữ “tới nơi tới chốn” của trấn nhỏ kia.
Thôi Thành uống cạn chén trà, nói: “Ngươi chỉ có vài văn tiền, ném đi một khối đồng tiền, đương nhiên lo lắng đến tận tâm can, chờ ngươi có cả một đống lớn thần tiên tiền, lại ném đi vài văn tiền…”
Bùi Tiền chém đinh chặt sắt: “Vẫn phải tìm khắp mặt đất!”
Nói đùa, nào có đạo lý ném tiền đi mà không tìm về.
Sư phụ từng nói mỗi một đồng tiền trong túi, rơi mất, chính là một đứa trẻ đáng thương không nhà để về.
Bùi Tiền thấy lão nhân không nói lời nào, kỳ quái hỏi: “Đổi lại đạo lý, ta sẽ nghe.”
Thôi Thành cười ha hả: “Lão tiên sinh cũng có lúc cạn lời, hết cách nói lý.”
Bùi Tiền có chút thất vọng, “Còn phải nghĩ?”
Thôi Thành lắc đầu: “Không cần.”
Bên cạnh bàn, những kẻ kia trà cũng không uống, lên ngựa nghênh ngang rời đi.
Xem ra quả thật có việc gấp. Thôi Thành mang theo Bùi Tiền tiếp tục lên đường, vừa đi vừa ngoái nhìn phương xa, cười nói: “Mau đuổi theo, nói với bọn họ một câu từ tận đáy lòng, bất kể là gì cũng được.”
Bùi Tiền có chút do dự. Thôi Thành phất tay ra hiệu. Bùi Tiền hít sâu một hơi, nâng đỡ mũ rộng vành, bắt đầu guồng chân chạy nhanh. Nàng cẩn thận suy nghĩ xem nên nói gì cho phải lẽ, vừa có lý lại vừa có tình. Chẳng mấy chốc, Bùi Tiền, kẻ còn chạy nhanh hơn cả tuấn mã, đã đuổi kịp một người một ngựa kia.
Nàng dần thả chậm bước chân, ngẩng đầu nói với gã hán tử đang mang vẻ mặt như cha mẹ vừa mới qua đời kia: “Hành tẩu giang hồ, phải trọng đạo nghĩa!”
Thấy người nọ ngây ra như phỗng, Bùi Tiền nhấn giọng, lớn tiếng hỏi: “Nhớ kỹ chưa?”
Người nọ run giọng đáp: “Nhớ kỹ!”
Không chỉ hắn, mà cả mấy gã bằng hữu giang hồ còn lại của hắn cũng nhịn không được đồng thanh đáp theo.
Bùi Tiền được như ý, liền đột ngột dừng lại, đợi lão nhân phía sau đuổi kịp.
Sau đó, Bùi Tiền cùng lão nhân đi qua dưới chân tường thành cao vút của châu thành.
Ở các đạo quán, chùa miếu, hai người đều dâng hương đầy đủ. Tại chợ, họ mua đủ loại đồ ăn ngon, dạo qua hiệu sách cố hương. Bùi Tiền còn mua sách cho Bảo Bình tỷ tỷ và Lý Hòe, tất nhiên, nàng cũng tự bỏ tiền túi chuẩn bị lễ vật cho các bằng hữu ở Lạc Phách sơn trang. Tiếc thay, ở quê hương Nam Uyển quốc này, thần tiên tiền không dùng được. Nhìn từng xâu tiền đồng, từng viên bạc vụn như phải rời xa, Bùi Tiền có chút ưu sầu.
Khi Thôi Thành cùng Bùi Tiền ra khỏi tiệm sách, lão hỏi: “Học theo sư phụ ngươi cách đối nhân xử thế khắp nơi, có thấy mệt mỏi không?”
Bùi Tiền nghênh ngang đi giữa phố xá tấp nập, đáp: “Đương nhiên là không, người sống trên đời có gì mà mệt với không mệt. Mỗi ngày được ăn no mặc ấm, còn muốn gì nữa? Trước kia ta ở kinh thành Nam Uyển quốc này làm ăn mày, quần áo rách rưới, đến cửa nhỏ còn không được vào. Đáng thương lắm, chỉ có thể đứng nép sát chân tường, cố gắng đến gần để cầu thần bái phật, nhưng chư vị bồ tát có nghe thấy đâu. Đói vẫn cứ đói, bị người ta đánh vẫn cứ đau thấu ruột gan.”
