Chương 535 : Cố Xán còn là cái kia Cố Xán (2) - Truyen Dich

Kiếm Lai - Cập nhật ngày 1 Tháng 3, 2025

Hai người cùng đi đến cửa chính, đứng sóng vai bên song sắt, Lưu Chí Mậu cười nói: “Tuổi trẻ không rong chơi, thiếu niên không tìm vui, phụ lòng tốt thời gian.”

Cố Xán lắc đầu, đáp: “Thiếu niên bay cao, thời gian tốt, có được bao lâu.”

Lưu Chí Mậu “ồ” lên một tiếng, có chút kinh ngạc, quay đầu cười nói: “Xem không ít sách?”

Cố Xán gật đầu: “Sơn thủy công báo, tạp thư dưới núi, thứ gì cũng muốn xem qua. Dù sao chỉ ở trường tư vài ngày, có chút tiếc nuối, từ ngõ Nê Bình đến Thư Giản hồ, kỳ thực cũng không có chuyển đi đâu xa, đều muốn thông qua công báo và sách vở, biết thêm về thiên địa bên ngoài.”

Lưu Chí Mậu liếc nhìn chiếc quạt nan bên hông y, cười nói: “Là vật tốt.”

Cố Xán tháo quạt xếp xuống, đưa về phía lão nhân, ánh mắt trong trẻo: “Nếu sư phụ thích thì cứ lấy.”

Để vật này lộ diện, cũng đã có nghĩa Cố Xán đã quyết định về một môn lấy hay bỏ.

Lưu Chí Mậu xua tay: “Tự mình giữ lấy. Ai tặng ngươi?”

Cố Xán đáp: “Một người bạn của bạn.”

Bạn của bạn, nhưng lại không phải bạn của y.

Dù người kia là Lưu Tiện Dương.

Có thể Cố Xán chưa từng coi Lưu Tiện Dương là bằng hữu.

Từ nhỏ đã vậy, Lưu Tiện Dương chẳng qua là bạn của người kia, dù Cố Xán phải thừa nhận, Lưu Tiện Dương là người tốt hiếm hoi ở trấn nhỏ quê nhà, không có ý xấu…

Thế nhưng Cố Xán vẫn không coi Lưu Tiện Dương là bằng hữu.

Cố Xán rất không thích cái loại tùy tiện vô tư vô lo của Lưu Tiện Dương, còn thích đem mẫu thân y ra nói giỡn, vì vậy Cố Xán nhiều lần mặt mũi tèm lem, đuổi theo Lưu Tiện Dương đánh nhau.

Thường thường đến cuối cùng, Lưu Tiện Dương sẽ cười hề hề nhận sai nhận lỗi.

Sau đó con sên nhỏ mặt đầy vệt nước mắt, sẽ yếu ớt đi theo một người khác, cùng về ngõ Nê Bình.

Đi tới đi tới, con sên nhỏ thường thường sẽ tươi cười rạng rỡ, không còn ưu sầu.

Vì vậy hắn, Cố Xán, bằng hữu.

Cho tới bây giờ chỉ có một.

Trước kia là, về sau vẫn là, đời này đến chết đều như thế.

Thế nhưng Cố Xán đời này cũng sẽ không trở thành người như người kia.

Cố Xán chính là Cố Xán.

Dưới đời này chỉ có một Cố Xán.

Nhưng y nguyện ý thay đổi lời nói và việc làm.

Hơn nữa y học được rất tốt, sửa được rất nhanh.

Bởi vì người kia khi ly biệt, đã từng nói một câu.

Mộc thanh tú mọc lên từ rừng, cùng thanh tú mộc về ở trong rừng, là hai đạo lý khác nhau.

Lưu Chí Mậu cuối cùng nói: “Cố Xán, biết cái gì gọi là của cải không?”

Cố Xán cười đáp: “Mời sư phụ chỉ giáo.”

Lưu Chí Mậu nói: “Không phải phú hào phố phường eo quấn bạc triệu, ruộng tốt vạn mẫu, cũng không phải trên quan trường cả nhà đều tướng chủng, cha con cùng triều hội, thậm chí cũng không phải tiên nhân trên núi như mây.”

Lưu Chí Mậu chỉ nói phân nửa, vẫn không cho ra đáp án.