Thôi Thành cười nói: “Đừng nghĩ vậy, chẳng phải cuối cùng chư vị bồ tát cũng đã nghe thấy rồi sao? Để Trần Bình An xuất hiện trước mặt ngươi, còn trở thành sư phụ của ngươi nữa?”
Bùi Tiền đột ngột dừng bước, trong nháy mắt đỏ hoe mắt. Nàng bảo lão nhân đợi mình, một mình chạy tới chùa miếu trong thành dâng hương. Thắp hương xong, nàng còn tháo cả rương trúc nhỏ xuống, đặt sang một bên, rồi quỳ trên bồ đoàn dưới chân bồ tát, dập đầu lia lịa.
Hai người ra khỏi thành, Thôi Thành nói muốn đi về phía kinh thành Nam Uyển quốc.
Bùi Tiền gật đầu, không nói gì thêm.
Đến một bờ sông cách kinh thành không xa. Thôi Thành ngồi xuống bờ sông, Bùi Tiền ngồi xổm bên cạnh vốc nước rửa mặt.
Lão nhân hỏi: “Còn sợ Tào Tình Lãng kia không? Nếu sợ, chúng ta có thể vào thành muộn một chút.”
Bùi Tiền im lặng, ngơ ngẩn nhìn về phía bờ sông bên kia.
Lão nhân tiện tay nhặt một viên đá, khẽ ném xuống sông, mỉm cười nói: “Sợ một người, một sự việc, kỳ thực cũng chẳng sao. Nhưng đừng sợ đến mức không dám đối mặt. Kẻ đọc sách nghiên cứu học vấn, bao nhiêu lời lẽ cao siêu của thánh hiền, hậu bối làm sao theo kịp? Chẳng lẽ vì thế mà không nghiên cứu học vấn nữa sao? Tiền nhân đã viết ra bao áng văn chương, hậu thế chỉ có thể trơ mắt nhìn, làm sao sánh nổi? Chẳng lẽ vì thế mà không viết lách nữa sao? Đáng sợ nhất là, nếu đã đi trên một con đường, đời này khó lòng rẽ ngang, lại tự lừa mình dối người, chỉ làm những việc dễ dàng trong tầm tay.”
Lão nhân chỉ tay về phía xa, “Nhưng ngươi phải biết, phía bên kia rốt cuộc là quang cảnh thế nào, hãy mở to mắt mà nhìn cho kỹ, đừng sợ hãi mà trốn tránh, nếu không ngươi sẽ phải sợ cả đời.”
Lão nhân cười nói: “Cũng chẳng phải lão phu là người ngoài, nói lời châm chọc.”
Lão nhân tiếp lời: “Năm xưa lão phu đi học, rồi sau đó nghiên cứu học vấn trong thư phòng, tâm cao ngất, tranh luận với người, chưa từng thua. Về sau luyện quyền, một thân một mình, chỉ bằng đôi tay, du ngoạn nghìn vạn dặm, càng phải như vậy. Cầu đạo, đi học và luyện võ cũng giống nhau, chính là như trong sách viết, dù đối phương có vạn người cũng vẫn thản nhiên bước tới.”
Lão nhân thở dài: “Khi không có anh hùng, thì lũ nhãi ranh thành danh. Những lời này, bi ai nhất không phải ở chỗ lũ nhãi ranh thành danh, mà là ở chỗ khi không có anh hùng. Vì vậy chúng ta đừng sợ người khác giỏi giang, người khác giỏi, mình có thể giỏi, đó mới thực sự là trưởng thành.”
“Bùi Tiền ngươi, một ngày nào đó, không chỉ là đại đệ tử khai sơn của Trần Bình An, ngươi Bùi Tiền chính là Bùi Tiền. Trần Bình An đương nhiên nguyện ý luôn chiếu cố ngươi, hắn chính là loại người như vậy, giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, có lẽ sau này sẽ bớt lo chuyện bao đồng, nhưng những người thân cận đã tụ họp bên cạnh, chính là những người mà Trần Bình An cả đời muốn gánh vác, hắn không sợ khổ, ngược lại còn lấy làm vui. Loại người này, gặp chuyện này, ngươi khuyên hắn suy nghĩ cho bản thân nhiều hơn, thì chẳng khác nào gà nói vịt nghe, đạo lý, hắn chắc chắn nghe lọt tai nhưng khó mà thay đổi.”