Cố Xán ngẫm nghĩ một phen, gật đầu nói: “Đã hiểu, là một gia đình, sau khi xảy ra sai lầm lớn, có thể cứu vãn, không phải loại nói mất là mất.”

Lưu Chí Mậu tiếc nuối nói: “Ta, Lưu Chí Mậu, không làm được, chịu khổ kiếp nạn này, rốt cuộc khiến Chương Yếp thất vọng, dù may mắn thành Ngọc Phác cảnh, cũng chỉ là một con chó giữ nhà của phổ điệp tiên sư.”

Cố Xán mỉm cười: “Thanh Hạp đảo còn có ta, Cố Xán.”

Lưu Chí Mậu lắc đầu: “Là Thư Giản hồ chúng ta còn có một Cố Xán!”

Sơn trạch dã tu, ân oán rõ ràng.

Cho dù là thầy trò, cũng như thế.

Lưu Chí Mậu lóe lên rồi biến mất, trở về Chân Cảnh tông tổ sư đường ở Cung Liễu đảo, bắt đầu bế quan.

Cố Xán một đêm không ngủ.

Chẳng qua chỉ chậm rãi tản bộ trong tiểu viện.

Tuy Lưu Chí Mậu che đậy động tĩnh trong phòng, thế nhưng lão nhân sau khi ra khỏi phòng, cũng không tận lực che giấu.

Vì vậy Tằng Dịch và Mã Đốc Nghi tự nhiên hiểu vị Tiệt Giang chân quân này đã rời đi.

Mã Đốc Nghi mở cửa sổ, nhìn quanh trái phải, dùng ánh mắt hỏi Cố Xán có phải gặp phiền toái hay không.

Cố Xán cười xua tay, ý bảo nàng không cần lo lắng.

Về phần Tằng Dịch, tính tình chất phác nhút nhát, vì vậy một mực trốn trong phòng, thấp thỏm không yên.

Nhưng tu hành, chính là cổ quái như thế, Tằng Dịch căn cốt tu hành tốt, tư chất tu hành lại là Mã Đốc Nghi tốt hơn, đồng thời Tằng Dịch cơ duyên rất tốt, Mã Đốc Nghi hậu thiên tính tình hiển nhiên càng tốt.

Đến cuối cùng, lại là Tằng Dịch càng có hy vọng đi được cao hơn xa hơn.

May mà Mã Đốc Nghi đã chết qua một lần, căn bản không quan tâm những thứ này.

Vì vậy đôi khi Cố Xán có chút hâm mộ Tằng Dịch ngây ngô không ra khiếu, cũng hâm mộ Mã Đốc Nghi vô ưu vô lự.

Tằng Dịch trằn trọc, cuối cùng mơ màng thiếp đi.

Cố Xán thở dài, Tằng Dịch này nếu ở Thư Giản hồ năm đó tu hành, dù có cảnh giới tu vi hôm nay, vẫn là dê vào miệng cọp, xương cốt không còn.

Thông qua phủ tướng quân, qua từng tiệc rượu lớn nhỏ, Cố Xán phát hiện một chút manh mối.

Quy củ Thư Giản hồ, vị Quan Ế Nhiên trẻ tuổi tướng quân hào phiệt xuất thân kia, nhất định là trước đó đã nhận được một phần sổ sách, bởi vì Cố Xán cảm thấy quen thuộc.

Cho nên Thư Giản hồ hôm nay, khắp nơi đều có dấu vết của vị tiên sinh phòng thu chi Thanh Hạp đảo kia.

Cố Xán cầm quạt xếp trong tay, vỗ nhẹ lên vai, tự nhủ: “Còn rất nhiều thứ phải học.”

Cây quạt nan trong tay y, chế tạo từ Thần Tiêu trúc.

Hai mặt trước sau đều có viết lưu niệm.

Gió mát trăng sáng. Ngũ lôi sinh sôi.

Hẳn là Lưu Tiện Dương tự tay viết lên mặt quạt, là khoe khoang với Cố Xán bản lĩnh thuần nho Trần thị đi học.

Thế nhưng Cố Xán luôn cảm thấy nếu Lưu Tiện Dương cùng người kia cùng đi trường tư, Lưu Tiện Dương cũng chỉ có thể ở sau lưng ăn bụi.

Nhưng thế sự, lại khiến người kia đi giang hồ, Lưu Tiện Dương đi học.

Vì vậy Cố Xán vẫn không thích thế đạo như vậy.

Về phần bí tịch tiên gia giấu trong tay áo, Cố Xán cả đêm nay đều không đọc qua.

Ta, Cố Xán, tu hành, cần gì phải vội?

————

Sáng sớm, Cố Xán mở cửa, ngồi trên bậc thang bên ngoài, môn thần và câu đối xuân đều là mua được vào cuối năm trước.

Đã từng có một con sên, tuyên bố sẽ tặng cho một tòa nhà nào đó ở ngõ Nê Bình câu đối xuân do hắn viết.

Lúc ấy, người kia hẳn là rất vui, vì vậy dùng sức nhào nặn đầu con sên, nói năm nay hồng giấy câu đối xuân hai nhà, đều do hắn bỏ tiền.

Đây không phải nói nhảm sao?

Từ khi người kia đi Long Diêu làm học đồ, gia đình ở cuối ngõ nhỏ Nê Bình, môn thần câu đối xuân, lần nào không phải hắn bỏ tiền mua rồi đưa đến nhà? Càng nghèo, lại càng là vì người khác tiêu tiền nhiều hơn.

Kỳ quái thật.

Sao lại có loại người này trên đời.

Cố Xán ngồi ở bậc thang dưới, khuỷu tay chống lên bậc thang cao hơn bên cạnh, yên tĩnh chờ đợi gia đình đối diện mở cửa.

Bởi vì bên kia có một đứa nhỏ mông to, quanh năm trên mặt treo hai con rồng xanh dính.

Vì vậy Cố Xán mới chọn thuê phòng ở đây.

Đối diện là một nhà nghèo, cha mẹ đều còn, làm công việc có thể nuôi sống gia đình, tiểu gia hỏa vừa mới đi học không lâu, bên trên còn có một tỷ tỷ, lớn lên khó coi, tên cũng không dễ nghe, thiếu nữ ôn nhu yếu đuối, da mặt còn mỏng, dễ dàng xấu hổ, mỗi lần nhìn thấy y, sẽ cúi đầu bước nhanh đi.

Cố Xán đương nhiên sẽ không thích một thiếu nữ phố phường như vậy.

Đối diện nghênh ngang đi ra một đứa nhỏ chuẩn bị đến trường tư, kéo ra cái mũi, thấy được Cố Xán, hắn lui về sau hai bước, đứng ở ngưỡng cửa, “Họ Cố kia, nhìn cái gì, tỷ của ta, một đại mỹ nhân như vậy, cũng là loại tiểu tử nghèo như ngươi có thể thèm thuồng sao? Ta khuyên ngươi bỏ ý nghĩ đó đi, ngươi không xứng với tỷ của ta! Ta cũng không muốn gọi ngươi là anh rể.”

Cố Xán ngồi thẳng người, nhẹ nhàng lấy quạt nan vỗ vào đầu gối.

Tên kia nhịn không được nhìn quạt nan thêm vài lần, nhảy xuống cánh cửa, nhanh như chớp chạy đến bên cạnh Cố Xán ngồi, vươn tay, “Cho ta nghịch một chút.”

Cố Xán cười hỏi: “Còn chưa cút đi chi, hồ, giả, dã?”

Tiểu gia hỏa trợn mắt nói: “Mấy thứ chi, hồ, giả, dã này, lại sẽ không chạy đi, ta đi trễ chút, nói với phu tử là đau bụng.”

Cố Xán liếc mắt nói: “Vậy ngươi phải trên đường đi, bôi chút bùn đất lên mông, tiên sinh trường tư mới tin ngươi.”

Tiểu gia hỏa suy nghĩ một chút, đột nhiên tức giận mắng to: “Họ Cố kia, ngươi ngốc hay không ngốc? Phu tử sẽ không đánh ta, làm bẩn quần, về nhà, mẹ ta còn không đánh chết ta!”

Tiểu gia hỏa mắng xong, hỏi: “Họ Cố kia, ngươi biết túm văn, dạy ta hai câu, ta còn khoe khoang học vấn với hai người bạn.”