Lão nhân không nói thêm nữa.
Bùi Tiền ngẩng đầu: “Đi, đến kinh thành, ta dẫn đường!”
Một già một trẻ, đi về phía kinh thành Nam Uyển quốc, theo lệ cũ, không có giấy thông hành, vậy thì lặng lẽ trèo tường mà vào.
Dù sao cũng là Thôi lão đầu dẫn nàng làm vậy, sư phụ có biết, chắc cũng không quá tức giận?
Vào đến tòa kinh thành Nam Uyển quốc mà Bùi Tiền vẫn hết sức quen thuộc, Bùi Tiền liền chậm bước.
Lão nhân không hề thúc giục.
Khi đi qua con hẻm Trạng Nguyên, đi ngang qua võ quán vẫn còn mở cửa, rồi đến ngôi Tâm Tương tự này.
Bùi Tiền đã nhanh chân hơn vài phần.
Nhưng khi Bùi Tiền không còn sợ hãi như vậy nữa, lão nhân lại dừng bước ở cửa ngôi chùa nhỏ, cũng không có khách hành hương ra vào.
Bùi Tiền muốn đi theo vào, Thôi Thành lại lắc đầu nói: “Đoạn đường cuối cùng, ngươi nên tự mình đi.”
Bùi Tiền gật đầu thật mạnh, quay đầu rời đi, men theo con đường lớn, một mình đi về phía con hẻm nhỏ.
Lão nhân vẫn dõi theo bóng lưng gầy gò kia, mỉm cười, bước vào trong chùa, không thắp hương, cuối cùng tìm một hành lang yên tĩnh vắng người, ngồi xuống bên cạnh.
————
Phía bên kia con hẻm, Bùi Tiền phát hiện cửa sân đã khóa, nàng ngồi xuống bậc thềm ngoài cửa.
Cứ ngồi như vậy cho đến hoàng hôn, mới có một thiếu niên áo xanh đi vào ngõ hẻm.
Bùi Tiền đứng dậy, nhìn về phía hắn.
Tào Tình Lãng bước nhanh về phía trước, vẻ mặt vui mừng.
Bùi Tiền chậm rãi cất tiếng: “Đã lâu không gặp, Tào Tình Lãng.”
Tào Tình Lãng cười đáp: “Xin chào, Bùi Tiền.”
Vừa mở cửa xe, Tào Tình Lãng vừa quay đầu hỏi: “Lần trước ngươi đi vội quá, chưa kịp hỏi thăm Trần tiên sinh ra sao…”
Bùi Tiền liền có chút căm tức, buột miệng: “Sao ngươi cứ thích ăn đòn thế hả?”
Tào Tình Lãng nhịn không được bật cười.
Hắn thật sự có chút sợ nàng.
Bùi Tiền nhìn hắn chằm chằm.
Tào Tình Lãng nghi hoặc hỏi: “Sao vậy?”
Bùi Tiền bước vào trong viện, chọn lấy chiếc ghế đẩu quen thuộc, “Tào Tình Lãng, ta muốn nói với ngươi vài chuyện!”
Tào Tình Lãng cười ngồi xuống.
Hai chiếc ghế đẩu, hai cố nhân tuổi tác đều không lớn.
—-
Tại hành lang Tâm Tương Tự, Thôi Thành nhắm nghiền hai mắt, trầm mặc hồi lâu, tựa hồ như vẫn luôn chờ đợi cuộc gặp gỡ nơi hẻm nhỏ kia, muốn biết đáp án sau cùng, mới có thể an lòng.
Chẳng qua là thần sắc Thôi Thành càng thêm mỏi mệt, sau khi Bùi Tiền rời đi, rốt cuộc không cách nào che giấu được vẻ già nua kia.
Trong lúc đó có tăng nhân đến gần, Thôi Thành cũng chỉ cười lắc đầu. Tăng nhân liền cười chắp tay trước ngực, cúi đầu quay người rời đi.
Thôi Thành vẫn ngồi xếp bằng tại chỗ cũ, giống như rốt cuộc đã yên lòng, hai tay nhẹ nhàng đặt lên nhau, ánh mắt hoảng hốt, trầm mặc hồi lâu, khẽ chợp mắt, lẩm bẩm: “Trong này có chân ý, muốn nói lại quên lời.”