Cố Xán thuận miệng nói: “Thôn đông lão ông phòng hổ mắc, hổ đêm nhập thất ngậm kia đầu. Tây nhà hài đồng không nhìn được hổ, chấp can xua đuổi hổ như cây roi ngưu.” (Ông lão thôn đông bẫy hổ, hổ đêm vào nhà ngậm đầu ông. Trẻ con nhà tây không nhìn được hổ, cầm gậy đuổi hổ như đuổi trâu.)

Tiểu gia hỏa giận dữ nói: “Nhiều chữ như vậy? Muốn ít một chút, khí thế càng đủ một chút!”

Cố Xán “ồ” một tiếng, thuận miệng bịa chuyện: “Thiếu niên dạ ma đao, dục thuyết nghịch ngã giả, lập tử quỳ diệc tử.” (Thiếu niên đêm mài đao, muốn nói kẻ nghịch ta, đứng chết quỳ cũng chết.)

Tiểu gia hỏa nhíu mày, “Sát khí nặng quá, ta sợ bị người đánh, nhưng cũng không phải không thể nói, chỉ có thể nói với những người chạy không qua ta.”

Cố Xán cười ha ha, một cái tát vỗ lên đầu tiểu gia hỏa, “Ngươi lanh lợi nhiệt tình như vậy, giống ta khi còn bé.”

Cố Xán dừng lại tiếng cười, “Câu nói khốn nạn này, nghe qua liền quên đi, ta dạy ngươi một câu khác, càng có khí phách hơn.”

Tiểu gia hỏa dùng sức gật đầu, “Mau lên!”

Cố Xán nghiêm túc nói: “Mỗi ngày trên giường lạnh lẽo.” (Mỗi ngày trên giường đều lạnh lẽo.)

Tiểu gia hỏa thẹn quá hóa giận, một cái tát đánh lên vai người nọ, “Ngươi mới đái dầm!”

Cố Xán đột nhiên nghi ngờ nói: “Đúng rồi, phu tử sẽ không đánh ngươi? Ngươi không thường xuyên khóc sướt mướt về nhà sao? Nói lão phu tử kia là một lão vương bát đản, thích nhất cầm gậy đánh các ngươi?”

Tiểu gia hỏa lắc vai, cười đùa nói: “Ngươi không biết, trường tư chúng ta đổi vị phu tử mới rồi, lão già kia trước kia đáng ghét, đọc sách tốt, chưa bao giờ đánh mắng, chỉ chuyên nhìn chằm chằm mấy người chúng ta đọc sách không tốt, đánh cho đến chết, giống như chúng ta trộm đồ nhà hắn vậy, ta chỉ mong lớn lên một chút, không còn là mông đồng, có mấy cân khí lực, liền vụng trộm đánh hắn một trận. Vị hôm nay, rất tốt, không đánh người, cũng không quản mấy người chúng ta, hôm nay thật là thoải mái!!!.”

Cố Xán cười cười, “Vậy là ngươi càng thích tiên sinh dạy học hôm nay?”

Tiểu gia hỏa sửng sốt một chút, “Họ Cố kia, hôm nay lúc ra cửa, đầu ngươi bị ván cửa kẹp sao? Sao luôn hỏi mấy vấn đề ngốc như vậy? Đổi thành ngươi đi trường tư đọc sách, không thích phu tử mới? Hôm nay chúng ta có náo loạn, chỉ cần không ầm ĩ đến những người đọc sách ngoan ngoãn, phu tử mới chưa bao giờ quản, đừng nói đánh, mắng cũng không mắng một câu, rất tốt!”

Cố Xán tiếp tục ngửa người ra sau, mỉm cười nói: “Chỉ để ý đệ tử tốt, cũng coi như phu tử tốt sao? Vậy thiên hạ này, cần tiên sinh dạy học làm gì?”

Tiểu gia hỏa than thở, “Họ Cố kia, đầu óc ngươi thật sự hỏng rồi. Kỳ thực, ta trước kia vẫn muốn ngươi và tỷ ta thành đôi, lúc này, coi như xong. Ta đọc sách không có tiền đồ gì, nếu tương lai anh rể không hăng hái tranh giành, sau này làm sao.”

Cố Xán cười nói: “Sao ngươi biết mình đọc sách không có tiền đồ, ta thấy ngươi rất lanh lợi.”

Tiểu gia hỏa rũ đầu, “Không riêng gì phu tử mới bây giờ, thầy đồ cũng nói ta bất hảo không chịu nổi, chỉ có thể cả đời không có tiền đồ, thầy đồ mỗi lần mắng ta, thước liền nện vào lòng bàn tay ta, đánh ta hăng say nhất, hận chết hắn.”

Cố Xán vuốt đầu tiểu gia hỏa, “Lớn lên, nếu trên đường phố gặp hai vị phu tử, phu tử mới, ngươi có thể không thèm quan tâm, dù sao hắn chẳng qua là lấy tiền làm việc, không tính là người dạy học, có thể nếu gặp vị thầy đồ kia, nhất định phải gọi hắn một tiếng tiên sinh.”

Tiểu gia hỏa bỗng nhiên ngẩng đầu, nổi giận đùng đùng nói: “Dựa vào cái gì! Ta không gọi!”

Cố Xán ngẩng đầu nhìn trời, “Chỉ bằng vị tiên sinh này, còn ôm hy vọng với ngươi.”

Tiểu gia hỏa nghe như lọt vào sương mù, nhịn một hồi, thử dò hỏi: “Ngươi cũng bị phu tử tính khí kém đánh qua?”

Cố Xán khẽ gật đầu, nói khẽ: “Nhưng hắn tính khí rất tốt.”

Tiểu gia hỏa chậc chậc nói: “Đáng thương, thật đáng thương, không hơn ta chỗ nào, hắc, ta còn tốt hơn ngươi chút ít, thầy đồ không thấy, phu tử mới không đánh người.”

Tiểu gia hỏa đứng lên, lau mặt, vụng trộm bôi lên vai Cố Xán, chạy vội đi.

Cố Xán quay đầu nhìn lại, đều là nước mũi của nhóc con kia.

Cố Xán lặng yên vỗ áo, phủi những dấu vết kia.

Đứng lên, trở về tòa nhà, đóng cửa lại, buộc quạt xếp vào bên hông.

Rất nhiều người đều đáng chết, hơn nữa về sau đã định trước sẽ ngày càng nhiều, có thể điều kiện tiên quyết là Cố Xán phải sống sót, về sau dùng cái gọi là việc thiện tích góp thế lực, phụ lấy khống chế nhân tâm bịp bợm, lại dùng quy củ giết người, tuy không quá sảng khoái, nhưng y có thể nói gì? Chuyện tốt ta cũng làm, người xấu ta cũng giết, hơn nữa giết đến mức Trần Bình An ngươi cũng không tìm ra nửa điểm tật xấu!

Cố Xán lưng tựa cửa phòng.

Chính là bị tổn thương tâm.

Bởi vì con sên nhỏ ngõ Nê Bình, nguyên lai thật đã chết rồi.

Trong lòng Trần Bình An, trong lòng Cố Xán, đều chết hết.

Cố Xán.

Xán.

Người kia vô cùng hy vọng mỹ ngọc tươi sáng.

Vĩnh viễn đều sẽ không có.

Trong phòng vang lên tiếng mở cửa.

Cố Xán trong nháy mắt tháo quạt xếp xuống, đột nhiên mở ra, che khuất khuôn mặt.

Sau một lát, Cố Xán khép quạt xếp lại, dáng tươi cười sáng lạn, chào hỏi: “Tằng Dịch.”

Tằng Dịch cười gãi đầu, “ừ” một tiếng.

Kỳ thực trán và lòng bàn tay đều là mồ hôi.

Cố Xán đi vào chính phòng, đọc sách.

Quay lại truyện Kiếm Lai

Bảng Xếp Hạng

Chương 599 : Hỏi quyền lúc trước liền hiểm trở

Kiếm Lai - Tháng 3 5, 2025

Chương 583 : Chỗ ngõ hẹp lại có trường tư thục (2)

Kiếm Lai - Tháng 3 4, 2025

Chương 533 : Mười cảnh vũ phu ra quyền phong thái

Kiếm Lai - Tháng 3 4, 2025